Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mục Thanh cầm tay Trịnh Hi Vận, không nhìn ánh mắt cô từng bước lạnh lại, vân vê xoa xoa tay của cô nói: "Cho nên bây giờ tôi thật là thảm a."
"Để anh cô ra tay không được sao? " Trịnh Hi Vận dùng sức rút tay ra, thấy Mục Thanh còn muốn cầm, một cú chưởng bay tới.
"Ôi!" Mục Thanh than thở một tiếng, mặt mũi mang theo một tia oán khí: "Cái gì cũng tìm anh tôi, tôi còn chưa phải là người sao, nếu bọn họ khinh thường tôi, tôi đây liền để cho bọn họ nhìn với cặp mắt khác xưa."
Trịnh Hi Vận ý cười ở khóe miệng biến thành tán thưởng: "Tôi nghĩ cô càng thích nhờ anh trai hỗ trợ"
Mục Thanh một ít oán khí tan thành mây khói, khóe miệng cũng nhếch ra nụ cười lạnh nhạt nói: "Anh tôi đã bề bộn nhiều việc rồi."
"Muốn xóa sao? " Trịnh Hi Vận lắc lắc điện thoại di động, nếu như Mục Thanh không cần cái ghi âm này, cô cũng không cần để lại trong điện thoại di động chiếm dung lượng rồi.
Mục Thanh nói: "Xóa a!"
Tuy là có thể mang cái ghi âm này làm chứng cớ đưa cho Mục Cận nghiêm khắc trách phạt hai người, thế nhưng Mục Thanh và Trịnh Hi Vận hiển nhiên đều không thích dùng cách này chứng minh thực lực của mình, hai cô càng thích đứng ở chỗ cao mà những người này không có cách nào với tới được sau đó nhìn bọn họ lần thứ hai sắc mặt vặn vẹo.
" Chuyện đóng phim cô định làm sao bây giờ? " Trịnh Hi Vận một bên xóa bỏ ghi âm, vừa nói với Mục Thanh: "Diễn viên chính thật đã xảy ra chuyện? "
Mục Thanh nhún vai: "Cái này có thể không liên quan đến tôi, tôi chỉ tự mình xui xẻo, chưa bao giờ khắc những người khác. Lại nói bộ phim còn chưa bắt đầu tuyển vai diễn, không biết bọn họ nghe tin từ đâu "
Sau đó Mục Thanh đưa qua mấy phần tư liệu cho Trịnh Hi Vận: "Đây là vai đạo diễn muốn chọn."
Trịnh Hi Vận lấy tư liệu, thấy được mấy người quen mặt kia, gật đầu nói: "Tôi cảm thấy ổn "
Mục Thanh lại rất kinh ngạc: "Cô còn quen biết với Giới điện ảnh? "
"Cũng không có." Trịnh Hi Vận đem tư liệu diễn viên đưa cho cô "Chỉ là trực giác những người này có thể." bởi vì đời trước cũng là những người này làm diễn viên chính.
Mục Thanh gật đầu, đối với Trịnh Hi Vận nói: "Tuy là phim ảnh rất trọng yếu, nhưng có một việc chuyện trọng yếu hơn cần chúng ta đi làm. "
Trịnh Hi Vận thiêu mi, Mục Thanh nhếch môi cười nói: "Ngày hôm nay có thời gian cùng đi với tôi thử lễ phục a! "
"Áo cưới? " Trịnh Hi Vận đột nhiên hiểu cô nói lễ phục là cái gì, nhìn nụ cười Mục Thanh gian trá, nhất định là quần áo mặc trong ngày cưới không tệ.
Trịnh Hi Vận đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Mục Thanh, cầm lên túi xách nói với cô: "Đi thôi."
Mục Thanh vô cùng kinh ngạc, cầm túi của mình đi tới bên người cô "Cô lại không cự tuyệt tôi!"
"Sớm muộn gì đều phải thử, hiện tại đi khác ở chỗ nào? " cùng Mục Thanh kết hôn là chính cô đáp ứng, nếu đáp ứng, vậy nên làm xong vài thứ cần chuẩn bị.
Mục Thanh cùng cô cùng đi ra công ty, ở bên người cô nói: " những chuyện khác cũng không cự tuyệt sao? "
"Cự tuyệt." Trịnh Hi Vận lạnh lùng nói: "Cô không nên nghĩ những thứ không có. "
"Cô biết tôi nghĩ cái gì? " Mục Thanh ý vị thâm trường nói.
Trịnh Hi Vận hừ lạnh một tiếng: "Bất kể là cái gì, ta đều cự tuyệt "
Mục Thanh cũng không giận, mang theo ý cười cùng cô kề vai đi vào thang máy.
Lễ phục là loại sườn xám do nhà thiết kế nổi tiếng làm, một người hai bộ, một bộ là trang phục của phụ nữ thời Mãn Thanh, áo khoác tay ngắn tà áo dài cùng với ống tay áo dài kết hợp quần dài cùng màu, trên trang phục phụ nữ Mãn Thanh đỏ thẫm dùng kim tuyến thêu hình phượng hoàng cực kỳ đẹp, một bộ khác là sườn xám Trung Quốc, vẫn là màu đỏ. Sườn xám màu đỏ cùng trang phục phụ nữ Mãn Thanh vốn là rất xứng đôi, hơn nữa người làm thiết kế tỉ mỉ, làm sự tinh tế ưu nhã của hai bộ quần áo hiện ra tới mức tốt nhất.
Hình ảnh hai bộ đồ cưới:
Trang phục phụ nữ Mãn Thanh
Sườn sám Trung Quốc
Nhân viên phòng thiết kế hướng dẫn hai người đến phòng thay đồ mặc thử, nếu có chỗ chưa vừa vặn, cũng dễ điều chỉnh trước khi hôn lễ tới.
Mục Thanh cầm y phục của hai người nhìn Trịnh Hi Vận: "Cần tôi giúp cô sao?"
Trịnh Hi Vận lấy trong tay cô bộ thuộc về mình, lạnh nhạt nói: "Khỏi cần, tự cô cẩn thận đừng để té ngã, cô té ngã không sao, làm hư y phục không biết có ảnh hưởng kết hôn hay không "
Mục Thanh biểu tình cứng ở trên mặt, nhìn bóng lưng Trịnh Hi Vận rời đi nói: "Cô đừng nguyền rủa tôi!" dứt lời Mục Thanh cầm y phục thận trọng đi tới phòng thử quần áo. Nếu quả thật bởi vì xui xẻo làm hư y phục, làm lỡ kết hôn, chính mình nhất định sẽ hối hận chết, cho nên vẫn là hành sự cẩn thận mới tốt.
Trịnh Hi Vận từ trên y phục là có thể nhìn ra Mục gia đối với lầm hôn nhân này coi trọng, mặc y phục trên người rất vừa vặn, một đường một nét đều có vẻ rất tinh tế, trừ cái đó ra, y phục này khiến Trịnh Hi Vận có loại cảm giác huyền diệu khó giải thích.
Như là có cái gì chỉ dẫn, Trịnh Hi Vận quay đầu liền nhìn thấy Mục Thanh, cô mặc trang phục phụ nữ Mãn Thanh cùng mình hầu như cùng một kiểu, chỉ có trên y phục thêu hoa có chút không giống.
Mục Thanh trong mắt như chứa ánh sao, mặt mày hơi cong, hướng Trịnh Hi Vận đi tới: "Cô mặc bộ này thật là đẹp mắt "
Trịnh Hi Vận hai má hơi hồng lên, cô muốn nói cô cũng rất đẹp mắt, chỉ là kiểu tóc có chút không hợp. Nhưng cô vẫn chưa mở miệng, bằng không không biết Mục Thanh sẽ cùng cô ba hoa như thế nào.
Mục Thanh đi tới trước người cô, sửa lại sợi tóc rơi tại đầu vai cô, khẽ cười nói: "Tôi đẹp mắt không?"
Trịnh Hi Vận lắc đầu. Mục Thanh ý cười chưa giảm, quay đầu nhìn về phía gương lớn: "Cô thật không có ánh mắt, rõ ràng rất đẹp mắt." nhìn một hồi, Mục Thanh lại nói: "Cũng là cô đẹp mắt hơn "
Trịnh Hi Vận cảm giác được thân thể có chút phát nhiệt, cũng không biết là mắc cở hay điều hòa mở quá lớn. Cô xoay người không để ý tới Mục Thanh nữa, mà đi tìm được p nhân viên hòng thiết kế. Nhân viên tiến lên kiểm tra y phục cho cô đã vừa người hay chưa, đem số liệu cần sửa đổi ghi lại ở trên quyển sổ.
Trang phục phụ nữ Mãn Thanh và sườn xám có chỗ tương tự, thế nhưng sườn xám ôm sát người, dễ hiện ra đường nét nữ tính xinh đẹp của thân thể.
Trịnh Hi Vận mặc sườn xám đứng ở trước gương to nghiêng người nhìn về phía bắp đùi mình, cô cảm thấy sườn xám hở có hơi cao. Mục Thanh ở sau lưng cô quang minh chánh đại nhìn cô, Trịnh Hi Vận im lặng tiếp tục tìm nhân viên xem số liệu kích thước.
Mới vừa đi hai bước, điện thoại ở trong túi xách vang lên, Trịnh Hi Vận trở lại bên ghế sa lon mở ra túi xách thấy tên Trương Hồng Diễm, cô nhíu mày, nghe Trương Hồng Diễm nói: "Hi Vận, cô và Mục Thanh quyết định kết hôn rồi sao? "
Trịnh Hi Vận chân mày cau lại, dựa theo như lời Mục gia nói, tin này chỉ để Trịnh Gia Lăng biết, nhưng bây giờ Trương Hồng Diễm lại gọi điện thoại tới hỏi chuyện này. Trịnh Hi Vận vẫn chưa vạch trần, chỉ là hỏi: "Bà hỏi chuyện này làm gì? "
"Vì sao Mục gia không mời chúng ta? " Trương Hồng Diễm thanh âm mang theo một chút tức giận: "Ta mặc dù không là mẹ ruột của cô, nhưng ở mặt pháp luật, ta vẫn như cũ là mẹ của cô, vì sao cô kết hôn bọn họ không mời ta? Hơn nữa theo ta được biết, toàn bộ Trịnh gia chỉ có cha cô được thỉnh mời "
"Đây là Mục gia sắp xếp" Trịnh Hi Vận nói xong thấy Mục Thanh đi tới, Trịnh Hi Vận đối với cô ra hiệu bằng miệng khi phát âm là "Trương Hồng Diễm. "
Mục Thanh bừng tỉnh đại ngộ, sau đó dần dần tới gần Trịnh Hi Vận, Trịnh Hi Vận lúc này lực chú ý hoàn toàn từ giọng nói Trương Hồng Diễm chuyển dời đến trên người Mục Thanh, bởi vì Mục Thanh dần dần tới gần cô, cũng nhanh muốn dán ở trên người cô rồi.
Trịnh Hi Vận từng bước lui lại, Mục Thanh cuối cùng bức cô đến bên tường. Trịnh Hi Vận giơ tay lên đẩy bả vai Mục Thanh, mày nhăn lại, ánh mắt hung ác độc địa. Mục Thanh cũng không sợ cô, cười tựa đầu gần kề cô, cuối cùng cùng cổ cô giao nhau, lỗ tai dán tại mặt trái điện thoại di động nghe Trương Hồng Diễm nói.
"... Cô lập gia đình phải có người nhà mẹ đẻ chống đỡ nha, hơn nữa còn có kính trà mời rượu đâu, ta thật sớm đã đem tiền lì xì chuẩn bị cho cô rồi, Mục gia không mời ta, đây không phải là làm ta tiền lì xì cũng không đưa ra được sao? "
Trịnh Hi Vận lại hoàn toàn không nghe được thanh âm Trương Hồng Diễm, bây giờ cô tất cả tế bào thần kinh toàn bộ chuyển dời đến những chỗ dính nhau với Mục Thanh, ấm áp thân thể như có như không dán tại trên người Trịnh Hi Vận, bộ ngực mềm mại cọ xát cánh tay Trịnh Hi Vận.
Tay cầm điện của Trịnh Hi Vận bóp rất căng, nếu phía sau không có tường vây, Trịnh Hi Vận có thể lui một ngàn bước.
Trương Hồng Diễm không nghe Trịnh Hi Vận đáp lại, ở đầu điện thoại bên kia không ngừng hô hoán tên Trịnh Hi Vận. Mục Thanh nghe xong tách ra một ít, nhìn có chút thất thường Trịnh Hi Vận, Mục Thanh: "Cô nói bà ta gọi điện thoại cho mẹ tôi, hỏi mẹ tôi bà ta có tư cách qua đây hay không "
Mục Thanh thanh âm không nhỏ, Trương Hồng Diễm nghe được Mục Thanh nói, lập tức thay đổi thái độ khác, đối với Mục Thanh: "Mục tiểu thư, hôn lễ Hi Vận chúng ta là muốn tham gia a! "
Mục Thanh ở lúc Trịnh Hi Vận gật đầu cầm lấy điện thoại di động, người nhưng không có thối lui "Chuyện kết hôn là mẹ tôi xử lý, nếu bà có chuyện gì cứ liên hệ bà ấy là được. "
Nếu có thể liên lạc với Trần Minh Nhã, Trương Hồng Diễm cần gì gọi cho Trịnh Hi Vận. Thế nhưng bà ta là thật muốn đi hôn lễ Trịnh Hi Vận, giọng nói mang theo vẻ nịnh hót nói: "Mẹ cô bận rộn như vậy, ta sao có thể quấy rối bà ấy? "
Mục Thanh: "Nàng không bận, cả ngày ở nhà rãnh rỗi, bà liên hệ bà ấy a! chúng tôi còn có việc, cúp trước "
Đem điện thoại trả lại cho Trịnh Hi Vận, Mục Thanh lần nữa nhìn Trịnh Hi Vận sắc mặt dần dần đỏ bừng vô cùng khó hiểu, sao đột nhiên mặt mũi trở thành như vậy? Cảm giác không giống như là đang tức giận, ngược lại như là đang xấu hổ.
Mục Thanh mới nhớ lại hai người dán quá gần, một tay thậm chí còn hơi khoát lên bên hông Trịnh Hi Vận.
"Ôm đủ chưa?" Trịnh Hi Vận tuy là hai má đỏ Hồng, vẫn như cũ mặt lạnh nói: "Buông"
Mục Thanh vậy mới chịu tách khỏi cô, ngoài miệng lại trêu đùa nói: "Trên người cô thật là mềm."
Mặc dù chỉ là dán trong chốc lát, Mục Thanh cũng có thể cảm giác được thân thể Trịnh Hi Vận mềm mại, bay nhàn nhạt mùi thơm.
Trịnh Hi Vận thẹn quá thành giận, xoay người liền đi, Mục Thanh biết cô xấu hổ, vẫn chưa cản cô.
Mà khi Mục Thanh thay quần áo xong đi ra, lại không thấy Trịnh Hi Vận ở phòng thiết kế.
"Người đi cùng tôi đâu?" Mục Thanh hỏi nhân viên: "Mọi người có ai thấy cô ấy?"
"Cô ấy đi rồi." một người trong đó nói: "Thay quần áo xong cô ấy liền đi. "
Mục Thanh hừ lạnh một tiếng, run rẩy đi ra đường phố, vẫn không thấy thân ảnh Trịnh Hi Vận. Bãi đỗ xe không có ai, bên đường cũng không có, cô cũng tức giận, chỉ là nhẹ giọng nói: "Bào đắc liễu hòa thượng"
Có nghĩa là hòa thượng bỏ trốn
Sau đó vài ngày Trịnh Hi Vận nghĩ tới lúc Mục Thanh dán cô, cô lại cảm giác toàn thân không ổn. Đè xuống tâm tình quái dị trong lòng, Mục Thanh xem bưu kiện Chương Nghệ gửi tới, đây là hiệu quả quảng cáo cuối cùng của mặt nạ dưỡng da. Trịnh Hi Vận sau khi nhìn cảm thấy không có vấn đề gì, liền để Chương Nghệ dùng cái này.
Chương Nghệ trả lời: "Vẫn còn làm việc à, không cần đi chuẩn bị hôn lễ sao?"
Trịnh Hi Vận thật vất vả dời đi lực chú ý lại bị hai chữ hôn lễ mang về lại.