“Giết…… giết sạch…… không thể giữ…… một đứa cũng không thể giữ……”
“Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi thả bọn họ ra.”
“Giết…… Giết……”
“Cầu xin ngươi……”
“Con mèo nhỏ, mũi hồng hồng.
Nằm trên mái nhà cắn cọng rơm.
Thật đáng yêu, mau tới mà bắt ta nè……”
Amy dựa đầu lên khung cửa ngước mắt nhìn bầu trời tối đen.
Đêm nay không có sao, chỉ có ánh trăng cong như câu liêm treo trên đó, thi thoảng nó bị mây đen cuồn cuồn che khuất.
Khóe miệng cô nhóc động đậy vài cái, sau đó cảm giác khuôn mặt chợt lạnh, hai hàng nước mắt trượt xuống cằm rơi vào cổ áo.
“Này cô nhóc, sao cháu lại hát được bài hát này, không phải cháu lớn lên ở Tây Dương xa ngoài khơi sao?”
Nàng nghe thấy một giọng nói ôn nhu, vừa định quay đầu lại thì bả vai đã bị Vu thị nhẹ nhàng ấn ngồi xuống.
Nàng ta ngồi cạnh đứa nhỏ, một tay khác bưng một cái bát đựng thứ gì đó nóng hầm hập lại thơm ngào ngạt.
“Cháo mỡ.” Mặt Amy lập tức biến đổi, nàng nuốt một ngụm nước miếng sau đó xoay mặt nhìn Vu thị, “Là……cho cháu ăn sao?”
Vu thị cười gật gật đầu và đưa bát cháo cho Amy, “Thâm Nhi bảo ta làm cho cháu, nhưng một đứa nhỏ lớn lên ở Tây Dương như cháu sao lại biết cháo mỡ?”
Amy thổi nguội cháo sau đó hớp một miếng nuốt xuống bụng, lúc này cô nhóc mới cảm thấy mỹ mãn nói, “Thâm Nhi ca ca nói với cháu ngài nấu cháo mỡ là thơm nhất, lại ngon miệng.
Quả nhiên không gạt người.”
“Thích uống cháo mỡ, lại biết hát bài con mèo nhỏ, không khác gì đứa nhỏ lớn lên ở Tam Bình thôn,” Vu thị nhìn Amy cười, trên mặt là những nếp nhăn sâu cạn khác nhau, “Ca dao kia cũng là Thâm Nhi dạy cháu ư?”
Amy đang há to mồm uống cháo nghe thấy thế thì bỗng sửng sốt cầm chén ợ một cái no nê.
“Bài hát này…… là một người khác dạy cháu.”
“Là ai vậy?”
“Mẹ cháu.” Amy bĩu môi, nước mắt lại rơi ào ạt xuống cái bát nhưng cô nhóc cũng chẳng thèm để ý, chỉ bưng bát uống sạch cháo mỡ.
“Cháu nhớ mẹ mình,” nàng dùng đôi mắt to ngập nước mắt nhìn Vu thị, “Cháu thực nhớ bà ấy, nhớ tấm lưng ấm áp, nhớ lọn tóc phất phơ sau tai, còn có bàn tay bà ấy, thực mềm mại, lúc vuốt ve mặt cháu giống như cơn gió mát.”
“Mau, lau nước mắt đi,” Vu thị vội vàng lấy một cái khăn từ trong ngực ra lau nước mắt cho Amy.
Không biết vì sao đứa nhỏ này vừa khóc thì lòng nàng cũng vừa hoảng vừa đau, giống như nước mắt kia đều rơi vào lòng nàng ta vậy, “Đôi mắt đẹp thế này mà khóc sưng lên thì thực khó coi.”
Lời còn chưa dứt nàng ta bỗng bị Amy ôm lấy.
Cái tay ú na ú nần của đứa nhỏ siết chặt khiến nàng ta suýt không thở nổi, trái tim nảy thình thịch, giống như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
Amy tì cằm lên ngực Vu thị, dùng giọng nói non nớt nhất mà nói ra một câu nàng ta không hiểu.
Nàng ta nghĩ đây hẳn là ngôn ngữ của đất nước xa lạ kia.
Khi con người ta yếu ớt nhất luôn sử dụng thứ ngôn ngữ mình quen thuộc nhất, Amy cũng thế.
Nhưng vì sao lúc nghe được những lời này nàng ta cũng muốn khóc theo? Vu thị cảm thấy nước mắt tràn mi, nhỏ xuống mái tóc mềm mại của Amy.
“Những lời này có ý gì?” Nàng ta hơi ngượng ngùng, vội lau nước mắt nhưng giọng nói nghẹn ngào lại sớm bán đứng nàng.
“Cháu không thể nói.” Amy bỗng nhiên rụt về, một tay xoa xoa góc váy mãi……
Vu thị phát hiện ánh sáng trong mắt nàng không có, lông mi thật dài rũ xuống che giấu hoảng loạn trong mắt, “Cháu đang sợ cái gì ư?”
“Cháu……” Amy vừa mới nói một chữ đã run lên, một tay lập tức bám lấy cánh tay Vu thị, sau đó chỉ một tay còn lại về phía bụi cỏ và run giọng nói, “Bên kia…..
bên kia hình như có người đang trốn.”
“Không sợ.” Vu thị tiện tay nhặt một tảng đá lên sau đó đứng che trước người Amy.
Sau khi nàng hỏi hai câu không thấy ai đáp lại thì dùng sức ném hòn đá về phía bụi cỏ.
“Đông” một tiếng, từ trong bụi cỏ bỗng có một người nhảy ra khiến Amy thét chói tai, cái bát cũng bị văng ra vỡ nát.
“Sao lại là ngươi?”
Người trước mặt tóc tai tán loạn, ánh mắt hoảng hốt, trên mặt dính cáu bẩn, hoàn toàn không giống bộ dạng sạch sẽ nhanh nhẹn của nàng ta ngày thường Nhưng dù vậy Vu thị vẫn có thể liếc một cái là nhận ra nàng ta, dù sao bọn họ cũng là người một nhà.
“Đại tẩu, ngươi không sao chứ?” Vu thị thấy nàng ta giống như hồn vía lên mây thì cau mày bước lên một bước.
“Vì sao?” Từ thị rống lên một tiếng, giọng nàng ta cực kỳ khàn, giống như đã lâu không uống nước.
Lúc này rống lên một tiếng nghe khô khốc, gần như không thành lời, “Vì sao? Nhà ta thiếu ngươi cái gì đều đã trả hết, ngươi mất con ta cũng lấy con mình ra trả, vì sao vẫn không chịu buông tha cho ta?”
Vu thị không trả lời, chỉ lặng im nhìn nàng ta sau một lúc lâu mới ôn nhu nói, “Đại tẩu, về nhà đi, hiện tại bên ngoài không an toàn, đại ca sẽ lo lắng cho ngươi.”
Nghe thấy hai chữ “về nhà” thế là Từ thị co rúm lại, đầu lắc lắc, cả người run lên, “Ta không trở về nhà, ta không thể về nhà, con của chúng ta không còn, đã không còn……”
Nói tới đây đôi mắt nàng ta bỗng nhiên sáng ngời, phát ra ánh sáng khiếp người, “Không đúng, ta có con, ta có thể cảm nhận được hắn.
Hắn ở trong bụng ta, còn động, còn đá ta, ngươi sờ xem, hắn đang đá ta đây này.”
Nói xong nàng ta bỗng nhiên bổ nhào tới trước mặt Vu thị, mạnh mẽ giữ lấy tay nàng kia sờ vào bụng nhỏ của mình, “Sờ được không? Cái chân nhỏ của hắn cực kỳ có sức, có đôi khi còn đá ta phát đau.”
Vu thị bị Từ thị nắm chặt tay thì không sao tránh thoát được, hơn nữa nàng còn muốn an ủi Amy lúc này đã sợ khóc thét lên.
Vì thế nàng không hề để ý tới một thứ mà Từ thị đang nắm chặt trong cái tay khác.
Mãi tới khi cánh tay chợt lạnh, một dòng chất lỏng ào ạt chảy xuống nàng ta mới nhận ra trong tay Từ thị là một con dao.
“Mau vào nhà.”
Một tay nàng ta đẩy mạnh Amy vào trong cánh cửa sau đó nhanh chóng nắm chặt lấy tay Từ thị mà giằng co.
“Trả con cho ta.” Từ thị khàn giọng hét, sức lực cực kỳ lớn.
Vu thị hoàn toàn không phải đối thủ của nàng, chỉ nỗ lực được một lát nàng ta đã bị đẩy ngã trên mặt đất.
Nàng ta trơ mắt nhìn con dao lóe sáng kia đâm về phía mình.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc thì Bảo Điền từ trong phòng vọt ra tung cước đá rơi con dao trong tay Từ thị.
Cùng lúc ấy ba người Mục Tiểu Ngọ cũng xuất hiện ở nơi xa.
Thấy vậy Từ thị vội vàng chạy về phía bụi cỏ, Bảo Điền vừa muốn đuổi theo lại bị Amy chạy theo phía sau gọi lại.
“Nàng bị thương, Bảo Điền, mau, nàng bị thương, cứu cứu nàng.” Amy chạy đến bên cạnh Vu thị sau đó quỳ xuống liều mạng thổi thổi lên miệng vết thương của nàng ta: “Không đau, không đau, thổi một cái là không đau.”