Buổi trưa, Vương Thành đến hiệu sửa xe, hoảng hốt nhìn Vu Dương toàn thân đầy vết thương, vội vàng hỏi thăm nhưng Vu Dương chỉ trả lời qua quýt vài câu.
Khương Ninh thấy hai người có việc, tự giác lui ra, đứng ngoài cửa uể oải phơi nắng. Cô ngẩng đầu nheo mắt nhìn lên trời, một mảng trong xanh ngăn ngắt, xung quanh vầng thái dương có thể nhìn thấy những quầng sáng màu vỏ quýt.
Sắp hết năm, Khương Ninh nghĩ đến quãng thời gian sáu tháng trở về mà ngỡ như vừa mới hôm qua.
Hết năm nay, cô sẽ đi.
Tiểu Ninh. Từ Giai Tú cưỡi con lừa nhỏ phanh gấp trước cửa hiệu, xuống xe chạy hai ba bước lại chỗ Khương Ninh, đứng trước mặt cô thở hổn hển: Tên Tiền Cường khốn kiếp dám động vào cậu à? Cậu có bị làm sao không?.
Không sao. Khương Ninh lắc đầu.
Từ Giai Tú vỗ ngực mấy cái: May quá, may quá. Mình lo cậu xảy ra chuyện. Nhưng sao cậu lại đi gặp hắn vậy?.
Khương Ninh kể sơ lược chuyện hôm qua cho Từ Giai Tú nghe.
Từ Giai Tú nghe xong nhéo tai Khương Ninh: Cậu ấy à, đúng là lo quá thành loạn. Hắn bảo cậu đến cậu liền một mình đến ngay, từ trước đến nay cậu có kém thông minh như thế bao giờ đâu.
Khương Ninh gạt tay cô nàng ra khỏi tai mình.
Từ Giai Tú lườm cô: May mà Vu Dương kịp thời chạy đến, không thì... Dừng một lát, cô hỏi tiếp: Vu Dương có sao không?.
Khương Ninh rủ mắt xuống: Tay phải bị trật khớp.
Từ Giai Tú hít sâu một hơi.
Khương Ninh đột nhiên nhớ ra, mình không hề nói chuyện tối qua với ai. Cô vội hỏi Từ Giai Tú: Sao cậu biết rõ vậy?.
Khóe miệng Từ Giai Tú cứng đờ, đôi đồng tử thoáng đảo quanh: Vừa rồi mình đưa Đông Đông đi tiêm phòng, đụng phải đám đàn em của Tiền Cường, thấy bọn họ nói chuyện... Sợ cậu gặp chuyện không may nên tới tìm cậu xem thế nào.
Cô hỏi thêm: Có phải Vu Dương làm Tiền Cường bị thương ở tay không?.
Khương Ninh nhếch môi gật đầu, không nghi ngờ gì nữa.
Từ Giai Tú cúi đầu vén tóc, khẽ thở phào. Lúc ngẩng lên, cô bảo: Tiểu Ninh, chúng ta đến chỗ của Văn Xương Tinh Quân đi.
Ơ, sao tự nhiên lại muốn đến đó?.
Lần trước cầu mà chưa được, nhân hôm nay trời đẹp chúng ta đi một chuyến.
Khương Ninh quay đầu nhìn vào trong tiệm, có chút do dự.
Về ngay ấy mà, chẳng phải Vu Dương vẫn ổn đấy thôi. Từ Giai Tú giục cô.
Khương Ninh gật đầu suy nghĩ: Ừ.
Khương Ninh báo Vu Dương một tiếng rồi mới đi. Cô ngồi xe của Từ Giai Tú, hai người đi thong thả một lát đã tới nơi.
Lần trước đến vào mùa hè, cây cối um tùm, tầng tầng lớp lớp xanh mướt, bách thảo tươi tốt, hoa lá rực rỡ, hừng hực sức sống. Lúc này là mùa đông, tuy cây cối vẫn còn lá nhưng nhìn từ xa trông giống như một tấm ảnh cũ, không còn vẻ rạng ngời mà có phần hoang vắng.
Trong miếu đốt nhang, khắp nơi vấn vít khói xanh, vài ba khách hành hương dẫn theo con cái thành kính quỳ lạy. Lời cầu nguyện không có gì khác ngoài cầu mong kỳ thi cuối kỳ đạt kết quả tốt. Đối với sự chân thành của cha mẹ, mấy đứa trẻ ngược lại không mấy chuyên tâm.
Khương Ninh nhìn đám trẻ ngẫm nghĩ, quãng thời gian chỉ cần chăm chỉ học hành không cần lo lắng đến chuyện khác mới là quãng thời gian hạnh phúc nhất.
Lại đây. Từ Giai Tú kéo Khương Ninh đến trước điện thờ, quỳ gối trên đệm cói vái ba vái.
Lúc đứng dậy, Từ Giai Tú thấy có người đang xin quẻ liền nổi hứng, kéo Khương Ninh lại lắc ống thẻ rút quẻ.
Khương Ninh rút thăm được quẻ số , đối chiếu với dâng thư giải quẻ là quẻ trung bình.
Trên đó có dòng chữ: Vì yêu sinh lo, vì yêu sinh sợ, chi bằng rời xa, không sầu không sợ.
Khương Ninh chữ hiểu chữ không, đọc hết một lượt. Từ trước đến nay cô không phải là người tin vào Phật, cũng không thích xem quẻ, nên đương nhiên không để tâm cho lắm.
Theo sự hướng dẫn của thầy chùa, cô cầm dâng thư giải quẻ bỏ vào trong lư hương để đốt. Cô vái mấy vái, đứng dậy quay lại trông thấy Từ Giai Tú đang cầm thư giải quẻ đứng thất thần.
Khương Ninh đi đến hỏi: Thẻ viết gì vậy?.
Từ Giai Tú hoàn hồn, vo viên dâng thư giải quẻ trong tay: Không có gì, chỉ là tính toán xem bao giờ mình có mùa xuân thứ hai.
Khương Ninh cười: Trên quẻ thẻ nói sao?.
Từ Giai Tú tỏ ra ung dung: Nhanh thôi, mùa xuân năm sau sẽ đâm chồi nảy lộc.
Cô đi về phía lư hương, vừa lách qua người Khương Ninh, nụ cười trên khóe môi liền biến mất.
Đứng trước lư hương, cô mở dâng thư giải quẻ ra xem một lần nữa.
Trong đó ghi: Nếu chỉ mưu đồ tiền tài, không chăm lo tới người thân thì sẽ bị báo ứng.
Cô vo viên tờ giấy ném vào trong lư hương, không một ánh lửa.
+++
Từ miếu trở về, Khương Ninh qua chợ mua ít đồ ăn rồi bảo Từ Giai Tú đưa mình về cửa hàng.
Khương Ninh xuống xe, Từ Giai Tú trêu chọc: Nhìn cậu kìa, sao dính lấy Vu Dương thế nhỉ? Vừa mới tách ra đã vội vã muốn về.
Khương Ninh nhún vai, không phản biện.
Từ Giai Tú chống chân xuống đất, nói: Mấy hôm nữa tụ tập, gặp mặt bạn bè thời cấp hai, cậu đi không?.
Khương Ninh đang định từ chối thì Từ Giai Tú đã mở miệng trước: Đi đi, mình đồng ý rồi. Cậu không đi, mình đi một mình chán lắm.
Ừ. Khương Ninh đáp.
Nhìn Từ Giai Tú đi rồi, Khương Ninh cầm túi đồ ăn vào trong cửa hàng, vừa hay gặp Vương Thành từ trong buồng đi ra.
Chị dâu. Vương Thành chào.
Khương Ninh gật đầu: Cậu về à?.
Vâng, em có chút việc phải đi trước. Vương Thành quay sang nhìn Vu Dương: Em nhờ chị chăm sóc anh ấy.
Khương Ninh gật đầu.
Vương Thành lái xe đi, Vu Dương quay sang định đỡ mấy túi đồ ăn trên tay Khương Ninh nhưng bị cô gạt ra.
Khương Ninh nhìn cánh tay Vu Dương quấn băng kín mít: Đừng làm rách miệng vết thương.
Vu Dương thu tay lại.
Khương Ninh bận rộn trong bếp, giữa chừng nhận được một cú điện thoại, là Trần Lệ Trân gọi tới, hỏi thăm tình hình của Khương Chí Thành. Khương Ninh thuật lại lời của cảnh sát tối qua, động viên thêm vài câu mới khiến bà ta yên tâm. Sau đó, bà ta hỏi cô có muốn về nhà ăn bữa cơm không. Khương Ninh hiểu ý muốn làm lành của bà ta, cô từ chối nói mình có việc không thể về được.
Trần Lệ Trân hơi thất vọng không nói thêm nữa, Khương Ninh liền cúp điện thoại tập trung vào nấu nướng.
Nấu cơm xong, Khương Ninh gọi Vu Dương lại.
Anh vừa ngồi xuống vừa nhìn bàn đồ ăn, toàn một màu đỏ, trông đã thấy ấn tượng, nhắm rượu chắc còn ấn tượng hơn.
Vu Dương liếc nhìn Khương Ninh, Khương Ninh mỉm cười, đưa mắt ra hiệu: Cây vải thịt đó, anh nếm thử đi.
....
Sao không ăn?.
Vu Dương cầm đũa gắp miếng thịt lên, trước khi cho vào miệng, anh quay sang quan sát Khương Ninh, thấy vẻ mặt cô đang hứng thú nhìn mình.
Miếng thịt vừa cho vào trong miệng, vị ngọt liền đánh vào đầu lưỡi. Vu Dương nhíu mày, nhai vài cái rồi nuốt xuống.
Khương Ninh hài lòng mỉm cười: Giai đoạn này anh không được phép ăn cay, chấp nhận ăn những thứ khác đi.
.... Vu Dương nghĩ đây đúng là một sự trừng phạt tiếp nối buổi sáng.
Buổi tối, Khương Ninh tắm rửa lau người trở vào phòng. Vu Dương đứng dậy cầm quần áo định đi tắm.
Khương Ninh hỏi anh: Muốn em giúp không?.
Vu Dương thoáng dừng bước: Không cần. Ra khỏi cửa, anh chêm thêm một câu: Sấy khô tóc đi.
Vâng.
Khương Ninh sấy tóc, Vu Dương cũng tắm xong quay lại. Cô lôi thuốc trị thương ra, vỗ vỗ lên giường: Anh ngồi xuống đây.
Vu Dương ngoan ngoãn ngồi xuống.
Khương Ninh một chân dưới đất, một chân quỳ trên giường, vặn mở nắp, lấy bông tẩm thuốc bôi vào vết thương cho anh.
Tóc cô rủ xuống xõa qua vai, vài sợi tóc dính lên cổ Vu Dương, lắc lư theo động tác của cô, giống như gãi không đúng chỗ ngứa.
Anh ngước mắt nhìn vẻ mặt chăm chú của Khương Ninh, tròng mắt bắt gặp bộ ngực phập phồng của cô, chóp mũi thoang thoảng mùi thơm dịu nhẹ, hấp dẫn chết người.
Rõ ràng là trời đông giá rét nhưng Vu Dương bỗng cảm thấy khô nóng, trong đầu đều là những hình ảnh lúc sáng. Nháy mắt như bị sét đánh, tâm trí xao động chuyển đổi sang cơ thể, nhiệt độ bỗng chốc tăng cao, không sao hạ thấp.
Vu Dương đưa tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của Khương Ninh, ngón tay xoa nhẹ qua lớp quần áo.
Khương Ninh dừng tay bôi thuốc, nhìn thẳng vào anh, một lúc sau lướt tiếp xuống dưới.
Cô đậy nắp chai thuốc để sang bên, cúi đầu hà hơi vào tai Vu Dương, hạ giọng hỏi: Anh muốn à?.
Hơi thở Vu Dương gấp gáp, cánh tay ôm Khương Ninh xiết mạnh như muốn thả ngã cô xuống giường.
Khương Ninh khẽ ngăn anh lại, đứng thẳng người lên, túm lấy cánh tay trên eo mình: Để em.
Khương Ninh cởi từng chiếc cúc trước mặt anh, bên trong trống không, chiếc áo ngủ rơi xuống nền đất, thân trên tiếp xúc hoàn toàn trong không khí. Trên làn da trắng bóc lập tức xuất hiện hai nụ hoa nho nhỏ.
Vu Dương nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt âm u ba phần, hơi thở nặng nề bảy phần.
Khương Ninh điềm tĩnh, xoay người cởi hết quần ngủ lẫn quần trong, chân trần dẫm lên quần, khỏa thân ngồi dạng xuống đùi Vu Dương, hai chân quắp hai bên người anh.
Khắp người Vu Dương lửa cháy bừng bừng, một cánh tay treo trước ngực, tay kia thuận thế chuyển sang vuốt ve tấm lưng trần của Khương Ninh.
Khương Ninh ngồi ngay ngắn, cách mặt Vu Dương không quá một tấc, hơi thở giao hòa.
Cô một tay ôm lấy cổ anh, mắt dõi theo anh: Anh vừa mới lên.
Vu Dương lập tức hiểu ý, vội vàng nói: Để anh.
Gương mặt anh ghé sát phía trước, nghiêng đầu hôn cô, vươn lưỡi ra liếm láp vành môi cô.
Khương Ninh phối hợp cùng anh, lách qua cánh tay bị thương của anh trượt xuống, chạm vào thắt lưng, khéo léo cởi bỏ.
Cô vừa chạm vào, Vu Dương đã rùng mình, khẽ nghiến răng cắn cô một cái.
Khương Ninh ngoảnh sang bên, Vu Dương lại tìm vị trí khác, từ trên môi Khương Ninh lướt xuống, gặm cắn cổ cô, lưu lại dấu vết mờ mờ.
Khương Ninh ngẩng đầu thở nhẹ, cô khẽ nâng mông rồi chậm rãi ngồi xuống. Vu Dương nhéo eo cô bằng một tay, vùi trước ngực cô khó chịu hừ một tiếng, cảm thấy da đầu tê rần từng cơn.
Hai người đều thở hổn hển, Vu Dương khó khăn lắm mới giữ được kiểm soát, hơi thở nóng rẫy phả lên da của Khương Ninh, khiến cô cũng phát hỏa.
Lát sau, anh cảm thấy chưa đủ, vừa cắn ngực cô vừa khàn giọng bảo: Cử động đi.
Khương Ninh vòng tay ôm anh khiến lực ở eo xiết càng thêm mạnh.
Trong chớp mắt, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc, tiếng cơ thể quấn lấy nhau, tiếng gầm khẽ của người đàn ông, tiếng rên rỉ của người phụ nữ.
Như con thuyền ngoài khơi, lắc lư dập dềnh. Như con diều trên không, thuận gió bay nhanh.
+++
Một lúc lâu sau, Khương Ninh toàn thân mệt nhoài, gối đầu lên vai Vu Dương thở phì phò, mồ hôi trán chảy xuống hòa vào anh, không phân biệt rõ là của ai.
Cô hụt hơi, khẽ khàng hỏi: Khá hơn chưa?.
Âm cuối của cô run rẩy, đập mạnh một cú vào tim Vu Dương, hơi thở bồng bềnh: Mệt à?.
Vâng.
Vu Dương vuốt ve cơ thể cô: Để anh.
Khương Ninh thoáng nâng đầu lên, chỉ vào cánh tay phải băng bó của anh: Anh có thể chứ?.
Gương mặt Vu Dương điềm tĩnh, dùng một tay nắm eo cô xoay người áp xuống giường, tư thế sẵn sàng trả lời câu hỏi.