Sau khi trở về trấn Thanh Vân, Khương Ninh định đi làm chứng minh thư, sau nhớ ra cơ quan nhà nước không làm việc chủ nhật nên đành thôi. Cô ở lại cửa hàng của Vu Dương. Đến trưa, Vu Dương bận sửa xe, Khương Ninh ngồi bên nhìn, thi thoảng phối hợp lấy giúp anh đồ nghề, hoặc nhàm chán ngồi một chỗ nghịch điện thoại, vô cùng thảnh thơi.
Gần tối, Vu Dương thu dọn đồ nghề, hỏi Khương Ninh đang ngồi bên cạnh: Buổi tối có cần phải về sớm một chút không/.
Không cần. Khương Ninh đặt điện thoại xuống, đột nhiên nghiêng đầu cười với anh: Không về cũng được.
Vu Dương bắt găp tia ranh mãnh trong đáy mắt cô. Anh di chuyển tầm nhìn, bảo: Anh sẽ dẫn em đến một chỗ.
Hẹn hò à?.
Vu Dương cầm hộp dụng cụ đứng lên đi vào trong cửa hàng: Ăn cơm.
Khương Ninh giúp anh thu dọn mấy thứ linh tinh trên mặt đất, tay trần dính ít dầu mỡ. Cô vén rèm cửa lên, đi thẳng vào nhà tắm, bắt gặp Vu Dương đang bán khỏa thân. Cô khẽ sững sốt, đứng khựng ở cửa.
Vu Dương thấy cô đột nhiên xuất hiện nên cũng khẽ giật mình, hai tay như bị trói chặt trong chiếc áo ngắn tay chưa cởi hết, không động đậy.
Khương Ninh nhanh chóng định thần, đi vào điềm nhiên như không, vặn mở nước, nói: Em rửa tay.
Một câu nói, Vu Dương như trút bỏ được nghi ngờ, cầm quần áo ném sang một bên, lấy khăn lông lau thân trên rồi đi ra cửa. Khương Ninh vừa vặn rửa xong tay, chen người đi ra. Nhà tắm vốn nhỏ, lúc này hai người cùng đứng ở cửa ra vào, trong nháy mắt đã không còn khoảng trống.
Hai người đứng im, không hẹn mà gặp cùng muốn đi ra ngoài, cơ thể khẽ chạm vào nhau. Cơ thể Khương Ninh gần như dán lên người Vu Dương. Thân thể Vu Dương vừa dùng khăn ướt lau xong bỗng chốc nóng bừng, khác hẳn với kiểu phơi nắng dưới ánh mặt trời, nóng ran từ trong ra ngoài.
Anh nuốt hơi nóng xuống, cất giọng khàn khàn: Em ra trước đi.
Vâng.
Khương Ninh vẩy nước trên tay, ánh mắt như có như không quét lên lồng ngực của Vu Dương. Cô vừa nghiêng người bước ra liền bị kéo trở lại. Cô chưa kịp phản ứng đã bị Vu Dương vươn tay nắm lấy cằm, nhích người lại gần.
Khoảnh khắc hôn lên môi Khương Ninh, yết hầu Vu Dương trượt lên trượt xuống, sảng khoái rên lên một tiếng. Khương Ninh chỉ sửng sốt trong nháy mắt, sau khi lấy lại tinh thần, cô liền đưa tay vòng qua eo Vu Dương, ngửa đầu nhắm mắt chủ động hùa theo nụ hôn của anh. Lúc bàn tay dò dẫm lên phần lưng trần trụi của anh, cô cảm thấy cơ bắp trên lưng anh căng cứng. Anh lập tức buông tay khỏi cằm Khương Ninh, chuyển sang ôm lấy đầu cô, lực hôn cũng dần dần tăng lên.
Tay Vu Dương trượt xuống gáy Khương Ninh, đi một đường thẳng xuống thắt lưng, cánh tay xếp chồng lên hai tay cô, kẹp hông cô khẽ đẩy ra sau tựa vào bồn rửa tay.
Trong nhà tắm chỉ có âm thanh mập mờ môi lưỡi bọn họ giao nhau. Khương Ninh hơi ngửa người ra sau, vách bồn rửa tay cọ xát eo khiến cô hơi khó chịu.
Khương Ninh đưa tay ngăn, né tránh nụ hôn của anh: Đau....
Cô vừa mở miệng, Vu Dương đã hiểu ý, xiết chặt eo cô, ôm cô ngồi lên bồn rửa tay. Hai người đều thở hổn hển. Khương Ninh thở gấp, yếu ớt và hỗn loạn. Còn Vu Dương thì gấp gáp và kịch liệt. Ngực anh phập phồng, mồ hôi chảy xuống cổ, bờ lưng trần rịn một lớp mồ hôi.
Khương Ninh nửa đứng nửa ngồi bên bồn rửa tay, ánh mắt hai người cùng giao nhau, tay cô khoác trên vai anh, tròng mắt như hồ nước nhìn Vu Dương. Vu Dương thở gấp, đang định sáp vào thì điện thoại trong túi vang lên.
Động tác của anh ngừng trệ, đáy mắt mù mịt. Khương Ninh đẩy anh ra, anh liền đứng thẳng người dậy.
Khương Ninh trượt khỏi bồn rửa tay, sửa sang quần áo, hơi thở vẫn hỗn loạn. Cô vừa thở vừa hỏi anh: Không phải muốn dẫn em đi đâu à?.
Vu Dương mím môi im lặng một lát, lui về sau rồi tựa vào tường, cúi đầu bảo: Em ra ngoài trước đi.
Vừa nãy em định ra ngoài trước đấy.
...
Khương Ninh giương cao khóe miệng, ra khỏi nhà tắm. Cô mới ra chưa được mấy giây, cánh cửa sau lưng liền bị đóng lại.
Cô quay đầu hỏi: Có cần em cầm giúp bộ quần áo mới không?.
Trong nhà tắm vang tiếng vòi sen phun nước rào rào xen lẫn giọng nói có chút chịu đựng của Vu Dương: Không cần.
Khương Ninh vén rèm đi ra ngoài. Cô đứng đợi ở cửa chừng mười phút bên cạnh chiếc xe máy của Vu Dương, thấy anh thay bộ quần áo mới đi ra, trên tóc vẫn nhỏ nước, hình như vừa mới tắm xong.
Khương Ninh lấy chiếc mũ màu xanh trên đầu xe, hỏi anh: Giờ đi luôn à?.
Vu Dương liếc nhìn cô một cái, cầm chìa khóa xe để trên kệ đi ra, kéo cửa cuốn xuống khóa lại.
Xe quay đầu, Khương Ninh thuần thục đội mũ bảo hiểm ngồi lên vị trí đằng sau. Nhưng cô không ôm eo anh như mọi lần, mà chỉ túm lấy hai bên vạt áo.
Hôm nay hơi nóng. Cô cười nói.
Vu Dương nhìn qua gương bắt gặp khóe miệng giương cao của cô, đáy mắt luống cuống vì đã bị nhìn thấu.
Khương Ninh không biết anh định đi đâu, cô chỉ thấy anh lái xe qua thị trấn, cuối cùng dừng trước một cửa hàng sửa xe ô tô nhỏ. Dừng xe xong, Vu Dương không vào cửa hàng đó mà dẫn Khương Ninh vòng qua một con ngõ nhỏ vào trong một tiệm ăn.
Chú Vương. Vu Dương đứng ở cửa tiệm gọi người đàn ông trung niên đeo tạp dề.
Tiểu Vu đấy à? Chú tưởng cháu không đến nữa. Vừa gọi điện nhưng không thấy cháu nghe máy.
Vu Dương ho khan: Cháu bận, quên không gọi lại cho chú.
Chú Vương xòe tay ra, trông thấy Khương Ninh đứng sau lưng Vu Dương, ông nói đùa: Lần này đến dẫn theo cả bạn gái à?.
Chú Vương, đây là Khương Ninh. Vu Dương giới thiệu với Khương Ninh: Đây là chú Vương, đồng hương của anh.
Chào chú. Khương Ninh gật đầu chào.
Chú Vương cười ha hả: Thím của cháu hôm nay không có ở đây. Để chú đi nấu mấy món. Các cháu ngồi trước đi.
Chú. Đồ ăn hôm nay đừng cho ớt nhé.
Chú Vương ngạc nhiên: Không cho ớt à? Chẳng phải cháu không cay không vui sao? Lần nào cháu tới chỗ chú không phải vì các món ăn đặc trưng quê nhà ư?. Ánh mắt ông chuyển sang người Khương Ninh: Là con gái nhà người ta không ăn được cay đúng không? Thằng nhóc này đã biêt cưng chiều người khác rồi đây.
Khương Ninh nghiêng đầu nhìn về phía Vu Dương. Tròng mắt Vu Dương hơi cụp, kéo tay Khương Ninh tìm một chiếc bàn lớn ngồi xuống.
Chú Vương rót nước cho hai người rồi đi vào bếp. Khương Ninh uống một hớp, hỏi Vu Dương: Anh và chú Vương đều cùng đến trấn Thanh Vân à?.
Không phải, chú ấy đến đây sớm hơn anh.
Tại sao lại là trấn Thanh Vân mà không phải nơi khác?.
Vu Dương không suy nghĩ, trả lời luôn: Vì không nghĩ ra được chỗ nào khác.
Khương Ninh đặt hai tay lên bàn: Vậy thích em cũng là do không nghĩ ra được ai khác à?.
Ánh mắt Khương Ninh nhìn thẳng Vu Dương. Anh bỗng nhớ tới hình ảnh hai người lúc chiều tối, ậm ờ trả lời: Ừ.
Vu Dương cầm cốc nước lên uống hết, cảm thấy chưa đã khát. Anh đi rót thêm cốc nữa, lúc quay lại, bật chiếc quạt trên đỉnh đầu.
Đợi một lát, chú Vương bưng đồ ăn ra, đặt hai chiếc đĩa lên bàn: Các cháu ăn trước đi, trong bếp còn hai món nữa chú sẽ bê ra luôn.
Vu Dương gắp thức ăn cho Khương Ninh: Nếm thử đi, tay nghề nấu nướng của chú Vương rất khéo đấy.
Khương Ninh gắp lên nếm thử, độ mặn nhạt vừa phải, gật đầu tán dương: Ngon thật.
Ngon không? Chú Vương nửa đời người làm đầu bếp. Những thứ khác không nói, riêng tay nghề nấu nướng đúng là phải khiến người ta nể phục. Vừa hay chú Vương đi ra, đặt hai chiếc đĩa lên bàn, nhìn Vu Dương, bảo: Hai đĩa này có cay.
Vu Dương ngẩng đầu, nói: Chú, chú cũng ngồi xuống ăn cùng bọn cháu đi.
Được rồi, lâu lắm cháu không đến, làm vài chén nhé. Chú Vương lấy mấy chai bia trong tủ lạnh, hỏi Khương Ninh: Cô gái, cháu có uống không?.
Cô ấy không uống được rượu đâu.
Khương Ninh còn chưa trả lời, Vu Dương đã chặn câu uống trong miệng cô, cô lườm anh một cái. Mặt Vu Dương không đổi sắc, cầm ly của chú Vương lên, rót đầy.
Cháu gái, cháu không uống rượu thì ăn nhiều một chút. Chú Vương mời cô.
Khương Ninh cười lễ phép: Vâng ạ.
Chú Vương cụng ly với Vu Dương: Dạo này cửa hàng làm ăn thế nào?.
Cũng được ạ.
Cháu đúng là bướng bỉnh, cháu đến cửa hàng sửa xe ô tô để giúp đỡ Tiểu Thành không phải thoải mái hơn tự mình mở tiệm sao? Tiền kiếm được cũng nhiều nữa chứ.
Vu Dương nâng chén hướng về phía chú Vương tỏ ý đã biết, uống một hơi hết sạch.
Cháu lại thế rồi. Chú Vương không muốn tranh luận thêm, ông lắc đầu quay sang hỏi Khương Ninh: Cháu gái, cháu là người trấn Thanh Vân à?.
Vâng.
Cháu công tác ở đâu?.
Ngân hàng ạ.
Ngân hàng rất được. Tiểu Vu lợi hại, có thể theo đuổi cháu.
Khương Ninh ngước mắt nhìn Vu Dương thấy anh im lặng.
Chú Vương uống một hớp rượu, nói tiếp: Nhưng, Tiểu Vu cũng rất giỏi, cháu theo nó, nó sẽ không để cháu khổ.
Khương Ninh mỉm cười.
Thằng bé này, vừa trung thực lại không sợ khổ. Công việc sửa xe rất ổn, tương lai sẽ có tiền đồ. Chú Vương cho thức ăn vào miệng, thở dài: Thói đời quả là không công bằng. Cháu là người trấn Thanh Vân chắc cũng biết đám thanh niên ở trấn giờ làm gì để kiếm tiền chứ?.
Khương Ninh nheo mắt: Cháu biết.
Ây dà, mấy năm trước, trấn Thanh Vân tuy nghèo nhưng yên bình. Hai năm trở lại đây mới bắt đầu lạc lối, cái gì mà lương tâm đo đức đều bị đám thanh niên cho đi tàu bay giấy hết. Chú Vương nói: Dạo trước, bên chú có một người học việc cũng bỏ việc giữa chừng không làm cùng chú nữa, nói là muốn "lên núi" làm ăn lớn. Những thứ làm nhanh ăn nhiều này dù kiếm được tiền trong thời gian ngắn nhưng chú thấy sau này sẽ không có tương lai.
Bố.... Vương Thành đi vào, nhìn thấy người trong tiệm, cậu vui vẻ gọi to: Anh Vu tới đấy ạ.
Vu Dương gật đầu.
Vương Thành nhìn về phía Khương Ninh, dò hỏi: Đây là...chị dâu ạ?.
Vu Dương không phủ nhận, Vương Thành cười hì hì: Em chào chị dâu.
Khương Ninh đặt đũa xuống mỉm cười với cậu.
Anh, vừa hay anh ở đây. Anh ra xem hàng giúp em nhé.
Ừ. Vu Dương nhìn Khương Ninh: Anh ra ngoài xem sao.
Khương Ninh đồng ý.
Bọn họ vừa đi, trên bàn chỉ còn lại Khương Ninh và chú Vương.
Chú Vương nhìn Khương Ninh, nói chuyện thân mật: Ở bên Vu Dương, cháu có thấy nhàm chán không?.
Khương Ninh lắc đầu: Không tồi chú ạ.
Cậu ấy đúng là số khổ. Chú Vương rót cho mình một ly rượu: Ngày trước, nhà cậu ấy mở cửa hàng sửa xe đấy. Cửa hàng ấy ở địa phương cũng coi là có quy mô lớn. Sau bố cậu ấy bị người ta lừa, phải thế chấp cửa hàng cho người ta. Không lâu sau, bố cậu ấy bất ngờ bỏ đi, để lại một khoản nợ cho cậu ấy. Trong nhà không còn lối thoát, cậu ấy đành ra ngoài tìm đường kiếm tiền. Cậu ấy làm thợ sửa xe cho một cửa hàng trong thành phố nhưng bị người ta ngáng chân. Người khác xem ra hết cách, nhưng cậu ấy lì lợm lắm, tự mình ra ngoài mở hiệu sửa xe .
Khương Ninh lắng nghe chú Vương nói, cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc cốc Vu Dương đã uống như có điều suy nghĩ.
Tiểu Vu ấy hả? Miệng lưỡi kém cỏi, không biết nói những lời hoa mỹ dỗ dành phụ nữ. Cháu ở bên cậu ấy, khoan dung với cậu ấy một chút.
Khương Ninh gật đầu: Cháu biết rồi ạ.