Mưa rả rích sau rất nhiều ngày chói chang. Mưa suốt từ sáng. Thy Thy xuống xe,ba chân bốn cẳng lóng ngóng chạy vào công ty. Đường Đường đột nhiên nhận toàn bộ một tuần đi thu thập ý kiến và triển khai mẫu bên ngoài thay cho cả nhóm. Đường Đường tranh thủ đi sớm,tật dậy muộn của Thy Thy tái phát,báo hại cô đi làm muộn. Thy Thy còn không kịp xem thời tiết ra sao,cứ thế phóng thẳng lên xe đi làm. Đến nơi mới biết bầu trời hôm nay âm u rầu rĩ,đến nửa đường thì mưa như trút nước. Đợi ngớt thì chắc cô nghỉ hôm nay luôn,bặm môi,cô cầm túi xách che đầu rồi lao thẳng vào công ty.
Oan gia ngõ hẹp là đây. Thy Thy vừa lon ton bước vào cổng thì người nào đó cũng vừa cất xe,một tay cầm ô,một tay vươn ra tóm lấy cô.
-Này buông tôi ra,anh muốn giết tôi à
-Cô chết là tôi vui nhất,chân đau mà chạy nhảy như đúng rồi
-Tôi đâu dễ chết để anh vừa ý,tôi vẫn yêu đời lắm nên buông tôi ra
-Không thích-Thành nhởn nhơ,mặt gian tà như “cáo già đeo nơ”
Thy Thy nhìn quanh quất và nhận thấy tình cảnh của mình thật “thảm hại”,đúng giờ đi làm,mọi ánh mắt “tóe lửa” đang chiếu vào cô. Tốt rồi,bây giờ có mười cái miệng cũng không biện minh được. Người gây ra chuyện thì mặt “nhơn nhơn”,xách thẳng ô đi về phía trước,dắt cô như dắt một đứa trẻ con.
Thy Thy tấp tểnh theo sau,ra sức giằng lại thì người kia còn tự nhiên hơn,siết chặt vọng kìm tay lại.
-Trời đang mưa,cô muốn chết à mà cứ đòi đội mưa vào,chân thì đau mà cứ nhảy như tôm
-Tôi đi được,anh buông tôi ra không tôi bị đem nướng đến nơi rồi đấy
-Không thích
Biết ngay mà,tên này có tốt đẹp gì đâu,rõ ràng là có mục đích biến cô thành mồi tấn công của những cô nàng trong công ty,biến cuộc sống yên bình của cô thành những ngày tháng nổi tiếng trong tin đồn,scandan mà. Thy Thy quyết không chịu thua. Anh ta đã không muốn cô sống,cô sợ gì anh ta chết.
Thy Thy nghiến môi,dẫm lên chân anh chàng đang dắt cô. Chân đau,nhưng vì “thanh danh”,kèm theo nỗi oán hận thấu xương,lực dẫm không hề nhẹ. Tên đó cúi xuống,mất thăng bằng,nhăn nhó.
Nhưng vẫn không buông tay cô.
Thy Thy lợi dụng anh ta phải lo cho cái chân mà định “đào tẩu”,giằng co,nhưng anh ta vẫn siết lấy,còn vin vào tay cô đứng dậy.
-Cô làm gì thế hả. Tôi tốt bụng không để cô thành chuột lội,cô cứ suốt ngày đụng tay đụng chân,con gái gì mà cứ cứng như đá
Thế là bức tranh thủy mặc tiếp tục được vẽ: chàng trai xăm xăm đi đằng trước,lôi theo cô gái “chạy” đằng sau,mặc cô gái cố giật,cố buông tay,thì anh vẫn đưa cô vào đến phòng làm việc nhóm 4 của cô.
Dù có mưa,dù cô có giật ra khỏi anh,anh cũng không buông tay
Một thứ gì đó hiện hữu trong đầu anh,thôi thúc anh nắm chặt lấy cô.
Dù không biết là gì,chỉ biết rằng,nắm lấy bàn tay đó,anh thấy yên lòng,thấy vui vẻ,thấy yên bình
Dù bất cứ chuyện gì,cũng không buông tay cô.
Đến nơi,Thành nhởn nhơ ung dung bước vào thang máy lên phòng làm việc,mặc cô nàng đi nhầm phòng vệ sinh đang nghiến răng nghiến lợi dậm chân bành bạch với những ánh nhìn soi kỹ cô từng milimet cùng hàng nghìn câu hỏi.
10 giờ sáng,chuyên viên Minh Trang đem báo cáo tiến độ công việc lên cho anh. Sau khi báo cáo sơ bộ,cô đem một chiếc hộp vàng kèm theo chiếc nơ xanh xinh xắn,cùng tấm thiệp xinh đẹp được gắn một nửa vào hộp,bay lấp lửng trên mặt hộp quà. Minh Thành nhìn nó đầy ngạc nhiên.
-Trưởng phòng,hôm nay là sinh nhật của anh,đây là quà công ty,chúc anh sinh nhật vui vẻ. Happy Birthday
Minh Thành hơi ngẩn người rồi cười nhẹ
-Cảm ơn cô
Minh Trang gật đầu chào anh rồi bước ra ngoài. Trong phòng,xoay xoay trên chiếc ghế,anh cười nhẹ.
Sinh nhật.
Anh nhìn điện thoại,như nhớ ra gì đó,mỉm cười.
Chiều
Trời đã tạnh mưa,hoàng hôn đỏ lửa,rạng rỡ,khác với nét mặt âu sầu rầu rĩ sau khi trời đã “khóc” cả một buổi sáng. Thy Thy mồm miệng vui vẻ,không phải là người có thể ngẩn người ngắm nét đẹp lãng mạn thê lương này,thì bây giờ cũng bị nét đẹp đó làm cho mê mẩn đứng đơ người ngắm. Bên hành lang,một người đang đến gần mà cô vẫn không hề hay biết. người đó đến gần rồi cũng ngoi cổ ra nhìn theo,xem cô đang thả hồn nơi đâu.
-Giật mình,như ma,anh không trốn trong phòng ngủ còn lang thang ra đây làm gì,như ma ý
-Tôi thích dọa cô
-Này anh kiếm người khác ra mà trêu đi,cứ lôi tôi ra là sao hả
Cô chu môi,gò má phúng phíng,đôi mắt dưới màu nắng chiều ngọt ngào,nhìn thẳng Minh Thành,khiến tim anh ngừng mấy nhịp
-Thích,không được à
-Anh….
Không thèm nói nhiều nữa. Với những kẻ như này,chỉ có chân tay thì mới vào đầu anh ta được. Chiếc túi xách cứ đập vào người anh,cuối cùng Minh Thành phải chấm dứt màn cợt nhản
-Đau-Thành gắt nhẹ,cô ta có phải con gái không đấy?
-Cho anh chừa,tôi là bao cát để anh chút giận,hả hả?-Thy Thy cố ngước lên,thấp hơn Thành hơn một cái đầu,ngước mãi vẫn không thấy anh,thế là cô miệng thì la hét,mắt thì nhắm tịt. ==’’
-Ai thèm,ai bảo cô ngứa mắt tôi.
Thy Thy thở khì,tiếp tục màn “bạo hành”. Thành gạt nhẹ cô ra,nhăn nhó
-Cô muốn trừ lương à,nhân viên gì mà đánh sếp hết lần này đến lần khác là sao hả
-Anh trả chắc? –Thy Thy nhướn mày
-Bảo thôi mà,cô còn la hét,tôi
-Tôi làm sao
-Tôi cho mọi người biết cô…vào nhà vệ sinh nam
Câu đó vừa phát ra,máu trong người Thy Thy dồn hết lên mặt,tròn mắt nhìn gương mặt Minh Thành đang nở nụ cười gian tà.
-Anh không được nói,tôi về
Đánh không lại thì chuồn là thượng sách. Nhưng thượng sách của cô cũng không thực hiện được,vừa chạy được vài bước,Minh Thành đã nhởn nhơ dùng tay “bắc loa”,giọng “khe khẽ”
-Có tin sốt dẻo có tin sốt dẻo,nhà thiết kế Thy Thy…
Chưa kịp bật khỏi miệng,tay Thy Thy bịt chặt miệng Minh Thành
-Anh im đi,muốn chết à,tôi không la hét nữa mà
Minh Thành dùng sức gạt tay cô,ngoan cố không buông tha.
-Kệ cô,ai bảo hết lần này đến lần khác ra tay với tôi,lần này phải cho cô bài học-anh tiếp tục “bắc loa”-Thy Thy cô ấy…
-Tôi xin lỗi được chưa,anh im cho tôi-Thy Thy cuống quýt bịt miệng Minh Thành,không để ý anh ta đang mất dần thăng bằng
-Tôi không im,xem cô làm gì tôi? –Anh quyết tâm dạy dỗ cô gái ngang bướng này,có cơ hội tốt,anh đâu ngốc mà bỏ qua cho cô- Cô ta đi nhầm…
Lần này chỉ một chút nữa là câu đó bật khỏi miệng Minh Thành,mặc kệ sức ngăn cản của Thy Thy,trước khi bật ra,Thy Thy trong tâm trạng bị dồn đến đường cùng,đã “hạ sách”,đẩy anh ta ngã xõng xoài xuống. Trước khi anh ta đáp xuống đất,theo quán tính cô cũng “ngã nhào” xuống người Minh Thành.
Và thế là…
Viễn cảnh romantic kinh dị dưới hoàng hôn.
Mặt kề mặt
Má chạm má
Mắt nhìn mắt
Môi áp môi
Thy Thy đã “bịt miệng” Minh Thành triệt để. ==’’
Hơi thở ấm nóng phả lên mặt,kèm theo màu hoàng hôn chiếu vào,mặt Thy Thy y như quả gấc chín.
Từng nhịp tim áp vào ngực,cơ thể run run đằng trước,huyết áp Minh Thành lên như muốn anh ngừng hô hấp
-Aaaaaaaaaaaaaaaaa biến thái
*Bốp*
Sau tiếng hét là tiếng vang khô khốc vang lên.
Minh Thành ôm gương mặt sưng gần nửa bên trong gương,nhăn nhó thảm hại.
Chết tiệt
Cô ta đẩy anh rồi “lợi dụng” anh, “lợi dụng” xong thì “đá” anh sang một bên như này.
Đúng là con gái,vớ vẩn.
Thy Thy mặt méo xẹo đợi ngoài…nhà vệ sinh,dỏng tai nghe ngóng. Biết là…là…tự cô đẩy vào,nhưng cũng là do anh ta ép người quá đáng.
Còn đâu cái First Kiss của cô nữa.
Cái First Kiss cô dành cho chàng hoàng tử của cô,đẹp trai như Đại Thần,chu đáo như Luật sư Hà,lãng mạn như Kim Tan,thế mà cuối cùng First kiss của cô lại là tên biến thái chết tiệt này.
Ông trời còn muốn cô sống không đây.
Cô biết ăn nói sao với tổ tiên Gia Gia,biết đi tìm sông Hoàng Hà ở đâu để rửa sạch môi,biết tìm Bao Thanh Thiên ở đâu để trả lại cô “trong sạch”.
Những ngày tháng sau này cô phải sống sao.
Đấy là những gì hiện lên trong đầu Thy Thy cùng gương mặt ảm đạm đưa đám. Minh Thành đẩy cửa phòng vệ sinh bước ra,lườm cô một cái rồi “hầm hầm” lôi cô theo. Vì “ăn ăn” và nghiệm ra,càng phản kháng tên này,càng tạo thêm hậu quả,cô không phản kháng nữa,ngoan ngoãn đi theo đến tận nhà để xe rồi bị ấn vào xe. Ngồi yên vị hàng ghế cạnh anh ta,nhìn anh ta mở máy,xoay vô lăng,lái với tốc độ “kinh hoàng”,lúc này cô mới mở máy tiếp
-Này anh định đưa tôi đi đâu,tôi phải về,thả tôi ra
-Im ngay,quăng cô xuống đường bây giờ.
Thy Thy nín thinh. Giỡn hoài,đây là đâu cô còn chẳng biết,anh ta cho cô xuống bây giờ,nửa đêm cô mới về đến nhà.
Chiếc xe vẫn lao đi,Thy Thy không khỏi sốt ruột
-Này,anh đưa tôi đi đâu phải bảo tôi chứ,anh đem tôi đi bán thì sao,huhu,anh đừng đem tôi đi Trung Quốc mà,nhà anh giàu lắm,bán được tôi cũng không bằng một góc tiền lẻ của anh,tôi hứa không…đánh anh nữa mà,đừng bán tôi mà
Minh Thành…khóc dở mếu dở. Cái cô ngốc này,thật…hết thuốc chữa.
-Đi…chơi-Minh Thành khổ sở nhả ra hai chữ,với cô gái này,không thể “gián tiếp”
-Chơi?-Thy Thy tròn mắt,kiểu*không thể tin*
-Ngồi im cho tôi lái xe,ai thèm bán cô-Thành liếc cô rồi quẹo xe,rẽ vào khu giải trí
Mặc những gì đã “hứa” với Minh Thành,khi nhìn thấy nơi Minh Thành đưa cô đến,Thy Thy vẫn hoảng hồn,mở loa to hết công suất
*NHÀ MA*
-Tôi không vào đâu,anh đi mà vào một mình
- Không sao đâu mà
Thành cười “nham hiểm” ,lôi cô gái đang lắc đầu nguầy nguậy,có chết cũng không bước vào. Nghĩ đến dạy dỗ cô nhóc này,anh liền nghĩ ngay đến khu nhà ma,cô ta sẽ hoảng sợ,anh sẽ ôm bụng mà cười cô ngặt ngẽo.
Khu nhà ma tối om,rùng rợn.âm nhạc “vọng về” khiến Thy Thy bủn rủn chân tay,nhắm tịt mắt,bám lấy tay Minh Thành không rời. Đoàn người đi theo la hét liên tục, “ma” liên tiếp xuất hiện,giữa màn đêm,làn khói “mỏng manh”,trắng toát hiện ra,kèm theo những vết “đỏ rực”,Thy Thy dù không một giây mở mắt,nhưng đoàn người hét lúc nào là cô tham gia hét cùng lúc đấy. Không gian hỗn độn,họ la hét toán loạn,chẳng “âm u” tí nào. Thành lắc đầu ngán ngẩm. Màng nhĩ anh căng,hoạt động hết công suất,không chỉ còn tiếng hét của Thy Thy. Ra đến cửa cuối,những cánh tay đỏ rực giơ ra,như kéo chân họ,đoàn người xô đạp lên nhau để chạy, tiếng hét “thất thanh” hơn. Định đưa cô đi dạy dỗ,xem chừng chính anh đang đi tham gia tình nguyện lao động công ích.
Ra khỏi đám chen lấn,anh khẽ chau mày,nhìn đám người thở hổn hển rồi chạy biệt tích. Tốp anh vào là tốp cuối,chỉ còn vài người. Có người sợ đến cười ra nước mắt,ngồi sụp xuống,đợi người nhà phóng xe đến đi về.
-Hầu hạ cô mệt quá đấy,đợi tôi đi lấy xe
Thành liếc về cô gái đi cạnh anh,vừa mới tắt loa gào thét.
Nhưng
Bên cạnh anh
Không có ai
Thy Thy đâu rồi
Anh hoảng sợ,chạy tìm xung quanh
-Thy Thy
Đáp lại,không gian vẫn im lặng. Anh cau mày tìm kiếm.
Sao anh có thể để lạc cô như vậy chứ.
Có khi nào vẫn chưa kịp ra khỏi nhà ma?
Nghĩ đến dáng vẻ sợ hãi,co ro,mặt trắng bệch,mồ hôi đầm đìa đến không thở nổi của Thy Thy trong thang máy tối om đêm đó,anh cuống cuồng chạy vào.
Anh tự trách mình,biết cô sợ tối,sao anh có thể đưa cô đến đây để dọa cô,còn để lạc mất cô như vậy chứ.
Vừa định vào,anh kịp bình tĩnh,vớ lấy điện thoại,tìm đến số của cô.
Đầu dây bên kia bắt máy ngay,có thể hiểu cô muốn gọi anh,mà sợ đến cầm điện thoại ngay trên tay còn chưa kịp gọi
-Cứu tôi với,tôi sợ lắm,tối quá,huhuhu
-Tôi đến ngay,cô ở đâu
-Tối lắm,tôi không thấy gì cả
-Cô bình tĩnh nào,cố gắng xem chỗ cô ngồi có những thứ gì
-Có một cánh cửa,một cái đu quay,dãy ghế dài nữa,tối lắm,tôi không thấy đâu
-Tôi biết rồi,ngồi yên đấy nhé
Ngắt kết nối. Anh vội lao đến phía sau. Thở hắt ra khi thấy Thy Thy ngồi sụp,xuống,áp xuống gối,tay run run cầm điện thoại.
Thì ra,khi đến cửa cuối,chen lấn xô đẩy,cô đã buông tay anh,lao theo dòng người chạy về phía nhà xe,không thấy anh,sợ quá,cô ngồi sụp xuống.
Anh chạy vội đến,ngồi trước mặt Thy Thy.
-Tối quá,tối lắm,đừng bỏ tôi
-Tôi đây rồi,ai bỏ cô chứ,không sao rồi
Thành ôm chặt lấy cô. Đợi khi cô bình tĩnh lại,mới đưa cô trở lại xe.
-Xin lỗi.
Thành cất tiếng nhẹ,rồi trở xe ra ngoài phố.
Đèn đêm chiếu nhè nhẹ. Minh Thành đưa cô đến một quán Spaghetti nhỏ. Lần này,Thy Thy ngoan ngoãn đi vào theo. Sau khi rời khỏi khu nhà ma kinh hoàng,bây giờ,cái bụng bắt đầu biểu tình. Hai chiếc đĩa thơm lừng mau chóng được bê ra,cô nhận ra mình đã đói.
-Trông cô như người năm 45 ấy
-Kệ tôi,ai bảo anh lôi tôi vào đó,mất calo nên anh phải bù đắp chứ
-Đưa cô đi chơi mà cũng phiền quá đấy
-Đừng lôi tôi đến nữa,chứ lôi tôi đi ăn uống như này thì ok
-Còn lâu mới thèm đưa cô đi,chẳng qua
-Chẳng qua sao
-Không có gì
-Lại còn bí mật,xì,xấu tính
-Này chẳng qua có việc thôi,xấu tính gì chứ
-Thì nói đi xem nào,sáng nay trời mưa gặp anh đã chẳng tốt lành gì rồi
-Này,ngày sinh nhật người ta mà cô nói không tốt lành là sao hả
-Thì sao chứ? Sinh nhật thì sinh nhật...sinh….nhật….? - Thy Thy tròn mắt ngây người nhìn Minh Thành
Sinh nhật?
Hôm nay là sinh nhật anh ta?
Thành bật cười,Thy Thy đang phùng môi phùng má,chúm chím,nước sốt dây trên đôi môi hồng. Anh cười nhẹ,lấy giấy thấm cho cô.
-Ăn với uống,dây hết ra rồi
Thịch
Khoảng cách quá gần.
Mắt chạm mắt
Tim đập nhanh
Cả quán ăn nhỏ bé nhìn đôi nam nữ không thể rời mắt.
Chàng trai ưu nhã,tóc ánh tím lãng tử,áo sơ mi xanh ngọt ngào,đôi mắt hút hồn,những ngón tay thon dài áp lên cô gái trắng xinh,tóc socola mượt,kèm chiếc băng-dô vàng nhạt,đôi mắt trong veo,đôi môi chúm lại
Khung cảnh lãng mạn romantic màu hồng kinh dị khiến Thy Thy như đơ lại,im lặng mãi đến khi ngồi trên xe Minh Thành trở về.
Cuối cùng,vẫn không kìm được thắc mắc,cô hỏi khi chiếc xe chạy hòa vào màn đêm một đoạn dài.
-Sinh nhật anh thật à?
-Cô có cần xem thông tin không?
-Biết rồi… không bảo sớm,có quà mà
-Quà?
-Ừ,mua cái gì đó hay hay
-Có cô hay hay rồi mà-Thành nhởn nhơ
Câu đó bật ra,nếu không phải Thành đang lái xe là lại…đụng tay rồi.
-Sao không rủ mọi người đi chơi,có ai ngày sinh nhật đi chơi nhà ma như anh không?
-Tụ tập á?
-Ù,mọi người cùng tụ tập,ăn uống,cùng hát chúc mừng này,hôm nay anh lẽ ra phải nấu canh trứng để cảm ơn ba mẹ sinh ra anh chứ?
-Ăn uống? Hát chúc mừng? Nấu canh cảm ơn ba mẹ?
-Anh từ bé chưa từng làm sinh nhật như vậy chắc?
-Chưa
-…..
-Bố mẹ tôi ở nước ngoài,đơn giản nhắn một tin sinh nhật vui vẻ,mấy quản gia đem đĩa bánh kem,vài đĩa đủ thứ rồi chúc mừng tôi. Năm 15 thì ba mẹ tôi mất,tôi sang Berlin,Thiên,cô ấy và những người bạn cũng tổ chức như vậy. Hai năm sau thì thôi hẳn,tôi không thích nữa.
-
Thy Thy im lặng nhìn Minh Thành,trái tim cô,cảm thấy nhói lại.
Minh Thành,rất cô độc.
Cô độc đến một bữa tiệc sinh nhật bình thường cũng thật xa vời.
Trước mắt Minh Thành hơi nhòe lại.
Ngày ở Berlin,sinh nhật anh,anh gọi điện,nhắn tin tìm Thiên Anh,nhưng chẳng thấy cô ấy,đến khi mở chiếc tủ trong phòng,cô ấy ôm một đĩa bánh kem,mắt hấp háy nhìn anh,ngộ nghĩnh.
Ngày ở Berlin,sinhn nhật anh,tiếng đàn của cô cất lên,tiếng vỗ tay,tiếng hát chúc mừng anh của những sinh viên trong khu chung cư vang lên cùng tiếng đàn,khuấy động đêm Berlin hoa mĩ.
Tất cả,đã kết thúc khi Thiên Anh mãi mãi rời xa anh
Thy Thy nuốt khan,khuôn mặt vẽ ra nụ cười. Sự gượng gạo đã góp mặt.
-Thì sau này tổ chức như thế là được mà,có sao đâu,Thiên và anh thân mà,anh tụ tập,nếu có lòng mời tôi sẽ miễn cưỡng suy nghĩ đến mà,cười lên nào,tôi nghe nói sinh nhật không được buồn đâu
Thành liếc cô rồi cười nhẹ.
-Về qua tôi một chút,đem chỗ này cho Miu,Miu tuần này không đến nên không đưa cô ấy được,bản kế hoạch nên đưa càng sớm càng tốt
-Nhanh tôi còn về,tối rồi
-Được rồi,cùng lắm-mặt Thành trở nên gian tà
-Cùng lắm sao?
-Cô ngủ nhà tôi cũng được mà
Chiếc xe hơi đảo hướng,lạng lách sau khi cánh tay của Thy Thy giơ lên. Nó xiên vẹo rồi cuối cùng cũng về đến ngôi nhà bóng nhoáng nằm im lìm trong màn đêm.
-Vào lấy đi,tôi đợi
Minh Thành mở cổng,bước vào. Thy Thy tựa cửa xe,hít thở gió đêm,cười nhẹ. Khi anh trở ra,cô chu môi
-Tưởng anh ngủ quên trong nhà vệ sinh rồi
Nhìn gương mặt đắc thắng của Thy Thy,anh không cam lòng nhìn cô ta vui vẻ
-Tôi ngủ quên thì có cô vào phòng vệ sinh nam gọi rồi
-Anh…
Cô tìm chân anh,định dẫm mấy cái. Thành không chịu thua,không để cô đuổi kịp,dẫm phải.
Khung cảnh như hai vợ chồng trẻ đang trêu đùa.
Màn đêm vang lên tiếng cười khúc khích của đôi trẻ.
Xen vào bức tranh đêm,một chiếc xe đen vừa chạy tới,dừng lại,đèn xe hơi chói mắt.
Chiếc xe mở ra,Yến Chi bước ra,hất nhẹ mái tóc.
Thành nhíu mày,nhìn cô gái đang bước ra. Thy Thy nhìn anh rồi nhìn cô gái.
Cô gái xinh đẹp,mặc chiếc váy Jean chưa đến đùi,áo ống hồng dịu dàng.
Gương mặt anh cau lại
-Cô đến đây làm gì
Xách một chiếc túi nhỏ,cô tiến đến,đặt vào tay anh
-Đến chúc mừng sinh nhật anh
-Cảm ơn,cầm về được rồi
Chiếc túi được đẩy lại,Yến Chi gằn lại vào tay anh,rơi xuống.
-Anh không lấy chứ gì?
-Còn phải hỏi?
-Tức là anh lấy người? –Chi cười nham hiểm rồi tiến đến,áp vào môi anh
-Cô làm gì thế hả
Thành đẩy Yến Chi ra,đôi mắt tức giận
-Chúc mừng anh,không được à? Không phải anh lấy người à
-Tôi không cần,cô biến khỏi mắt tôi là quà chúc mừng tốt nhất cho tôi đấy
-Biến mất à? Anh càng đuổi tôi tôi càng bám anh đấy
-Cô là gì? Tôi không cần và không muốn thấy cô,cô đừng khiến người ta thương hại nữa,ok?
-Không phải lúc đầu anh yêu tôi? Tốt với tôi sao? Nếu không có Thiên Anh…
-Cô đừng nhắc đến cô ấy bằng miệng dơ bẩn của cô-Thành gằn giọng,không để Chi nói hết- trước đây,bây giờ,sau này,tôi mãi mãi không yêu cô
-Rốt cuộc trong mắt anh chỉ có cô ta chứ gì? Anh nghe rõ đây:tôi,sẽ không bao giờ buông tha anh
-Cô,không đủ tư cách
-Sao cơ?
-Bạn gái tôi,không cho phép
Bạn gái?
Chi nhìn Thành chằm chằm.
Thy Thy nhìn Thành chằm chằm.
Anh quay lại,ôm lấy Thy Thy
Đặt vào môi cô một nụ hôn.
Gió đêm ve vuốt,đôi mắt Thy Thy mở lớn nhìn anh.
Cảm giác này,có phải là giả.
Bờ môi anh đang siết lại cô.
Hơi thở anh ấm nóng,phảng phất trên người cô.
Vừa chân thực,vừa mơ hồ.
Sao con tim cô,đập nhanh nhảy nhót không ngừng.
Sao cô cảm nhận thấy tim mình đang vui mừng lắm,cô giống như đang đợi lâu lắm rồi.
Cô và anh,vốn ghét nhau,sao có thể…
Đây có phải,chỉ là,một giấc mơ?