Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dư Hạ Hề ngồi đối diện Trịnh Hi Vận, báo cáo với Trịnh Hi Vận tình hình công ty internet gần đây: "Trò chơi phổ biến rất thành công, so với số liệu chúng ta dự tính tốt hơn, Tuy nhiên, cuộc khảo sát cho thấy còn nhiều không gian ảo tăng lên khá tốt. Đây chiến lược tuyên truyền cuối cùng, Trịnh tổng cô thấy có được hay không? "
Trịnh Hi Vận chăm chú nghiêm túc xem báo cáo trong tay, sau một lúc lâu mới nói với Dư Hạ Hề: "Đừng tuyên truyền tất cả đều đặt ở Weibo, tuy là số lượng người sử dụng Weibo quả thực rất lớn, nhưng mặt khác cũng rất hỗn tạp. "
Dư Hạ Hề gật đầu nói: "Vâng, tôi hiểu rồi" hắn biết các chiến lược tuyên truyền đều bị toi, nhưng là bộ phận tuyên truyền tổ và người của công ty internet ngoại trừ Weibo không thể nghĩ ra được những cách khác, dù sao so sánh mà nói Weibo là cách quảng cáo tốt nhất.
Trịnh Hi Vận biết bọn họ đi vào ngõ cụt, Trong một chốc, họ không thể nghĩ ra được cách quảng cáo tốt nhất. Đoạn thời gian nghỉ Tết này, là thời gian cực tốt để quảng bá, hầu hết mọi người sẽ rất nhàm chán khi đến thăm người thân và bạn bè, Đặc biệt là người chơi của trò chơi này, này từ đến phía sau, bọn họ sau khi thăm viếng xong họ ít có khả năng giao lưu và tương tác với cha mẹ, càng nhiều hơn chính là chơi điện thoại di động của mình, lúc này trò chơi là lựa chọn rất tốt.
Ý là thế hệ sau, đời con cháu, thế hệ trẻ. Có thể là đang nói về năm sinh
Từ đến về sau sẽ lựa chọn là cái gì chứ? Trịnh Hi Vận nhắm mắt lại tỉ mỉ suy nghĩ một chút, đột nhiên trong đầu linh quang lóe lên, cô ngước mắt nhìn Dư Hạ Hề, hai tròng mắt lóe sáng, khóe miệng hơi cong lên: "Hãy thử trong vòng kết nối quảng cáo bạn bè của WeChat, cùng với nền tảng trò chơi trực tuyến."
Một cái là mạng xã hội lớn cùng với một phần mềm trò chuyện, một cái là nơi tập trung cho những người yêu thích trò chơi. Dư Hạ Hề nghe được trong nháy mắt hai mắt sáng ngời.
Ở trong vòng kết nối bạn bè của WeChat đưa ra quảng cáo mơi, do thời gian giới thiệu hơi ngắn, bọn họ cơ hồ không có nhớ tới. Thế nhưng Trịnh Hi Vận vừa nhắc tới, hắn đã có thể nghĩ ra được tác dụng của cái quảng cáo này, vòng kết bạn bây giờ hầu như ai chơi WeChat đều sẽ tham gia, có thể chỉ ra được một cú nhấp và số lượt người quan tâm tới.
Càng làm cho hắn hết ý là đề nghị phát sóng trực tiếp trò chơi này, bọn họ chẳng bao giờ nghĩ tới dùng cách này, dù sao livestream hiện tại mặc dù là xu hướng chung, nhưng có rất ít công ty hay doanh nghiệp quảng cáo trực tiếp, họ hoàn toàn không có ý nghĩ theo hướng này. Bây giờ đem trò chơi trực tiếp phát sóng, một số người có hàng trăm ngàn người hâm mộ, chỉ cần hợp tác với bọn họ, trong một tuần, đó chính là mấy trăm triệu lượt xem với lượt đánh giá, mấy cái này so với việc tiếp xúc với hàng trăm triệu WeChat Weibo còn có ích hơn, vì hầu hết người xem livestream trò chơi đều sẽ chơi game.
Trịnh Hi Vận đưa ra hai ý tưởng, phương án cụ thể và chi tiết tiến hành thì cần chính bọn họ đi xem xét thảo luận.
Dư Hạ Hề đi rồi Trịnh Hi Vận cho là mình có thể yên phận một chút, không nghĩ tới người tới lại là người không cần thiết đã vài ngày không thấy.
Mục Thanh mặc áo khoác ngoài lông dê, tóc xoăn không còn lộn xộn nữa, ngược lại càng thêm gợi cảm liêu nhân. Trịnh Hi Vận nhìn cô đạp giày cao gót đi tới bàn công tác ngồi xuống đối diện, sau đó từ trong túi lấy ra một quyển hợp đồng, đưa cho Trịnh Hi Vận, Mục Thanh hai tay chống cằm, nhếch môi cười: " Hợp đồng điện ảnh tôi mang tới cho cô, nhà đầu tư ký tên a! lúc này cô ký tên là có hiệu lực"
"Tay cô chuyện gì xảy ra? " Trịnh Hi Vận nhìn cổ tay trái Mục Thanh sưng đỏ hiếu kỳ nói.
Mục Thanh ưu thương dò xét: "Té lộn mèo một cái." giọng nói của cô phong khinh vân đạm như là đã trải qua thế gian tang thương.
Trịnh Hi Vận lấy hợp đồng, ý cười đáy mắt hiện lên.
"Muốn cười thì cứ việc cười đi, cô cũng không có bao nhiêu thời gian có thể cười tôi" Mục Thanh đối với lần này cảm thấy không sao cả, thậm chí hết sức chuyên chú nhìn miệng Trịnh Hi Vận cười.
Trịnh Hi Vận chưa dừng nụ cười của mình, đối với Mục Thanh nói: "Hy vọng sau ba tháng cô có thể thoát khỏi vận rủi."
Mục Thanh gật đầu "Ừ, tôi nhất định nỗ lực lên "
Nhưng cái này tựa hồ cùng nỗ lực lên không có quan hệ, Trịnh Hi Vận ý cười chưa giảm, xem qua hợp đồng sau ký xuống tên của mình.
Cửa ải cuối năm đến rồi, cũng không biết Trần Minh Nhã là như thế nào cùng Trịnh gia nói chuyện với nhau, Trịnh Hi Vận ở Mục gia ăn Tết chuyện này Trịnh gia ngược lại không có người đi ra ý kiến. Thậm chí ở tập đoàn Trịnh thị họp thường niên, mọi người đối với chuyện này không hề nói tới.
Sau cuộc họp thường niên, Trịnh Hi Vận lái xe đến một khách sạn, để tham gia vào cuộc họp hàng năm của công ty đầu tư, họp hằng năm kết thúc, Trịnh Hi Vận cùng nhân viên cáo biệt, đi tới bãi đỗ xe khách sạn, đã thấy Mục Thanh ngồi bẹp trên mui xe của cô.
Thấy Trịnh Hi Vận, Mục Thanh dương môi cười: "Đi thôi tiểu công chúa, chúng ta cùng nhau về nhà." nói tay cô chống mui xe nhảy xuống xe, vốn nên tiêu sái đứng thẳng, đối với Trịnh Hi Vận cười tà mị ai ngờ cô cả người thuận thế ngồi chồm hổm dưới đất.
Trịnh Hi Vận tiến lên mấy bước, nửa ngồi đỡ lấy cánh tay của cô: " Sao vậy? "
Trên mặt Mục Thanh ý cười tìm không thấy, mày nhíu chặt lại: "Chân đau rồi "
"Cho cô đùa quá lố." Trịnh Hi Vận vô tình nói, sau đó dùng sức đỡ cô: "Lên xe a! về nhà lấy đá chườm lạnh một cái. "
Bởi vì đau đớn, Mục Thanh không có nói lại, cau mày ngồi ở ghế cạnh tài xế.
Trịnh Hi Vận lái xe hướng Mục gia chạy đi, Mục Thanh yên tĩnh làm cô có chút không thích ứng, cô thừa dịp đèn đỏ nghiêng đầu nhìn về phía Mục Thanh "Còn đau lắm hả? "
Mục Thanh lắc đầu, sau đó lại gật đầu: "Rất đau "
Đèn xanh sáng lên, Trịnh Hi Vận đạp chân ga, nhìn về phía trước, xe cộ chậm rãi khởi động, Trịnh Hi Vận hiếu kỳ nói: "Mấy năm nay cô là như thế này sống được sao? Có phải luôn xui xẻo bị thương hay không? "
Mục Thanh: "Ừm, về nhà có thể cho cô xem vết thương trên người tôi, tôi từ nhỏ đến lớn vết thương trên người chẳng bao giờ ngừng, ở đây lành, chỗ khác sẽ bị thương. "
"Cái này..." Trịnh Hi Vận không biết nên như thế nào cảm khái, nếu như việc này xảy ra ở trên người mình, cô làm sao cũng không thể chịu đựng được như vậy mà sống, vừa nghĩ như thế, Trịnh Hi Vận lại bội phục Mục Thanh.
Tuy là Mục Thanh bị thương đã trở thành chuyện thường, cha mẹ Mục gia cùng Mục Cận vẻ mặt như cũ không nỡ. Mục Vực nhìn con gái cổ chân sưng đỏ nói với cô: "Cha lấy rượu thuốc xoa xoa cho con, có thể sẽ rất đau, con chịu khó a."
Mục Thanh bi thảm thở dài: "Con không nhịn được! " tuy là thường bị thương, nhưng cô vẫn chưa quen với đau đớn.
Mục Vực cũng không muốn con gái chịu dằn vặt như vậy, nhưng cổ chân bị thương nếu không máu bầm tan ra, về sau sẽ càng khó chịu. Hắn lấy ra rượu thuốc, ngồi xếp bằng ở trên thảm trải sàn, đem chân bị thương của con gái mình cầm lên thả ở trên đầu gối của mình, hai tay chà xát rượu bao trùm lên cổ chân Mục Thanh, sau đó chính là một trận nhéo mạnh.
Trịnh Hi Vận thấy Mục Thanh biến sắc, thống khổ kêu rên lên: "Đau quá a! Con không muốn xoa nữa!" nói Mục Thanh muốn rút lại chân, lại bị anh hai Mục Cận một bả đè lại, không cho cô lộn xộn.
Trần Minh Nhã ngồi bên người Mục Cận, đau lòng kéo cô vào trong lòng dụ dỗ nói: "Sắp được rồi."
Giờ khắc này Trịnh Hi Vận đột nhiên có chút đố kị Mục Thanh, tuy là mệnh xui xẻo, tuy là hay bị thương, thế nhưng cô lại có một gia đình rất ấm áp rất yêu cô.
Buổi tối lúc cần nghỉ ngơi, Trịnh Hi Vận đối với Mục Thanh nói: "Tôi có thể ngủ một mình ở khách phòng sao? "
Mục Thanh bởi vì đau đớn sắc mặt tái nhợt, lúc này còn chưa tỉnh hồn, cô nghi hoặc nhìn Trịnh Hi Vận: "Vì sao? "
Trịnh Hi Vận nghiêm túc nói: "Tôi sợ ngủ đè cô bị thương chân."
Cái này vẫn tính là một cái lý do hợp lý, cộng thêm Trịnh Hi Vận kiên trì, cô cuối cùng đã một phòng khác, tuy là khách phòng bố trí không ấm áp bằng phòng Mục Thanh có hơi người, nhưng tốt xấu có thể ngủ ngon giấc.
Sau đêm giao thừa đầu năm mới rời giường, Trịnh Hi Vận thu được ba phong bì lì xì, cô muốn từ chối, Trần Minh Nhã lại nói: "Lễ mừng năm mới tiền lì xì là phải lấy, năm sau một năm đều sẽ thuận thuận lợi lợi, thật vui vẻ."
Trịnh Hi Vận nhận lấy tiền lì xì, trong lòng hết sức cảm động. Cô đã thật lâu chưa từng thu tiền lì xì, lần cuối cùng chắc là mùa Tết trước lần mẹ cô qua đời.
Mục gia mặc dù là gia tộc nổi tiếng, đến tết âm lịch cũng cùng người bình thường như nhau, làm sủi cảo, làm cơm tất niên, buổi tối xem đêm xuân, lấy tiền lì xì. Trịnh Hi Vận bị kéo vào nhóm WeChat của Mục gia, Mục Thanh vừa nói rõ ra thân phận của cô, vô số tiền lì xì bắt đầu soàn soạt, Trịnh Hi Vận ngại ngùng nhận tiền lì xì của mọi người, Mục Thanh lại đoạt lấy điện thoại di động nói với cô: "Không cần khách khí với bọn họ, bọn họ cũng có tiền!" sau đó lấy một cái bao tiền lì xì giúp cô mở ra.
Tuy là phòng khách chỉ có bọn họ năm người, nhưng là lại so với năm mươi người Trịnh gia xúm lại còn muốn ấm áp náo nhiệt.
Mục Thanh vẫn xui xẻo như trước, vĩnh viễn không ăn trúng được tiền xu trong sủi cảo, cắt trái cây không cẩn thận để ngón tay quẹt bị thương, rút tiền lì xì cũng bị máy cà thẻ cướp thẻ vĩnh viễn. Ngay cả đặc biệt gửi bao lì xì cho cô, cô kích nhận tiền xác suất WeChat lại cũng rất lớn.
Năm này Trịnh Hi Vận trải qua rất thoải mái, đặc biệt cô ngủ khách phòng, chất lượng giấc ngủ tăng lên rất to. Đến lúc đi làm việc, cô cảm thấy mình lại có chút không nỡ, nhưng đối với Mục Thanh giữ lại, Trịnh Hi Vận lại cự tuyệt.
Quảng bá trò chơi trong kì nghỉ Tết vô cùng thành công, đặc biệt trò chơi được phát sóng trực tiếp rất được quan tâm, nhiều người chơi trò chơi này, thậm chí có một số người chơi chưa ký hợp đồng quảng cáo vì muốn thu hút sự chú ý, cũng bắt đầu chơi trò chơi này.
Các kiểu quảng bá càng nhiều, chỉ trong kì nghỉ Tết lượt tải về của trò chơi đã lên đến triệu. Trịnh Hi Vận phát cho nhân viên làm thêm giờ một cái phong tiền lì xì thiệt to.
Phong tiền lì xì trong tay Dư Hạ Hề mới là lớn nhất, hắn khó có được thả lỏng nở nụ cười: "Cám ơn boss."
Trịnh Hi Vận cũng cười theo, bất quá như cũ dặn dò: "Anh phải cẩn thận một chút, bây giờ dự án đã ra, phải đề phòng người ngoài hoặc là những kẻ có ý định động tay với dự án "
Dư Hạ Hề gật đầu: "Yên tâm, sẽ chú ý kĩ "
Cùng lúc đó, quay chụp quảng cáo mặt nạ dưỡng da kết thúc, Chương Nghệ gọi điện thoại tìm Trịnh Hi Vận cùng nhau bàn bạc với các kênh phân phối.
Trịnh Hi Vận mang theo một cái thiệp mời đi công ty Chương Nghệ, gặp mặt liền lấy thiệp mời cùng bánh kẹo cưới đưa cho Chương Nghệ.
Chương Nghệ khiếp sợ nhìn hộp bánh kẹo cưới trên bàn làm việc, đó là cái hộp rất đẹp bằng thủy tinh tử, bên trong chứa chocolate hình trái tim, các loại giấy màu đỏ bọc chocolate, nhìn vào hộp thủy tinh trông rất vui mắt.
"Đây là cái gì? " Chương Nghệ nhìn Trịnh Hi Vận, lại có hơi không dám mở ra thiệp mời.
Trịnh Hi Vận nhìn bộ dáng cô giật mình ngược lại cảm thấy rất thú vị, khẽ cười nói: " thiệp cưới của mình, mình phải kết hôn rồi."
Chương Nghệ biểu cảm càng thêm khoa trương: "Cậu đừng nói với mình là cùng Mục Thanh kết hôn! "
Trịnh Hi Vận gật đầu: "Mình phải cùng Mục Thanh kết hôn rồi, cậu sẽ tới dự hôn lễ của mình sao? "
Khóe miệng cô mang theo ý cười, trong mắt chờ mong không che giấu chút nào bại lộ ở trước mắt Chương Nghệ. Chương Nghệ không xác định hỏi: "Cậy thật quyết định cùng cô ấy kết hôn? "
Trịnh Hi Vận nghiêm túc nói: "Đúng vậy, mình thật quyết định cùng cô ta kết hôn, cậu sẽ tới dự hôn lễ của mình sao? Là người duy nhất mình mời. "
Editor: Năm mới vui vẻ hạnh phúc nha mấy bợn ui!!! Mấy nay bận quá không gửi lời chúc Tết gì được hết. Có ai được đi chơi xa hông nè, hehe :))