Hưởng Tang

chương 184: 184: dơ bẩn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ve ý là lột bỏ đục uế, đẩy phù du bụi bặm ra bên ngoài, gột rửa dơ bẩn.

Ve cũng có ý tái sinh, từ ấu trùng biến thành trùng, trải qua nhộng mà phi thăng, thể hiện ý của cổ nhân sau khi chết sẽ được thăng lên nơi cực lạc.

Với ý nghĩa tượng trưng nên ngay từ đầu ve bằng ngọc đã được cho vào miệng người chết, thịnh hành ở thời Hán tới tận Ngụy Tấn Nam Bắc triều.

Dùng ngọc làm thành con ve trong sáng, để vào miệng người chết, thân phận càng cao thì thủ công và chất ngọc càng tốt.

Nhưng với gia đình bá tánh bình dân thì có ai dùng nổi ve ngọc thế nên họ dùng ve sống ở trên cây.

Nhưng sau đó có một ít đại quan quý nhân cũng noi theo dân chúng bình dân bắt đầu bỏ ve sống vào miệng người chết vì cho rằng như thế càng linh nghiệm hơn!

Miệng là thông đạo lớn nhất nối với ngũ tạng lục phủ, nếu để ve trong miệng người chết thì người đó sẽ giống ve, ở một thế giới khác họ sẽ được tinh lọc, thậm chí có thể lột xác trọng sinh.

Chẳng qua bọn họ không nghĩ tới con ve thanh khiết sạch sẽ kia đã thay đổi.

Ở trong mộ nó vì đói khát, vì bị vây trong miệng nên bắt đầu hấp thụ máu thịt và linh hồn của người chết, thân thể nó chậm rãi lớn lên, linh hồn thánh khiết dần biến mất.

Ngày qua ngày, năm này sang năm nọ, lúc nó có thể bò từ trong mộ ra thì đã biến thành bộ dáng chính mình cũng không nhận ra.

“Ta gặp được nó ở ngoài sơn cốc, khi ấy ta đang tìm một người.

Nhưng nó lại nói với ta đừng uổng phí công sức nữa, bởi vì con người sẽ thay đổi, từ nhỏ tới già, linh hồn bọn họ càng ngày càng bẩn, đợi tới khi ta tìm được hắn thì hắn đã sớm không còn là dáng vẻ trong trí nhớ của ta nữa.” Tử Dự hé miệng nói, “Ta không nên tin lời nó, bởi vì hiện tại ta biết người ta muốn tìm không hề thay đổi.”

Mấy chữ cuối cùng nàng ta nói Từ Xung không nghe được vì hiện tại toàn bộ tinh lực của hắn đều đang đặt ở con ve đang càng ngày càng tới gần mình.

Nó đã lột được một nửa da cho nên hiện tại đang đứng ở trạng thái “Phá xác mà ra”, một mảnh da trong suốt treo ở phía đuôi chuẩn bị tách rời.

Từ Xung gỡ bảo kiếm bên hông, một tay nắm chặt chuôi kiếm đâm lên trên.

Con ve kia linh hoạt tránh được kiếm phong, hai con mắt kép nhô lên giống như hàng ngàn vạn mảnh nhỏ hình thoi nối vào nhau, mỗi mảnh đều phản chiếu gương mặt của Từ Xung.

“Bá lạp.”

Cái vòi của nó quấn lấy cánh tay còn chưa hoàn toàn khôi phục của Từ Xung, cái đầu sắc bén đâm vào cổ tay hắn.

Từ Xung “A” một tiếng, bảo kiếm trong tay cũng rơi xuống nền tuyết đọng thật dày không thấy đâu.

Cùng lúc đó hắn cảm giác cả người mình chợt lạnh, nhiệt độ cuồn cuộn chảy ra khỏi nơi mà con ve kia cắn hắn, tuôn về phía thân xác xấu xí kia.

Máu chảy quá nhanh, hắn bắt đầu mơ hồ, trong lúc hoảng hốt hắn giống như nghe được tiếng Tử Dự.

Nhưng lúc hắn nỗ lực quay đầu nhìn nàng ta thì lại đối mặt với một mảnh hào quang màu lam, không nhìn rõ cái gì.

“Phụt.” Có thứ gì đó vỡ vụn, ngay sau đó là một tiếng rên rỉ thê lương.

“Ngươi giết ta…… Ngươi thế nhưng lấy oán trả ơn?”

“Ta chỉ lấy lại đồ của mình…… Ta đã sớm nói với ngươi đừng đụng vào hắn, những chuyện khác ta đều đồng ý……”

Giọng Tử Dự run rẩy, nàng hình như cũng bị dọa.

Từ Xung sờ soạng duỗi tay qua lại không chạm được vào nàng mà là một thứ lạnh lẽo trơn trượt giống tơ lụa.

Trói buộc ở cánh tay hắn đột nhiên biến mất, trước mặt Từ Xung là ánh sáng màu lam vĩnh viễn không tan đi, trong tai lại truyền đến những tiếng “Ong ong” càng ngày càng nhỏ…… Hắn cảm thấy con ve kia đang rơi xuống, đập lên khe hở của vách đá.

Chân nó hình như vẫn còn động, cào lên người hắn có chút đau đớn.

Từ Xung không sợ, bởi vì hắn biết đó chỉ là giãy giụa khi hấp hối.

Cả người hắn nhẹ bẫng, hắn bị thứ gì đó túm lên dán theo vách đá bay lên cao.

Máu ở tay hắn vẫn trào ra ngoài, thân thể cũng ngày một lạnh nhưng may là hắn không còn cảm nhận được gió tuyết rít gào nữa.

Cả người hắn được bọc trong thứ bằng tơ lụa kia, và nó đang cấp tốc bay lên…..

Lúc hắn tỉnh dậy thì gió tuyết đã ngừng, Từ Xung phát hiện mình nằm cạnh một đống lửa trại, ánh lửa ấm áp hong cả người hắn cực kỳ thoải mái.

Hắn nâng cánh tay lên, vén tay áo và kinh ngạc phát hiện vết thương trên cổ tay đã hoàn toàn biến mất, chỉ để lại một vết đốm nhàn nhạt.

Mà điều khiến hắn kinh ngạc là vì cánh tay và chân bị gãy lúc rơi xuống vực của hắn cũng đã khôi phục như ban đầu, trở nên mạnh mẽ có sức chứ không hề mềm mại đến giơ kiếm còn phải cố gắng như trước nữa.

Hắn ngồi dậy, nhìn về phía bóng dáng đang đưa lưng về phía mình, “Tử Dự, là ngươi giết nó và cứu ta.”

“Nó đã từng cứu mạng của ta, vì báo ân ta đã dâng nội đan của mình cho nó……” Giọng Tử Dự hơi nghẹn ngào, “Nhưng hôm nay ta lại nhân lúc nó lột da mà thu lại nội đan, cũng giết nó……”

“Ngươi vì ta mới làm như vậy……”

“Nó nói đúng, ta luôn là kẻ lấy oán trả ơn, nhiều năm trước cũng là như thế, hiện tại cũng chẳng thay đổi.” Nói xong nàng ta đưa bảo kiếm đặt bên chân Từ Xung và nói, “Kiếm ta trả cho ngươi, mau mang nó và đi đi.”

Từ Xung không hiểu lời nàng ta nói có ý gì nhưng hắn biết hiện tại nàng ta cần an ủi, so với bất kỳ lúc nào đều cần hơn.

Vì thế hắn đi qua ôm nàng ta vào lòng, cằm tì lên mái tóc nàng ta nói, “Cùng ta đi đi, chúng ta rời khỏi nơi này tới một nơi hoang vắng không có người khác, chỉ có chúng ta thôi.

Ta trồng trọt, ngươi dệt vải rồi sinh một đám nhóc.”

Tử Dự đẩy hắn ra, đôi mắt tràn đầy nước nhìn chằm chằm hắn, “Từ Xung, ngươi biết ta là cái gì, ngươi đã thấy, ta và nó không khác gì nhau.”

Từ Xung vươn cánh tay, dùng hết sức ôm nàng vào lòng, giống như hận không thể để hai người hòa làm một, “Ta thấy được chân thân của ngươi, cũng biết ngươi đã đưa nội đan cho ta.

Tử Dự, ngươi và nó hoàn toàn khác nhau, các ngươi tuy đều là…… Đều là yêu nhưng ngươi lại thiện lương, sao nó có thể sánh được?”

“Ta cũng từng ăn người,” Tử Dự túm lấy hông Từ Xung khiến hắn cũng thấy đau đớn, “Ta đã từng ăn người…… Ta không nhịn được…… Trong núi sâu tuy có động vật nhưng luôn có lúc khó mà săn được gì…… Nó giết người, cố ý đưa tới dụ dỗ ta…… Ta nhịn không được……”

Từ Xung cúi đầu hôn lên mặt nàng, “Ta biết, không sao, ta không để bụng,” hắn cười với nàng ta, nụ cười ấm áp nóng cháy, “Tử Dự, ngươi biết không? Kỳ thật ta cũng giết người, ta cũng không sạch sẽ được như ngươi nghĩ.”

“Ngươi đã giết người?”

Lúc nói ra bốn chữ này Từ Xung bỗng nhiên nghiêng đầu qua một bên lớn tiếng hỏi, “Ai?”

Bên cạnh lửa trại có một bóng người khập khiễng đi ra, miệng thở hồng hộc.

“Từ đại nhân, cuối cùng cũng tìm được ngài.”

Mặt Ngô Nguyên Lễ bị ánh lửa chiếu đỏ bừng, nhưng kinh hoàng trên đó không sao che giấu được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio