Mục gia vẫn chưa sắp đặt các nghi lễ khác, chỉ là để người thân Mục gia trong nhà tụ lại, giới thiệu Trịnh Hi Vận với mọi người. Những người này đều biết chuyện số mệnh của Mục Thanh, đối với Trịnh Hi Vận đều tỏ ý rất hoan nghênh.
Thậm chí lúc ăn cơm tối, một vị anh họ của Mục Thanh còn cười giỡn nói: " tối hôm nay chúng ta có phải nên náo phòng tân hôn hay không a? "
Vừa mới dứt lời, người này đã bị mẹ của mình cho một tát chụp trên đầu: "Náo phòng tân hôn cái gì! Con muốn ăn đòn a!!"
Anh họ né tránh nói: "Con đùa mà, con nào dám đi náo phòng tân hôn của Thanh Thanh nha!"
Mục Thanh nhìn cười ha hả, trong lòng lại nghĩ, sao mà có động phòng được, đêm nay cô còn phải ngủ trong túi ngủ đâu!
Bất quá vẫn ngủ túi ngủ cũng không phải biện pháp hay, thu dọn tất cả xong lúc ngủ Trịnh Hi Vận nhìn Mục Thanh nói: "Cô cứ ngủ túi ngủ chắc chắn sẽ khó chịu, không có biện pháp nào khác sao? "
Mục Thanh ngồi trong túi ngủ, rất khổ não nói: "Không biết, ngày mai hỏi anh tôi a! anh trai là vạn năng"
Sau khi nằm xuống hai người lại ngủ không được, Mục Thanh quay đầu nhìn Trịnh Hi Vận trong tối không thấy rõ đường nét, nhẹ giọng nói: "Cô có loại cảm giác này sao?"
"Cái gì?" Trịnh Hi Vận nghiêng đầu nhìn Mục Thanh, hai người ở trong tối đối diện.
Mục Thanh nói: "Hôm nay sau khi buổi lễ kết thúc, tôi cảm giác với cô hình như không giống lúc trước"
Sao lại không có, lúc đó Trịnh Hi Vận cũng cảm giác hết sức rõ ràng, nhưng cô lại trầm mặc, lời như vậy Trịnh Hi Vận luôn ngại nói ra, làm như là kiểu tỏ tình này nọ làm người ta cảm thấy xấu hổ.
Mục Thanh lại hiểu lầm ý Trịnh Hi Vận, cô nghĩ Trịnh Hi Vận không cảm giác được. Bất quá Mục Thanh tự mình đoán mò cũng nghĩ thông, cô thích Trịnh Hi Vận, mà Trịnh Hi Vận lại không thích cô, cô có cảm giác Trịnh Hi Vận không có cũng là chuyện rất bình thường.
"Bất quá tôi vẫn rất vui vẻ" giọng Mục Thanh trong bóng tối có vẻ mềm mại mờ ảo: "Tôi vốn đã thích cô, hiện tại chúng ta có thể kết hôn tôi thực sự rất vui vẻ"
Trịnh Hi Vận nhìn cô, giơ tay lên đè ngực mở miệng hỏi: "Vậy nếu tôi không vui đâu?"
Mục Thanh cười nói: "Tôi biết cô không thích tôi, từ lần đầu tiên gặp mặt cô đối với tôi đã không có hảo cảm gì, biết tôi là người nhà họ Mục đối với tôi càng chán ghét hơn"
"Nhưng khi đó cô cứ dính lấy tôi, Mục Thanh, tôi thật không hiểu lúc đó tại sao cô cứ muốn dây dưa, tuy là tôi đối với cô như vậy thực sự bó tay, nhưng trong lòng thật ra là không thích " Trịnh Hi Vận nói ra mình lúc trước cảm thụ, khi đó cô hận không thể cho Mục Thanh biến mất trên thế giới này, bởi vì có loại người như cô mới có nhiều thứ làm mình sốt ruột như vậy, hết lần này tới lần khác cái người này còn muốn dính lấy cô.
Mục Thanh ở trong tối cười nhạt: "Có lẽ là tôi quá tự tin, tôi từ nhỏ chính là như vậy, luôn muốn đuổi theo thứ mình thích, bởi vì số mệnh đặc thù, cha mẹ và anh cũng rất cưng chìu tôi. Tôi biết cô ghét tôi, trước đây cũng có người ghét tôi như vậy, nhưng tôi là người xui xẻo như vậy, lúc nào cũng có thể chết đi, thật vất vả gặp được cô, tính cách dáng vẻ của cô tôi đều rất thích. Vốn là lòng tôi còn dao động, không định theo chặc như vậy, nếu cô có ý định chúng ta sẽ ở cùng nhau, coi như là tình cờ đi. Nhưng biết cô là người cha mẹ tìm cho tôi, trong lòng tôi rất vui, cảm thấy chúng ta rất hữu duyên, hơn nữa, trước đó tôi không biết cô đối với tôi bài xích như vậy, cha cô và mẹ kế cô..."
Mục Thanh còn chưa nói hết, Trịnh Hi Vận đã hiểu, thật sự cô vẫn không muốn cùng Mục Thanh kết hôn, nhưng ý nghĩ của cô Trương Hồng Diễm và Trịnh Gia Lăng cũng không trực tiếp nói lại cho người nhà họ Mục, để Mục Thanh đối với cô sinh ra hiểu lầm.
"Tuy là trước đây tôi hay vay nợ, nhưng tôi hy vọng về sau cô có thể thử tiếp nhận tôi" Mục Thanh nói như vậy.
Trịnh Hi Vận lại lần nữa trầm mặc, đang lúc Mục Thanh muốn mở miệng lần nữa, Trịnh Hi Vận nói: "Kỳ thực cô cũng không vô sỉ như vậy" chỉ là đối với thứ ưa thích có chút chấp nhất, lại dùng sức quá mạnh.
Mục Thanh cho là Trịnh Hi Vận đang né tránh tình cảm của cô, cũng biết mình không thể bức hết cỡ. Cô lại không biết, Trịnh Hi Vận nói như thế, chỉ là kín đáo biểu đạt hảo ý của mình, cô đã đem cái tên Mục Thanh khiến người chán ghét kia quên lãng, bây giờ ấn tượng lưu lại cũng không thể xem là vô liêm sỉ. Cảm tình tuy là có thể bồi dưỡng, nhưng ái tình lại không thể, Trịnh Hi Vận không muốn cho Mục Thanh câu trả lời không xác định, cho nên tất cả sẽ giao lại cho thời gian a! vô luận vấn đề gì, đến lúc của nó, luôn sẽ có kết quả.
Buổi sáng ngày kế tiếp trên bàn cơm, Mục Thanh xoa cứng ngắc bả vai đối với Mục Cận nói: "Anh trai vạn năng, anh có thể giúp em tìm biện pháp gì để điều chỉnh tư thế ngủ sao? Em thật sự là chịu không nổi túi ngủ rồi."
Trịnh Hi Vận trong lòng có chút hổ thẹn, từ khi Mục Thanh dùng túi ngủ, chất lượng giấc ngủ của cô tăng lên, nhưng dường như mỗi đêm Mục Thanh đều không ngủ ngon.
Mục Cận nói: "Đi gặp bác sĩ a! Anh nghe nói thần kinh suy nhược sẽ ảnh hưởng giấc ngủ"
Mục Thanh nhìn hắn chằm chằm: "Em đang tốt đẹp sao lại bị thần kinh suy nhược!"
Trần Minh Nhã cười nói: "Làm sao biết được, nếu mẹ giống con xui xẻo như vậy, đã sớm thành bệnh tâm thần rồi, cũng sẽ không vui vẻ giống con như thế."
Trịnh Hi Vận gật đầu tỏ ý tán thành. Dưới cái nhìn của cô Mục Thanh đúng là kiểu người rất lạc quan, dù sao xui xẻo thành như vậy, còn chạy tán loạn khắp nơi, mỗi lần bị thương, mỗi lần một người cô độc cũng không làm cô mất đi lạc quan đối với cuộc sống, hơn nữa còn có tâm tư truy đuổi ái tình, thực sự là khó được hiếm thấy.
Mục Thanh suy nghĩ một chút, nghiêm túc gật đầu nói: "Mẹ nói cũng rất có đạo lý, có thể bởi vì bình thường con quá xui xẻo, tuy là tự con không biết, cho nên thần kinh cứ lén lút suy nhược " sau đó cô nhìn Mục Cận, hỏi: "Em đi bệnh viện khám khoa nào? Khoa nội? "
"Khoa tâm thần a!" Mục Cận vẻ mặt nghiêm túc trả lời cô.
Trịnh Hi Vận không nhịn cười được, rước lấy ánh mắt nghi hoặc của Mục Thanh. Trần Minh Nhã mở miệng giúp Trịnh Hi Vận giải vây nói: "Ta từ sớm đã cảm thấy hai đứa trẻ này trông rất buồn cười, thế nhưng cha bọn hắn lại không cho là vậy, bây giờ có người cùng chung chiến tuyến với ta thật sự là quá tốt. A Vận con chừng nào nhàm chán thì tới tìm ta, ta kể cho con chuyện lý thú về hai anh em bọn họ khi còn nhỏ"
Trịnh Hi Vận cười nói: "Dạ được"
Trịnh Hi Vận tự cho mình nghỉ một tuần, đầu tư điện ảnh cũng không cần Mục Thanh thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm, hai người liền quyết định cùng đi bệnh viện, đăng ký cho Mục Thanh khám khoa tâm thần để coi có vấn đề gì hay không.
Sau khi khám xong hai người đều đối với Mục Cận có chút bội phục, cũng không biết hắn nghe ở đâu nói thần kinh suy nhược ảnh hưởng tư thế ngủ. Tuy là Mục Thanh không bị thần kinh suy nhược, nhưng bác sĩ lại cho cô một lời giải thích khác, nói chung là ở bệnh viện giải quyết xong vấn đề này.
"Cô đây là dạ dày suy yếu, cô lúc thường ăn có phải hay ăn rất no không?" bác sĩ hỏi.
Mục Thanh gật đầu nói: "Quen rồi, tôi vẫn là ưa thích ăn no một chút" Trịnh Hi Vận kỳ thực cũng phát hiện, lượng cơm Mục Thanh ăn rất lớn, ăn nhiều hơn so với cô.
Bác sĩ một bộ quả nhiên là thế gật đầu: "Dạ dày suy yếu đối tiêu hóa hơi bất lợi, cô lại thích ăn rất no, cái này cũng làm gia tăng tỳ vị cho dạ dày. Trong Trung y, dạ dày trong cơ thể, đường tiêu hóa dạ dày bị nghẹt toàn thân sẽ không khỏe, thân thể không khỏe dẫn tới ngủ bất an. Cô lúc thường tư thế ngủ không an ổn là thân thể cô không tự mình tự chủ được đi tìm tư thế thoải mái để ngủ"
"Vậy làm sao bây giờ? Cần uống thuốc Đông y sao?" Mục Thanh vừa nghe nhắc tới Trung y một tiếng, cũng nhớ tới thuốc Đông y đắng nghét, ngẫm lại mùi vị đó thực sự là đều có thể nôn ba ngày.
Bác sĩ lắc đầu: "Không cần, uống chút thuốc trị rối loạn tiêu hóa là được rồi, bình thường khống chế sức ăn của mình, đặc biệt là cơm tối ăn ít chút, qua một thời gian ngắn thì tốt rồi."
Mục Thanh vui vẻ gật đầu, nhìn bác sĩ đang soàn soạt viết đơn thuốc, đột nhiên nghi ngờ nói: "Bác sĩ, ông không phải khoa tâm thần sao?" hiếm thấy không phải chỉ khám bệnh tâm thần thôi sao.
Bác sĩ nói: "Y lý vốn là như thế, hơn nữa người tới khoa tâm thần cũng không ít người giống như cô, vốn là thân thể có vấn đề ở chỗ khác, lại cứ cho là mình suy nhược thần kinh, lâu dần, nên cái gì đều có thể khám "
Hai người nhận đơn thuốc, nhận thẻ khám bệnh bác sĩ trả lại cho cô, bác sĩ cuối cùng dặn dò: "Đơn thuốc nhớ giữ lại, nếu sau này còn bị lại còn có thể tự mình đi tiệm thuốc mua để uống, lấy thuốc đưa thẻ khám bệnh cho y tá là được."
Hai người lần nữa đối với bác sĩ tỏ ý cảm ơn.
Vấn đề ngủ có thể giải quyết đối với Trịnh Hi Vận và Mục Thanh không thể nghi ngờ là một cái tin tốt, Mục Thanh lấy thuốc xong đối với Trịnh Hi Vận nói: "Chúng ta đi ăn mừng đi, tôi biết gần đây có một cửa hàng đồ ngọt ăn rất ngon"
Trịnh Hi Vận trái phải vô sự, khó có được thanh nhàn, liền đáp ứng rồi đề nghị của cô.
Hai người tới cửa hàng, gọi chút đồ ngọt ngồi ở bàn ăn, lại nghe được thanh âm chói của một nữ nhân từ sát vách bàn truyền tới: "Anh nói anh có thể tìm được công việc là có thể tìm được sao? Bây giờ anh bị quản lý sa thải về sau sẽ rất khó tìm được công việc tốt, tôi cũng không phải là chưa từng làm việc nhóm ở công ty, kiểu như anh bán đứng công sự của mình chắc chắn sẽ không có ai muốn dùng anh nữa, ai dám tuyển nhân viên như vậy a? Tuyển anh vào sẽ chờ bị anh bán đứng a!!"
Nam nhân chau mày, tựa hồ không muốn nói nữa. Nữ nhân lại tiếp tục mất mác nói: "Chúng ta chia tay a! lúc tốt nghiệp đại học nên chia tay, hiện tại lẫn nhau làm lỡ đối phương lâu như vậy, cần gì phải kiên trì đâu..."
Nam nhân vẫn không nói gì, nữ nhân nhìn hắn một lát, rồi đứng dậy rời đi cửa hàng đồ ngọt.
Trịnh Hi Vận nãy giờ vẫn nhìn người đàn ông này, bởi vì cô biết người này. Ở đời trước biết người này là ở cuối năm thứ , cũng chính là lúc cô chết trước đó không lâu. Người đàn ông này lúc đó là quản lý của công ty nào đó, cùng Trịnh Hi Vận bàn bạc hợp đồng, trong lúc hợp tác Trịnh Hi Vận muốn kéo hắn qua công ty mình, nhưng còn chưa biến thành hành động, chính mình đã chết.
Đời này lại đụng phải người đàn ông này, hơn nữa còn là lúc hắn tạm rời vị trí công tác, lúc này Trịnh Hi Vận cũng cảm thấy được vận may của mình.
"Cô nhìn hắn làm gì?" Mục Thanh có hơi ăn vị, trừng mắt Trịnh Hi Vận nói: "Như cô vậy người khác sẽ rất lúng túng "
Trịnh Hi Vận lúc này mới phục hồi tinh thần lại, ở nơi công cộng nhìn chằm chằm người vừa mới gây gổ với bạn gái, cũng rất không lễ phép. Cô đối với Mục Thanh cười thần bí: "Tôi tới tiêu từ lúng túng "
Mục Thanh bị nụ cười của Trịnh Hi Vận mê mẩn hết tâm can, nhìn Trịnh Hi Vận đứng dậy đi tới hướng nam nhân, mê mẩm tâm can biến thành thương tâm. Hôm qua mới kết hôn xong, hôm nay muốn đi cắm sừng tôi sao? Cô tốt nhất nên có một lý do chánh đáng, nếu không... Tôi muốn cãi lộn!