Ba người vừa rời khỏi, Tiểu Minh đã chạy nhanh, bắt một chiếc taxi cao cấp để đến bệnh viện trước bọn họ. Phía Tuấn Khải, Thiên Tỉ và Vương Nguyên mặc dù xuất phát sớm nhưng Niên Ly đã sai người ngăn cản bọn họ.
Xe chạy một quãng đường êm xuôi rồi dừng chân tại cổng bệnh viện. Tiểu Minh xuống xe, theo chỉ dẫn của Niên Ly đến cửa sau.
Ngay lập tức đã có một người mặc áo blouse phỏng đoán có lẽ là bác sĩ, nói.
"Cô là Tiểu Minh? Vậy hãy tìm cơ hội vào phòng Hướng Dương sau đó chỉ cần tiêm một mũi Aconite này vào thì cô ta sẽ ngay lập tức chết."
Aconite là chất độc của cây Phụ tử (monkshood, còn có tên là wolfsbane). Aconite chỉ để lại một dấu hiệu duy nhất khi khám nghiệm tử thi, đó là ngạt, vì nó gây loạn nhịp tim dẫn đến ngạt thở. Ngộ độc có thể xảy ra ngay cả sau khi chạm vào lá cây mà không đeo găng tay vì nó hấp thu rất nhanh chóng và dễ dàng.
Do bản chất không để lại dấu vết, đây là một trong những cách phổ biến để "thoát tội giết người" giữa đám đông. Chất độc này là thủ phạm trong một vụ đầu độc nổi tiếng lịch sử. Hoàng đế La mã Claudius được cho là đã bị đầu độc bởi người vợ của mình, Agrippina, bằng chất aconite trong một đĩa nấm.
Tiểu Minh do dự cầm lấy quần áo bác sĩ, người kia thấy vậy liền an ủi.
" Cô yên tâm, chất độc này sẽ hoàn toàn biết mất sau khi vào trong cơ thể, vì vậy cảnh sát sẽ không tra ra."
Nghe được lời này, Tiểu Minh vẫn có chút do dự nhưng vì cha mẹ và truyện lúc trước, Tiểu Minh đành cắn răng cầm lấy mũi tiêm. Cấp tốc thực hiện nhiệm vụ, đợi mẹ của Thiên Tỉ đi khỏi. Tiểu Minh lén vào phòng bệnh, nhưng không ngờ lại nhìn thấy một thằng nhóc đang nằm cạnh Hướng Dương.
Tiểu Minh không muốn kinh động đến thằng nhóc lên vòng qua tay bên kia, để thực hiện.
Rút mũi tiêm được đặt trong một cái hộp ra, Tiểu Minh run run đem nó lại gần vạch gân xanh trên tay nó.
Đầu tiêm từ từ tiến lại gần ngay lúc chạm vào da thịt. Nam Nam đột nhiên tỉnh lại, hại Tiểu Minh hốt hoảng ném mũi tên ra góc. Thằng nhóc mở đôi mắt to tròn gương mặt có chút ngơ ngác vì vừa mới ngủ dậy, nhưng vẫn cảnh giác nhìn Tiểu Minh, cất giọng non nớt hỏi.
"Chị là ai? Sao lại vào đây?"
Tiểu Minh bình ổn lại tâm trạng trả lời.
"Chị là Quách Tiểu Minh, bạn của Hương Dương, em là em của chị ấy sao?"
Nam Nam lắc đầu, chỉ nói hai chữ "Thiên Tỉ." Tiểu Minh liền hiểu thằng bé này ra là em trai cậu.
"Cạch" tiếng cửa vang lên, Thiên Tỉ cùng Vương Nguyên và Tuấn Khải bước vào. Trong lòng đã sớm sốt hết ruột, nhanh chóng lại gần xem nó thế nào rồi. Khi thấy nó khá ổn họ mới dãn ra, cũng chị tại vừa nãy lúc đang đến đây. Đột nhiên có một vụ cãi nhau trên đường, khiến giao thông tắc nghẽn hại ba người phải chạy lên nửa cây số mới tìm được xe taxi.
Tuấn Khải lúc này mới để ý đến Tiểu Minh đang đứng bên cạnh, hỏi.
"Em đến rồi? Nhưng khoan sao em lại biết Hướng Dương ở bệnh viện này."
Chưa kịp nghe hết câu, Nam Nam bỗng nhiên kêu lên.
"Chị ngốc tử tỉnh rồi."
Thiên Tỉ cùng Vương Nguyên và Tuấn Khải không để ý đến chuyện đó nữa, quay sang nó.
Tiểu Minh lúng túng, trong lòng đang run sợ mãnh liệt. Lén nhìn về phía Hướng Dương, nếu nó mà tỉnh lại và nói mọi chuyện thì Tiểu Minh coi như xong, công ty ba mẹ nhất định sụp đổ.
Nó thoát khỏi mê man, nặng nề nhấc mí mắt. Xung quanh là bọn họ với Nam Nam, khó khăn ngồi dậy bởi đầu nó lúc này đau như búa bổ. Thấy xung quanh giống bệnh viện nó thắc mắc hỏi cậu.
" Sao tớ lại ở đây? Tớ nhớ tớ đang ở quán bánh mà."
Thiên Tỉ ngạc nhiên nhìn nó.
"Cậu không nhớ gì sao? Cậu bị tai nạn ở công viên."
Hướng Dương còn bất ngờ hơn, làm gì có chuyện đi công viên, rồi bị thương. Nó chỉ nhớ là tan làm rồi sau đó mọi thứ chìm vào bóng tối.
Tuấn Khải ngay lập tức chạy đi tìm bác sĩ. Tiểu Minh có chút không yên tâm, thật sự là không nhớ gì sao?. Nên đứng trước mặt nó, Hướng Dương đã nhìn thấy nhưng trong ánh mắt chả có một tia cảm xúc nào khác ngoài ngạc nhiên. Tiểu Minh trong lòng an tâm hơn, xem ra là thật.
Một lát sau, bác sĩ đến, kiểm tra xong, thì ông nói.
"Cô bé này vì quá sợ dẫn đến kích động thần kinh, thế nên đã tự xóa đi đoạn kí ức đó. Cái này là mất trí nhớ tạm thời."
"Vậy có thể nhớ lại không bác sĩ?"_ Vương Nguyên hỏi.
"Tùy từng trường hợp, có người hai tháng, cũng có thể hai năm thậm chí cả đời. Còn nữa nhớ chăm sóc bệnh nhân tốt, hiện tại cô ấy vẫn chưa đi lại."
Tiêm thuốc xong sĩ đi luôn, nó đã ngủ. Ba người nghĩ trong lòng vậy cũng tốt để nó quên đi đoạn kí ức kinh hoàng này vậy. Còn người nữa cũng đang rất vui mừng. Chuyện hại Hướng Dương ngày tại bệnh viện coi như không cần nữa. Vì nó đã mất trí nhớ, chuyện đẩy nó vào đu quay cũng sẽ không ai biết được sự thật.