Lúc này vừa vặn có một nhóm đi tới, sau khi bốn người các cô xuống xe đám người kia cũng qua đây hỏi: "Nổ bánh xe sao? Cần giúp đỡ không? "
Trong xe một người đàn ông cũng không có, các cô gái này chắc là không biết cách thay bánh xe!
A Dạng ngồi xổm người xuống nhìn bánh xe bị nổ, nhìn lại vô số người tình nguyện ở phía sau, cô dại gì mà không dùng tới đâu. A Dạng đối với Tô Tô nháy mắt, Trịnh Hi Vận nhìn thấy Tô Tô nháy đôi mắt to đáng yêu nhìn đám người kia nói: "Cần chứ, chúng tôi cũng không biết cách thay bánh xe!"
Sau đó đám người kia dừng xe ở gần đây, trước đem ô tô tấp vào ven đường, sau đó bắt đầu đổi vỏ xe đã phòng bị sẵn cho các cô.
Có người hỗ trợ Mục Thanh rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Cô chẵn qua là chuẩn bị tự mình đi, dù sao thể chất của cô, người nào trở thành đội cùng với cô cũng xui xẻo. Người nhà lo lắng, một ngày trước khi đi Mục Cận đã trực tiếp sắp xếp cho cô vào nhóm tự do này. Bây giờ Mục Thanh vô cùng hổ thẹn, thấy có người hỗ trợ liền yên tâm, sau khi xong cũng không muốn chạm vào xe nữa, chính cô tuy là quen mình thường hay xui xẻo, nhưng nếu nguy hại đến người khác cô cũng sẽ áy náy.
Trịnh Hi Vận nhìn Mục Thanh cô đơn đứng ở một bên, đột nhiên có chút thông cảm cô.
Lúc này một vài người trong đám người kia vây quanh a Dạng và Tô Tô, một phần khác thì thường thường nhìn về chỗ cô và Mục Thanh đang đứng. Trịnh Hi Vận cũng không muốn ở giữa lộ trình lại trêu hoa ghẹo nguyệt, cô lập tức đi tới bên người Mục Thanh, chuẩn bị cùng Mục Thanh nói chuyện một chút, không cho bọn đàn ông có cơ hội tiến tới.
Mục Thanh tay bỏ vào trong túi, mặt không biểu tình nhìn đám người kia sửa xe. Cô bình thường có tính cách hay nhầm lẫn, chí ít lúc này Mục Thanh cùng người hay vay tiền lúc trước không khác là mấy.
Thấy Trịnh Hi Vận đi tới bên cạnh mình, Mục Thanh quay đầu ánh mắt rơi vào trên người Trịnh Hi Vận, ánh mắt của cô mang theo nhàn nhạt bi thương cùng áy náy, Trịnh Hi Vận đột nhiên hiểu tâm tình của cô lúc này.
Cũng đưa tay bỏ vào trong túi áo, Trịnh Hi Vận nghiêng đầu nhìn cô nói: "Cô không cần khổ sở "
Vẻ mặt Mục Thanh có trong nháy mắt ngớ ra, sau đó không có tim không có phổi nhếch miệng lên: "Tôi không có khổ sở, các cô không khó chịu là được "
Trịnh Hi Vận thở dài, xoay người đưa lưng về phía đám người kia, trước mắt mình chỉ xuất hiện thân ảnh Mục Thanh: "Tôi cũng không phải người mù, nếu cô nói với tôi cô hiện giờ không sao cả, vậy phải đeo lên một cái kính đen mới được, như vậy tôi sẽ không nhìn thấy cảm xúc trong mắt cô "
"Thấy được cô còn nói ra? " Mục Thanh nhíu mày, đưa tay vào trong túi áo lấy ra, lại cảm thấy có gì đó không đúng, cuối cùng cô lại đưa tay nhét vào túi áo, cúi mặt thấp xuống: "Nói như cô vậy tôi cảm thấy còn lúng túng hơn. "
Trịnh Hi Vận nhìn mặt cô, lông mi nồng đậm ở dưới ánh mặt trời có bóng mờ, lẩm bẩm nói: "Xin lỗi."
" Lúc đầu tôi không muốn cùng các cô lên đường, tôi chuẩn bị đi một mình " Mục Thanh lần nữa giương mắt nhìn về phía Trịnh Hi Vận, dưới ánh mặt trời màu hổ phách trong mắt cô vô cùng trong trẻo, Trịnh Hi Vận thậm chí có thể từ trong mắt cô thấy cái bóng của mình: "Nhưng anh tôi cố chấp để tôi vô cái nhóm này, nói tôi nhất định phải đi cùng một đoàn "
Trịnh Hi Vận gật đầu, giơ tay lên đem tóc bị gió thổi loạn vén ra sau tai, nhếch môi trêu đùa: "Cô nên đi cùng đoàn, nếu như cô hành động đơn độc, chết cũng sẽ không có người phát hiện. "
Mục Thanh không thèm để ý chút nào đến trêu đùa của cô, cũng nhếch miệng theo, mang theo đắc ý: "Cô nghĩ sai rồi, tôi tuy là rất xui xẻo, nhưng lại rất kiên cường để sống, mặc dù có một đạo sĩ coi mệnh cho tôi, nói tôi sống không qua được năm tới, tôi lại không tin chút nào "
Nghe xong lời của cô, Trịnh Hi Vận lúc này cũng nghĩ đến cái hôn sự hoang đường kia.
Lúc đầu Mục gia đưa ra hôn sự Trịnh Hi Vận còn cảm thấy kỳ quái, một gia đình nổi tiếng ở Bắc Kinh như vậy, tại sao phải để con gái mình và một nữ nhân cùng một chỗ, còn muốn cưới hỏi đàng hoàng, thật là cực kỳ hoang đường.
Sau đó cô nghe được nguyên nhân lại càng hoang đường hơn, bởi vì Mục gia Đại tiểu thư trời sinh số mệnh không tốt, cần có người hợp bát tự để cứu lại bát tự của cô ta, mới có thể giúp Mục gia Đại tiểu thư thoát khỏi vận rủi.
"Thế giới nào có nhiều số mệnh như vậy, mệnh người đều là tự mình cố gắng " Trịnh Hi Vận rất cảm khái nói.
Mục Thanh phụ họa nói: "Đúng rồi! Tôi cũng cho rằng như thế, tuy tôi luôn không may, bất quá ngược lại thật chưa từng xuất hiện chuyện nguy hiểm tính mạng."
Mục Thanh nói đột nhiên như là nghĩ tới điều gì, cười càng lớn nói: "Đoạn thời gian trước anh của tôi vẫn thúc dục tôi và đối tượng hẹn hò gặp mặt, tôi chạy, kết quả lại bị lừa đi đến tổ chức bán hàng đa cấp! Lúc đó tôi cho rằng đời tôi xong rồi, ai biết trời xui đất khiến đem tổ chức bán hàng đa cấp tận diệt! Cho nên tôi cảm thấy tuy là tôi xui xẻo, nhưng ngẫu nhiên cũng có vận may làm một ít chuyện tốt "
Tổ chức bán hàng đa cấp?
Trịnh Hi Vận trong đầu đột nhiên tìm tòi ra một đoạn tin tức, nhưng cô làm sao cũng nhớ không nổi là ở nơi nào nghe nói qua bị lừa đến tổ chức bán hàng đa cấp rồi đem tổ chức bán hàng đa cấp tận diệt.
" Sao vậy? " Trịnh Hi Vận biểu tình biến đổi quá rõ ràng, Mục Thanh thu hồi ý cười nghi hoặc nhìn cô.
Trịnh Hi Vận nghĩ không ra lại bắt được trọng điểm trong lời nói của Mục Thanh "Cô nói đối tượng hẹn hò là? "
Mục Thanh thở dài, tựa như chê cười nói: "Tôi không phải số mệnh không tốt sao? Vị đạo sĩ kia không chỉ biết coi tướng số, còn nói ra phương pháp cứu được mệnh của tôi, để người có bát tự thích hợp tới cứu tôi. Nhưng đây không phải rất sai lầm sao? Chúng ta là người nối nghiệp chủ nghĩa xã hội khoa học nha, sao có thể tin tưởng những lời này? Thế nhưng người nhà tôi lại tựa như bị ma chướng, nghe xong lời vị đạo sĩ kia nói, tìm cho tôi một cô gái có bát tự thật tốt, nói cái gì chỉ cần tôi và cô ấy gặp mặt kết hôn, là có thể cải biến vận mệnh."
Giờ khắc này, Trịnh Hi Vận thật sự không biết cách làm sao để quản lý vẻ mặt của mình cho tốt.
Cô như thế nào cũng không nghĩ tới, sống lại một đời, lại ngay lúc sống lại trước tiên sẽ gặp cái người này. Tay cô ở trong túi áo xiết chặt lại buông ra, sau đó lần nữa xiết chặt. Móng tay cắm ở lòng bàn tay, đau đớn mãnh liệt làm Trịnh Hi Vận dần dần lãnh tĩnh. Cô ép buộc mình không nên quá để ý tới tin tức nghe được lúc này, bằng không cô sẽ tan vỡ. Tan vỡ sau đó thân phận cô sẽ lộ ra dưới ánh sáng, sau đó Mục Thanh sẽ phát hiện cô chính là người có bát tự đặc biệt kia.
Có thể coi là cô khống chế chính mình, chung quy biểu tình vẫn có chút biến hóa.
Mục Thanh lo lắng nhìn cô "Cô sao vậy? "
Trịnh Hi Vận lập tức lắc đầu nói: "Không có gì, chẳng qua là cảm thấy người nhà cô hơi bị quá mức mê tín."
Mục Thanh vuốt tóc: "Tôi cũng cho là vậy, cho nên không thèm nghe những tin tức liên quan đến nữ nhân kia. Tôi là một người luôn hướng tới tự do và tình yêu, thân cận ép hôn gì đó tôi sẽ không thỏa hiệp. "
Nói xong Mục Thanh ý vị thâm trường nhìn Trịnh Hi Vận, tựa như là ám chỉ cái gì.
Trịnh Hi Vận cứng ngắc nhếch miệng lên, nhưng trong lòng có chút bối rối. Mục Thanh ánh mắt kia rõ ràng cho thấy có chút ý tứ bên trong, thế nhưng cô lại xem không hiểu. Lẽ nào cô đã biết mình chính là đối tượng kết hôn của cô? Nhưng nếu như đã biết, sao còn muốn làm bộ không biết đâu?
Trịnh Hi Vận tâm bởi vì cái ánh mắt kia bắt đầu không an tĩnh, lại không biết Mục Thanh chỉ là đang phóng điện với cô thôi, muốn dùng ngôn ngữ bí ẩn của mình và ánh mắt ý vị thâm trường nói cho Trịnh Hi Vận biết: Tôi theo đuổi tự do đã xong, theo đuổi tình yêu chính là cô.
Thế nhưng hai người bát tự rất hợp, nhưng mạch điện trong não bộ lại không khớp, Trịnh Hi Vận căn bản không có tiếp thu được tín hiệu của cô.
May là lúc này đám người kia đã sửa xe xong, a Dạng ở bên cạnh xe nói các cô tiếp tục lên đường.
Đám người kia không ít người, đương nhiên không muốn buông tha cho bốn cô gái xinh đẹp này. Một người nam nhân trong đó hơi có vẻ hướng ngoại nói: "Các cô chuẩn bị đi nơi nào? Tôi thấy bốn người các cô đều là nữ, dọc theo đường đi cũng không an toàn, hay là cùng chúng tôi cùng đi đi! cũng có thể chiếu cố lẫn nhau."
A Dạng bản thân đã từng trải, nghĩ thầm các người là muốn chiếu cố lên tới giường sao? Hay là sau khi kết thúc lữ hành có thể tiếp tục chiếu cố cả đời?
Bất kể là loại nào, a Dạng đều biết rõ mình và hai vị lữ khách này đều không cần.
Vì vậy cuốn phim đã diễn ra cả trăm nghìn lần lại được tái diễn.
Tô Tô đột nhiên kéo tay a Dạng làm nũng: "Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi bốn người đều là nữ, tôi rất sợ ! "
Giữa lúc bọn đàn ông muốn phụ họa, lại đột nhiên nghe Tô Tô nói: "Em biết chị đã từng nói, coi như chị là con gái cũng có thể bảo vệ em giống như một người đàn ông, thế nhưng em cũng sợ chị sẽ bị thương nha! Đến lúc đó người nào theo em cả đời đây? "
Không khí đột nhiên an tĩnh lại, qua một lúc lâu người nam nhân kia lại mở miệng lần nữa: "Cô, các cô là quan hệ gì? "
Tô Tô ngây thơ nghiêng đầu: "Người yêu nha! Chúng tôi đang yêu nhau!"
Trịnh Hi Vận và Mục Thanh liếc nhau, nỗ lực ngăn lại ý cười ở khóe miệng, nghiêm túc làm một nhân vật quần chúng ăn dưa.
Ai biết những nam nhân kia còn chưa hết hi vọng, đưa mắt tập trung đến trên người hai người bọn họ.
Trịnh Hi Vận đang nghĩ ngợi làm sao giả tạo mình không phải người độc thân, đột nhiên cảm giác được một tay choàng ở bên hông mình dùng sức kéo lại, Trịnh Hi Vận cảm giác được thân thể của mình dán lên một thân thể mềm mại ấm áp.
Ở cô còn chưa phản ứng kịp, Mục Thanh đã mở miệng nói: "Cấm các người đánh chủ ý lên người bạn gái tôi!"
Trịnh Hi Vận quay đầu, thấy Mục Thanh mặt lạnh, trong mắt phòng bị sâu đậm, tựa như thực sự đang cảnh cáo những người đó, đồng thời tuyên cáo quyền sở hữu của mình.
Trịnh Hi Vận ở trong lòng có muôn vàn con thần thú chạy nhanh mà qua, cô lại chỉ có thể vung lên nụ cười nhìn những nam nhân làm trọn nói láo: "Cô ấy chính là như vậy một lòng, mọi người bỏ qua cho, tôi biết các anh không có ý gì đối với chúng tôi đâu."
Cô nếu không thừa nhận, không chỉ có Mục Thanh khó xử, a Dạng và Tô Tô cũng sẽ bị hoài nghi, ý của các cô đã hết sức rõ ràng rồi, tuy các cô đều không thích bị đến gần như vậy, thế nhưng những người này cũng giúp bọn họ. Nếu như biết các cô nói láo là vì không muốn đi cùng đường, bầu không khí sẽ lúng túng hơn.
Đám người kia nghe xong sắc mặt vô cùng khó coi, a Dạng lúc này mở miệng nói: "Chúng tôi là hai đôi les, các anh sẽ không để tâm chứ? Thật sự rất cảm ơn các anh giúp chúng tôi đổi bánh xe, nếu không thì đến thành thị kế tiếp mời các anh ăn bữa cơm đi."
Lời mới vừa nói người nam nhân kia nhìn bằng hữu mình một cái, sau đó giơ tay lên sờ sau ót, ngốc cười ngây ngô nói: "Không cần, mọi người đều đi ra du lịch, gặp phải vấn đề giúp đỡ cho nhau rất bình thường! Hi chúc các cô thuận buồm xuôi gió!"
Hai nhóm người cứ như vậy mỗi bên chia nhau ra lữ hành.
Editor: Đã đến lúc hai bạn trẻ biết được thân phận thật của nhau rồi :)