“Đệ tin.” Không biết qua bao lâu, mãi tới khi tay đã bị Từ Xung túm đến tê rần Triệu Tử Mại mới nói ra được hai chữ này.
“Đệ tin ư?” Ánh mắt Từ Xung sáng lên, trên mặt dần lộ ra thần sắc an tâm.
Nhưng rất nhanh sắc mặt hắn lại thay đổi, hóa thành sợ hãi, “Tử Mại, đệ biết không? Nếu không có việc kia thì ta sẽ không đi làm Thông Phán, sẽ không làm bộ khoái.
Chuyện kia…… nó đè trong lòng ta năm, mãi tới gần đây ta mới cảm thấy có lẽ đời này ta sẽ phải mang theo nó mà sống.
Nó chính là bế tắc, là nút thắt đời này ta sẽ không bao giờ cởi được.”
Triệu Tử Mại chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Từ Xung.
Nếu vừa rồi người này lộ ra yếu ớt khiến hắn đồng cảm như chính mình cũng trải qua thì bộ dạng hoảng sợ bây giờ của đối phương lại khiến hắn kinh hãi.
Từ Xung, vị bộ khoái từng phá biết bao nhiêu vụ án này vì sao lại kinh hoàng như thế, là án nào khiến hắn như vậy?
“ năm trước huynh hẳn mới , tuổi, là án gì mà đến giờ huynh vẫn không thể quên?” Triệu Tử Mại nhíu mày hỏi.
“Ta thấy một thứ không thuộc về nhân gian…… Nó ăn người, ăn đến cuối cùng chỉ còn lại một đống máu……” Từ Xung chôn đầu trong khuỷu tay rồi cười “Hô hô”, “Ta luôn nói với mình đây chỉ là cơn ác mộng, thứ kia là ta tự mình nghĩ ra, không phải thật.
Nhưng ta biết chuyện này chẳng qua chỉ là lừa mình dối người, hiện tại mỗi đêm ta đều mơ thấy nó, mỗi đêm……”
“Không phải ta chưa từng điều tra, ta đã lật khắp sổ sách của huyện nha các nơi nhưng không tìm được ghi chép về vụ nào tương tự…… Con quái vật kia có miệng như một cái ống uốn lượn, lúc nó ăn thịt người sẽ duỗi miệng ra liếm mút……”
“Người bạn tốt nhất của ta, người bạn duy nhất của ta hẳn đã táng mệnh trong miệng nó……”
“Đệ quen một người có lẽ có thể giúp huynh.
Nhưng hiện tại huynh say quá rồi, thật sự cần đi về nghỉ ngơi.
Ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau sau.” Triệu Tử Mại thấy hắn run rẩy, lời nói đã không thể rõ ràng thì vội rút tay về sau đó lại kéo tay hắn định dìu nhưng bị hắn đẩy ra.
Hắn đang cười nhưng Triệu Tử Mại lại như nhìn thấy nước mắt trong mắt hắn.
“Tử Mại, đệ có tấm lòng này là rất tốt, tâm sự này ta đã giữ nhiều năm chưa từng nói với ai.
Ta sợ người khác biết được sẽ coi ta như…… quái vật.
Hiện giờ có thể thổ lộ với đệ khiến lòng ta thoải mái…… thoải mái nhiều,” Ánh mắt Từ Xung như đang ngắm nhìn cái gì đó nhưng thực tế đã tan rã.
Môi hắn run run bật cười nói, “Nhưng ta cũng biết năm đã trôi qua thì án này sợ không thể phá nổi nữa……”
Hắn vỗ mạnh lên vai Triệu Tử Mại sau đó gật gật đầu không nói gì mà nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài cửa, suýt nữa thì đâm vào người Mục què đang đi vào.
“Kẻ nào uống nhiều như vậy, cả người toàn mùi rượu,” Mục què nhìn bóng dáng Từ Xung lẩm bẩm, đôi mắt bỗng nhiên sáng lên, “Thượng Phương Bảo Kiếm, thanh kiếm hắn đeo trên eo chính là Thượng Phương Bảo Kiếm đúng không? Đây chính là vật ngự tứ, cũng chỉ có một thanh kiếm này.”
“Từ Xung, sao hắn lại ở đây?” Tang nhìn về phía Triệu Tử Mại lại thấy hắn đang vội vàng đi tới chỗ mình, trong mắt đầy hoảng loạn vì thế vội gọi, “Hoảng cái gì? Gặp quỷ à?”
Nó cười với hắn nhưng trên mặt lại hiện lên trào phúng thường thấy.
“Từ Xung say, để ta đưa huynh ấy về.” Triệu Tử Mại ngắn gọn trả lời nó, nhưng vừa đi ra ngoài đã không thấy bóng dáng Từ Xung đâu.
Bên ngoài là cảnh rộn ràng náo nhiệt, nhưng chỗ đó lại thiếu bóng dáng cô đơn kia.
“Hỏng rồi, người đi đâu rồi?” Hắn nóng lòng, đôi mắt nhìn quét qua đám người.
“Một vị bộ khoái danh chấn thiên hạ dù có uống nhiều rượu thì cũng không lạc đâu.” Tang tặc lưỡi đi vào trong phòng.
Nam Sơn hội quán luôn nổi danh vì cảnh đông đúc, ngày thường Từ Xung ít khi tới nơi thế này, hơn nữa trong men say mơ hồ hắn chen trong dòng người lại bị xô đẩy vài lần thế nên hắn thực sự lạc đường.
Mãi hắn vẫn không tìm được chỗ ra, ngược lại theo nước chảy bèo trôi mà đi tới một chỗ không biết tên.
Trong cái sân kia bày một cái bàn gỗ khắc hoa hình vuông, bên cạnh có mười mấy người vây quanh, hiển nhiên đều là bộ dạng đã uống nhiều, để lộ không ít trò hề Có kẻ ghé vào trên bàn ngủ say li bì, có kẻ gác chân ở trên ghế xỉa răng.
Thậm chí còn có kẻ đã chui xuống dưới bàn nhưng tay còn không quên vung quyền miệng thét to trong khi đối phương đã sớm ngủ tít.
Từ Xung dựa người lên cửa viện, trên mặt là ý cười sâu kín:
“Trước ly rượu ta nên ca hát
Một đời người thấm thoát là bao?
Khác chi mấy hạt sương mai,
Ngày qua sầu tủi hỏi ai không buồn?
Vụt đứng dậy, lòng thêm khảng khái
Nhưng cái buồn đeo mãi không tha
Giải sầu chỉ một chăng là
Mượn đôi ba chén cửa nhà Đỗ Khang
Tuổi đi học, áo xanh cổ cứng
Mà lòng ta bịn rịn hôm mai
Nhưng thôi nhắc mãi làm chi.”
(Đoản ca hành kỳ – Tào Tháo.
Nguồn: thivien.net)
“Ngươi nói cái gì vớ vẩn thế, cút ngay, đi chỗ khác mà đọc,” trong viện truyền đến một giọng say túy lúy.
Từ Xung không giận mà cười nói, “Vậy ngươi nói đi…..
nói cái gì đó hay ho ấy.”
Kẻ bên trong đúng là say rồi, hắn buông cái tăm trong tay sau đó đối đáp với Từ Xung, “Ta nói…… nói chuyện này…… các ngươi nghe xong đừng có kinh ngạc……” Lưỡi tên kia xoắn lại, một câu này hắn nói cực kỳ mơ hồ, “Chuyện này, có liên quan tới…… có liên quan tới một người nổi danh trong Mão thành…… Ngươi đoán…… là ai?”
Từ Xung dựa trên cửa cười hỏi, “Người nổi danh ư? Chẳng lẽ là tên bộ khoái thủ đoạn độc ác Từ Xung ư?”
“Chính…… chính là hắn……”
“Hắn làm sao?” Nghe thấy tên mình thế là đầu óc Từ Xung có vẻ tỉnh táo hơn một chút.
“Hắn bắt sai người, cái gì mà thần thám, ta thấy…… hắn đúng là có tiếng mà không có miếng…… đồ ngu……”
Từ Xung cảm thấy có thứ gì đó đứt phựt, men say giống như tiêu tán trong chớp mắt.
Trước mặt hắn chỉ còn bóng dáng xa lạ kia đang thầm thì nói mấy lời đứt quãng.
“Ngày đó ta…… ngày đó…… gặp Lý Dung, ở…… ngoại ô dưới chân Ai Lao Sơn, hắn…… lung lay mà đi, hình như…… bị thương…… Ta gọi tên hắn hỏi hắn làm sao và hắn đáp…… nói ‘thằng nhãi Hồ Bỉnh kia lại muốn tính mạng của ta, đâm ta một đao’, nói xong…… hắn đi mất…… Không biết hắn vội vã đi chữa thương hay báo quan.
Lúc ấy ta…… lúc ấy ta cũng uống nhiều rượu nên không để chuyện này ở trong lòng…… Ai ngờ mấy ngày sau ta nghe người ta nói, nói Lý Dung lại chết bên ngoài nhà của Hồ Bỉnh, còn bị tên kia lột da mặt.
Đây không phải kỳ quái ư? Lúc ta thấy Lý Dung thì trời đã mau sáng, ta nhớ rõ…… nhớ rõ khi đó hẳn là giờ Mẹo, Lý Dung không có khả năng lại quay lại Hồ gia đúng không? Thế khác nào…… khác nào dê vào miệng cọp? Nếu lui một bước nói Hồ Bỉnh đuổi tới giết Lý Dung thì sao hắn lại…… sao phải khổ sở lôi thi thể Lý Dung tới cánh rừng cạnh nhà mình làm gì.
Chẳng lẽ hắn còn không sợ người khác không biết hắn giết người chắc? Cho nên ta thấy vị thần thám kia nhất định đã tra sai án rồi……”
Từ Xung chỉ thấy trong lòng “lộp bộp”, hơi rượu hoàn toàn không còn: Hôm qua Hồ Bỉnh vì bệnh hiểm nghèo mà thình lình chết trong ngục.