Thiên Tỉ, Vương Nguyên cùng Tuấn Khải đứng đợi ở chỗ soát vé chờ nó. Mãi mới thấy Tiểu Minh chạy ra, nét mặt vô cùng hốt hoảng. Liền biết có chuyện không hay sảy ra. Tiểu Minh lại gần, giả bộ gấp rút nói.
"Chị Hướng Dương, không ổn...chị ấy..."
"Á! Đu quay bị làm sao vậy, trong kia hình như còn có người."
Tiếng hét của một người phụ nữ nọ vang lên, ba người ngay lập tức nhìn theo hướng người đó chỉ. Một tầng mồ hôi lạnh bất giác túa ra như mưa.
Chiếc đu quay đang chạy nhanh với vận tốc kinh khủng. Một phần của dây cáp đã có dấu hiệu gần đứt. Thiên Tỉ chợt nhớ tới Hướng Dương liền hỏi Tiểu Minh.
"Cô ấy đâu?"
" Chị ấy... vẫn chưa ra."
Nghe đến từ cuối cùng, Thiên Tỉ cùng Tuấn Khải, Vương Nguyên đã ngay lập tức chạy đến chỗ du quay. Tìm kiếm vị trí của nó ngồi.
Hiện tại nó đang ở chỗ trên cao nhất, chỉ còn cách là xông vào kéo nó ra mà thôi. Nhưng có một vấn đề, đó là đu quay này quá nhanh căn bản không thể leo lên khoang ngay lúc này được.
"Anh sẽ ra chỗ phòng điều khiển xem sao,hai đứa ở đây cứu em ấy."
Cả ba nhất chí với ý kiến của Tuấn Khải. Ngay lập hành động, Vương Nguyên đứng trước Thiên Tỉ một đoạn đề phòng Thiên Tỉ không kéo được nó ra. Thì sẽ đến Vương Nguyên kéo luôn. Bố trí xong xuôi, lúc này Thiên Tỉ gọi to hết cỡ, chỉ mong nó có thể nghe được.
"Hướng Dương, bọn tớ nhất định sẽ cứu cậu. Bây giờ cậu có thể đứng dậy lại gần cửa khoang, sau đó vươn tay ra. Tớ sẽ kéo cậu ra."
Nó ngồi trong góc, hiện giờ thực sự rất hoảng sợ. Nó đã nghe thấy tiếng của cậu, nó muốn đứng dậy nhưng bàn chân không sao di chuyển. Bởi vì hồi nhỏ nó bị tai nạn một lần nên rất sợ.
Ngay lúc đấu tranh tư tưởng trong đầu, đột nhiên tiếng "phựt" vang lên, một trong hai sợi dây giữ đu quay bị đứt. Khiến cho nó bị rơi ra treo leo trên giá đỡ. Thứ duy nhất giữ đu quay lại lúc này chính là sợi dây mỏng manh còn lại.
Sau cú vừa rồi, nó bị đổ người về phía trước, vết thương trên đầu bị va chạm mạnh khiến nó choáng váng. Không ổn rồi, nó thầm nghĩ. Cố gắng đứng dậy, nghe theo lời cậu đi ra cửa khoang.
Nhưng chớ trêu thay, chân của nó bị kẹt dưới ghế. Chiếc đinh đính trên đó đã cắm vào bắp chân nó. Khiến một mảng máu chảy ra, ướt cả sàn khoang. Nhìn dòng máu đỏ tươi, nó buông tay đang định chống xuống để đứng dậy. Có lẽ lần này, ông trời muốn nó chết thật.
Bên ngoài Thiên Tỉ cùng Tuấn Khải, Vương Nguyên sớm đã sắp phát điên. Bọn họ không ai không hoảng sợ cả. Tình hình lúc này đặc biệt nguy hiểm. Mãi thấy nó không trả lời, Thiên Tỉ gọi to lần nữa.
"Hướng Dương, nghe thấy không? Mau ra ngoài, tớ đảm bảo sẽ cứu cậu ra."
Nó đương nhiên nghe thấy, chỉ sợ lời đảm bảo này không thực hiện được. Với tình trạng thái của nó việc đứng dậy đã khó, nói gì đến việc đi ra cửa khoang. Nó dùng hết sức, đáp lại.
"Thiên Tỉ, mau tránh ra. Tớ không có khả năng thoát đâu. Đu quay sắp rơi rồi, đi đi."
Chưa nghe hết câu của nó, Thiên Tỉ đã bị chọc giận rồi.
"Đừng nói nữa, cậu sẽ sống. Chẳng phải chúng ta là bạn bè sao? Cậu đừng có ích kỉ mà luôn làm theo điều cậu muốn, tin tưởng vào tớ."
Nó nước mắt từ khi nào đã rơi xuống, đúng là bạn bè chẳng phải nên tin tưởng nhau hay sao?. Nghĩ đến việc không có bọn họ bên cạnh nó càng không muốn chết.
Được tiếp thêm động lực, nó cố gắng kéo chân lại. Vịn lấy mặt ghế để đứng dậy. Mặc cho máu chảy cùng với cơn đau thấu xương, nó đã đi được đến cửa,thuận lợi đưa tay ra. Thiên Tỉ thấy nó đã đứng ở vị trí định sẵn, liền quay sang Vương Nguyên gật đầu.
Cả ba tập chung hết sức có thể, vòng quay nhanh chóng đưa khoang của nó lại gần Thiên Tỉ. Nó đã gần mất đi ý thức nhưng vẫn cố gắng vươn tay hết sức.
Thiên Tỉ lại gần, chỉ còn cm...cm...cm...cm...cm...ngay lúc này. Thiên Tỉ nhảy lên trước kéo tay nó lại. Hai bàn tay đã chạm nhau nhưng ngay lúc này nó bị ngất khiến bàn tay bị rơi thõng xuống. Cậu bắt lệch rồi...