Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mục Thanh nghe xong lời Trịnh Hi Vận nói không chỉ không có nhụt chí, ngược lại hứng thú dạt dào hỏi cô: "Vậy về nhà có phải là được hay không!?"
Khuôn mặt Trịnh Hi Vận càng hồng hơn, vô ý thức cự tuyệt nói: "Không được!"
Mục Thanh nhìn ánh mắt của cô, chỉ thấy xấu hổ và giận dữ, cái này rõ ràng là muốn nghênh còn cự. Cho nên Mục Thanh vô cùng tự giác gật đầu: "Tôi biết rồi, về nhà tôi nhất định sẽ phục vụ em thật tốt!"
Trịnh Hi Vận cắn chặc môi nhìn cô chằm chằm, nhưng chưa cự tuyệt lần nữa.
Trong lòng cô hiểu rõ hai người tình đến lúc nồng nhất định sẽ đi tới bước này, cái này cùng tìиɦ ɖu͙ƈ không quan hệ, cũng cùng xu hướng tính dục không quan hệ, chỉ có cùng cảm tình có quan hệ. Nhưng bây giờ địa điểm của hai người quả thực không ổn, Mục Thanh cũng sắp bắt đầu thu tiết mục, hai người liền lưu luyến không muốn rời nhau.
Sau đó Mục Thanh tìm đạo diễn, sắp xếp cho Trịnh Hi Vận một vị trí có phạm vi nhìn tốt. Mục Thanh liền ngồi vào chỗ ban giám khảo ngồi, trước khi ghi hình thường quay đầu nhìn về phía Trịnh Hi Vận.
Trịnh Hi Vận lại không chút nào tiếp được ánh mắt dấu yêu của cô, lúc này cô đang xem tình hình chung của các viên chức quan trọng của công ty mà Triệu Diệc Trình gởi tới cho cô. Trịnh Hi Vận tiến nhập tổng công ty đã là việc không thể nghi ngờ, Trịnh Toàn Phong làm thế nào cũng vô pháp cải biến ý tứ của toàn bộ hội đồng cổ đông.
Bởi vì trong tay Trịnh Toàn Phong cũng chẳng có bao nhiêu cổ phần công ty, mà luôn chống đỡ cho hắn Trịnh Gia Lăng bây giờ đang đi du lịch nước ngoài, hầu như liên lạc không được.
Trước khi Trịnh Hi Vận tiến nhập tổng công ty đã liên lạc cùng Triệu Diệc Trình, để hắn đem tình hình chung về bộ phận quản lý nhân viên ở công ty hiện nay tổng kết lại rồi gửi cho mình. Trịnh Hi Vận ngồi trên khán đài mới phát hiện Triệu Diệc Trình đã đem tư liệu gửi tới một lúc lâu, cho nên chăm chú xem tài liệu Trịnh Hi Vận cũng không có thấy ánh mắt Mục Thanh rất nhiều lúc rơi vào trên người cô.
Thế nhưng người ở khán đài lại thấy ánh mắt của Mục Thanh, mà khán giả bên người Trịnh Hi Vận đều ngộ nhận là Mục Thanh nhắm vào mình, nhất thời trong lòng dâng lên một loại ảo giác tôi muốn bị phú nhị đại tổng tài nhìn trúng, từng người ưỡng thẳng lưng dáng vẻ đoan trang, ngay cả nam sinh cũng yên lặng bắt đầu tạo dáng!
Mục Thanh quay đầu mấy lần thấy sóng điện của mình truyền không tới, không chỉ có bị mấy người khác bắt được, thậm chí hứng không ít sóng điện của khán giả xung quanh Trịnh Hi Vận, nhất thời có ảo giác mắt bị mù.
Co lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Trịnh Hi Vận: Mau nhìn xem khán giả chung quanh em! Em đoán coi vì sao bọn họ nhìn qua đều có lồi có lõm tinh thần sung mãn như vậy!
Khi thanh thông báo bật lên một tin nhắn, đang cầm điện thoại di động nhìn Trịnh Hi Vận tiện tay mở ra, ngẩng đầu nhìn khán giả xung quanh, phát hiện bọn họ quả thực tư thế ngồi đoan chính, dáng vẻ đoan trang. Đang nghi hoặc, tầm mắt của cô rơi vào trên người Mục Thanh, lúc này Mục Thanh lần nữa quay đầu, Trịnh Hi Vận đột nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời Mục Thanh nói. Lúc Mục Thanh quay đầu một khắc kia, Trịnh Hi Vận dư quang chứng kiến người chung quanh tư thế ngồi càng thêm đoan chính, dáng vẻ càng thêm đoan trang!
Cô nhịn không được phốc cười, cúi đầu trả lời tin nhắn: Cô đừng quay đầu nữa, đùa bọn họ rất vui sao?
Mục Thanh gửi một cái icon vẻ mặt xem thường: Tôi mà đùa bọn họ? Tôi là vì nhìn em! Tôi đang nhớ em em biết không?
Bên tai Trịnh Hi Vận hơi đỏ lên, trả lời: Đừng nhìn nữa, đạo diễn gọi cô đấy.
Đạo diễn quả nhiên đang gọi Mục Thanh, sau đó cùng mấy giám khảo khác hội ý, phát sóng trực tiếp chính thức bắt đầu.
Đài truyền hình phát sóng trực tiếp so với Trịnh Hi Vận tưởng tượng phức tạp hơn. Lần này qui trình tuyển tú là vị tuyển thủ phân làm tổ biểu diễn, sau đó giám khảo bình phẩm, đợi tất cả tiết mục biểu diễn xong, khán giả và giám khảo cùng bỏ phiếu, tổ xuất sắc có số phiếu nhiều nhất, mà tổ có số phiếu ít sẽ tiến hành lại trong các trận đấu đơn, bình chọn lại sau một lần đấu nữa, cuối cùng tuyển chọn ra người cuối cùng nhất.
Thi đấu rất cạnh tranh, cũng phải nhờ vận may, nhưng cũng phải để cho giám khảo và đài truyền hình thấy được tình thương của tuyển thủ, nếu tình cảm quá thấp, nội bộ tổ không hài hòa, thì dù là người có tài cũng không có khả năng tự mình khởi động toàn bộ tiết mục của tổ.
Mà so với các loại tiểu phẩm kịch bản tình cảm của tuyển thủ, Trịnh Hi Vận lại cho rằng Mục Thanh ngồi bình phẩm càng đẹp mắt hơn, bởi vì so với trong tưởng tượng của cô càng thêm chuyên nghiệp, đây là Trịnh Hi Vận không có nghĩ tới.
Cô đối với biểu diễn không còn trạng thái u mê như trước, ngược lại có thể thẳng thắn nói, Trịnh Hi Vận mơ hồ nhớ ra rằng trong nhà hình như dần có rất nhiều sách về nghệ thuật biểu diễn..
Như vậy Mục Thanh làm cô càng động tâm.
Nhưng tranh tài như vậy cũng có thể làm cô thấy khó chịu. Trịnh Hi Vận không nghĩ tới lại có người sẽ ở trên đài làm nũng với Mục Thanh!
Đó là một cô gái nhỏ yêu kiều khả ái, theo lý thuyết bộ dạng như vậy ở Giới nghệ sĩ không tốt phát triển, nhưng tỉ lệ của cô ta lại vô cùng tốt, coi như thân cao vừa qua khỏi một tí, nhưng cũng ra dáng eo nhỏ chân dài, ngũ quan cũng rất tinh tế.
Nếu như bình thường, Trịnh Hi Vận cũng sẽ cho rằng cô bé như vậy làm nũng rất khả ái, nhưng bây giờ cô ta hướng về phía Mục Thanh làm nũng. . . Trịnh Hi Vận nắm thật chặc điện thoại di động, chỗ đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà dần trắng bệch.
Cũng may giọng Mục Thanh như trước bất vi sở động, đem vẻ mặt mình đắp nặn thành tê liệt bá đạo tổng tài, lạnh giọng đối với vị tuyển thủ kia nói: " Thời gian phát sóng trực tiếp là có hạn, vấn đề của cô tôi đã từng trả lời, không giải đáp lại lần thứ hai"
Tuyển thủ nhẹ nhàng giậm chân một cái, nhíu mày, môi nhỏ bé cong lên, nhẹ nhàng lắc thân thể nói: "Nhưng là tôi không biết mình làm không tốt chỗ nào! Tôi cảm thấy tôi diễn rất tốt, Mục tổng cô xuống dưới rồi sau đó nhất định phải nhìn lại một lần nữa ah, trên đài quá nhiều người cô thỉnh thoảng sẽ không nhìn thấy tôi!"
Những lời này không chỉ có làm biểu hiện của cô rất không biết thức thời, hơn nữa đắc tội với mấy người cùng tổ với cô, tất cả mọi người nghĩ muốn đợi tới bước sau cùng, sau đó hợp lực làm cho cô KO!
Mục Thanh lại ngay cả một ánh mắt đều không cho cô, mắt lạnh nhìn trên đài, trong lòng cô vẫn đang suy nghĩ, liền thủ đoạn này mà muốn vọng tưởng đụng đến tôi? Cô không mau nhìn hai miếng thịt trước ngực mình! Cũng không nhìn một chút cái cằm có cục nọng chảy xệ của mình! Coi như sửa sang cũng không được một phần vạn cái đẹp của a Vận, lại còn thích kề sát dựa vào, tôi sao lại trúng ý cô được! Tôi liền thích a Vận nhà tôi dáng dấp thờ ơ xa cách, thật làm cho người ta tràn đầy lòng chinh phục!
Trịnh Hi Vận lại không biết bây giờ Mục Thanh nghĩ đến những thứ này, cô chỉ cảm thấy cái tiết mục này đạo diễn thực sự là mắt mù, người như vậy đều có thể tham gia tuyển tú làm tài tử? Trách không được ti vi bây giờ phim ảnh không có gì tốt đẹp để xem!
Trịnh Hi Vận đã hoàn toàn quên chuyện cô chưa bao giờ xem phim truyền hình, vô tội phim truyền hình cũng tỏ ý cái việc này nó cũng không muốn!
Nhưng đây cũng không phải là duy nhất, sau đó Trịnh Hi Vận quan sát kỹ, phát hiện tổng cộng vị tuyển thủ, lại có hơn người tại trên đài công khai cùng Mục Thanh đối thoại ân cần, trong đó người trong lời nói mang theo một tia ám muội không rõ, càng làm cho Trịnh Hi Vận khiếp sợ là, trong người này có người đều là đàn bà!
Cô không hiểu những nữ nhân này làm sao biết được xu hướng tính dục của Mục Thanh? Chẳng lẽ là Mục Thanh ở đài truyền hình cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt tự mình bại lộ?
Trịnh Hi Vận lửa giận vẫn duy trì liên tục cho đến tiết mục kết thúc. Nhưng cô không biết là bởi vì cô rất xinh đẹp nhiều lần bị đạo diễn cắt đến màn ảnh, nhưng ở mạng truyền thông cô làm mọi người chú ý cũng không phải là bởi vì sự xinh đẹp của cô, mà là bởi vì mỗi một lần cô bị cắt đến phần cuối đều là vẻ mặt thờ ơ, nguyên vẹn giải thích cái gì gọi là cao quý lãnh diễm!
Nhưng mà Trịnh Hi Vận cho dù là biết ở trên mạng đánh giá cô cũng sẽ không lưu ý, dù sao quả thực cô không phải dựa vào khuôn mặt ăn cơm.
Sau khi tiết mục kết thúc Trịnh Hi Vận cùng khán giả ở khán đài đi về hướng ngược lại, khán giả ở đây đi về phía sau rời khỏi, mà cô lại đi tới trước khán đài. Cử chỉ của cô dẫn tới nhiều người chú ý, Khán giả gần như nghĩ rằng người phụ nữ này sẽ mất mặt, lại phát hiện được vạn chúng chú ý Mục tổng chủ động hướng cô đi tới, trong tiết mục còn vẻ mặt lạnh lùng lại vung lên một vẻ ôn nhu mà nụ cười thì xán lạn.
Trịnh Hi Vận nhìn Mục Thanh cười trong lòng càng thêm tức giận, huống hồ trước lúc cười với mình, cô còn cùng nữ sinh nũng nịu kia ở trên đài trò chuyện với nhau.
Trịnh Hi Vận không có ngừng cước bộ của mình, mắt nhìn thẳng từ bên người Mục Thanh sượt qua.
Nụ cười trên mặt Mục Thanh cứng đờ, không biết mình lại chọc công chúa nhỏ của mình chỗ nào, nhưng cô cũng sẽ không tức giận với tiểu công chúa của mình, cũng sẽ không cảm thấy tiểu công chúa cố tình gây sự, ngược lại xoay người đi theo.
"Mục tổng!" nữ sinh làm nũng vừa rồi cùng cô nói chuyện phiếm lập tức đuổi kịp Mục Thanh đang chống gậy, làm bộ muốn dìu cô: "Mục tổng cô chậm một chút, tôi đỡ cô!"
Mục Thanh thấy Trịnh Hi Vận bởi vì giọng nói của người này dừng bước, trong lòng vui vẻ, cho là cô sẽ quay đầu qua đây đỡ mình, nhưng không ngờ Trịnh Hi Vận đi nhanh hơn.
Tàn phế hạng hai Mục Thanh làm sao có thể theo kịp cước bộ của cô, lúc này trước mắt chỉ có làm nũng nữ nhân, cô cũng không chọn, đưa tay dựng trên vai nữ nhân đang làm nũng, chống gậy hấp tấp đuổi tới bãi đỗ xe.
Trịnh Hi Vận ở trên xe thấy Mục Thanh dựa vào nữ nhân làm nũng đi tới bãi đỗ xe, cơn tức trong lòng nhất thời bay tận trời, lúc Mục Thanh lên xe còn không kịp nói, Trịnh Hi Vận lập tức cho xe chạy, tốc độ chưa hề kém hơn so với tình cảm mãnh liệt trước đó lái xe ra bãi đỗ xe.
Mục Thanh cùng đạo diễn giải thích mình đột nhiên rời sân khấu xong nghĩ đến an toàn của hai người, nắm chặt giây an toàn chuẩn bị im lặng chờ Trịnh Hi Vận lái xe về nhà, bằng không mình nói cái gì làm cơn tức cô lớn hơn nữa thì quá nguy hiểm!
Đến nơi đến chốn xong Mục Thanh vừa muốn mở miệng nói, liền bị Trịnh Hi Vận phập một tiếng nhốt ở trong xe, Mục Thanh vội vã dùng cả tay cả chân từ trên xe bước xuống, chống gậy cà lạch cà cạch chạy vào trong nhà.
Phòng khách Mục Thanh thấy Trịnh Hi Vận nổi giận đùng đùng vọt vào trong nhà, trong chốc lát Mục Thanh thân tàn chí kiên xuất hiện ở trước mắt mình, Trần Minh Nhã nhất thời sáng tỏ nói: "Tối nay lại muốn ngủ phòng khách?"
Mục Thanh liếc mắt trừng Trần Minh Nhã, chân không động ngừng nói: "Nói bậy gì đấy! Đừng nguyền rủa con!" tối nay có thể sẽ là một ngày tốt lành!
Trở lại phòng Mục Thanh ngạc nhiên phát hiện Trịnh Hi Vận dĩ nhiên chưa đóng cửa, cô mừng rỡ đẩy cửa ra, nụ cười lần nữa đơ ở trên mặt.
Tay phải Trịnh Hi Vận cầm bao ngón tay Mục Thanh mua về mấy ngày nhưng vẫn chưa dùng, một cái nhẹ nhàng vỗ vào lòng bàn tay trái, rõ ràng động tác nhẹ nhàng, nhưng rất hợp với ý cười hàm chứa cơn giận của Trịnh Hi Vận, Mục Thanh cảm giác được lưng mát lạnh, kiên cường nói: "Tôi đi rửa tay, chờ một hồi có mặt hầu hạ em"
Chắc là cái này đi
Chân mày Trịnh Hi Vận cau lại, lạnh lùng nói: "Không cần, tôi đã rửa tay rồi, tôi tới hầu hạ cô là được, dù sao bây giờ cô là nhân sĩ bị thương tàn tạ"
Mục Thanh nghe xong ném gậy đi, tiện tay khóa trái cửa lại, vén tay áo lên cũng nhếch mi nói: "Tôi đã khỏi rồi, làm cho lão bà thoải mái là trách nhiệm của tôi, chờ tôi rửa tay lập tức ra liền"
Sau đó Mục Thanh nhấc chân đi tới phòng vệ sinh, Trịnh Hi Vận cùng cô kề vai qua sau đó xoay người ở sau lưng cô, xiết chặt cái hộp trong tay, vừa đi vừa nói chuyện: "Nếu ngày hôm nay muốn làm, thuận tiện tắm chung luôn đi"
Editor: Lửa ghen của a Vận bay đầy trời luôn nhở :
Chương sau có biến nhá!!! Không hụt!! Không hụt!!