“Ai…… ở đó thế?” Lâm Tụng Nghiêu cao giọng hỏi.
Triệu Tử Mại thấy bàn tay đặt trên bàn của hắn nắm chặt, khớp xương trắng bệch.
Một nam hài tầm - tuổi từ bên ngoài đi vào, thân thể gầy yếu của hắn run bần bật, giống một chiếc lá có thể bị gió thổi bay bất kỳ lúc nào.
“Công tử,” nam hài kia thấy Lâm Tụng Nghiêu thì quỳ trên mặt đất, hai vai rung lên nước mắt lã chã nói, “Công tử, tiểu nhân mới tới, vừa rồi không cẩn thận đánh đổ đồ ăn, mong…… mong công tử tha cho tiểu nhân……”
Triệu Tử Mại bấy giờ mới thấy trên quần áo đứa nhỏ có dính mấy mảng dầu mỡ, nhưng chúng chồng lên mấy miếng vá lớn trên áo hắn nên quả thực không dễ nhận ra cho nên vừa rồi mới không ai để ý thấy.
“Đứng lên đi,” Lâm Tụng Nghiêu vốn dĩ đang căng thẳng nay chậm rãi thả lỏng, hắn vẫy tay với đứa nhỏ kia ý bảo hắn đi tới gần sau đó thả hai thỏi bạc vụn vào lòng bàn tay đang run rẩy của đứa nhỏ, “Đi đi, để mẹ ngươi làm cho ngươi một bộ đồ mới, lại mua chút đồ ăn.
Hiện tại đã tối, ngươi không cần đứng hầu ở đây nữa, đi nghỉ đi.”
Đứa nhỏ kia kinh ngạc vui mừng, tay cầm bạc nhất thời không biết nên làm thế nào.
Lâm Tụng Nghiêu nhẹ phất phất tay nói “Đi đi,” thế là thằng bé mới rưng rưng nước mắt cảm kích đi xuống.
“Hiền đệ đúng là có tâm trạng tốt,” Triệu Tử Mại chờ đứa nhỏ kia rời đi rồi mới nói, “Đứa nhỏ này ở chỗ đệ làm việc đúng là có phúc.”
“Có phúc sao?” Lâm Tụng Nghiêu ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt trống rỗng, lướt qua bả vai Triệu Tử Mại mà nhìn gió thảm mưa sầu bên ngoài.
Trong lúc hoảng hốt hắn giống như quay lại một năm kia, đó là một đêm mưa thu hiu quạnh.
Khi ấy hắn cũng xấp xỉ tuổi đứa nhỏ này.
Tình cảnh cũng giống nhau.
……
……
Ngọn đèn dầu lay động, ánh sáng chiếu ra từ song cửa sổ bị hai bóng người trong phòng cắt thành mảnh nhỏ không có quy tắc.
“Tê…… Cùm cụp……”
Tuy mưa to giàn giụa đánh lên mái hiên vang vọng “Bang bang” nhưng Lâm Tụng Nghiêu vẫn nghe được tiếng động kia.
Hắn hoảng hốt ngẩng đầu, trừng to mắt nhìn vào bên trong nhưng cổ còn chưa duỗi thẳng đã bị một bàn tay đè xuống.
“Cúi đầu xuống, đừng nhìn.” Bà nội cố nén hoảng loạn trong giọng nói mà nhỏ giọng khuyên hắn.
“Nhưng……”
Lâm Tụng Nghiêu vốn định phản bác nhưng cửa phòng lại đột nhiên bị đẩy ra, nước mưa liên tiếp ào ạt rơi vào phòng, lập tức thổi tắt ngọn đèn.
Một bóng đen từ bên trong đi ra, là mẹ hắn, trong tay bà ta là một cái thùng gỗ to.
Thứ trong thùng bị vải trắng che đậy khiến người ta không phân biệt được cái kia là gì.
Một tia sét đánh xuống, chiếu sáng khuôn mặt mẹ hắn, đôi mắt bà ta rất sáng nhưng da mặt lại trắng đến dọa người.
Thấy thế, Lâm Tụng Nghiêu không tự giác bò dậy, đứng thẳng người nhìn chằm chằm thùng gỗ kia không chớp mắt, trong mắt hắn là mờ mịt.
Vải bố trắng bị nước mưa thấm ướt, ẩn ẩn họa ra hình dáng thứ kia: Nho nhỏ, có góc cạnh bén nhọn.
“Có…… Có máu……”
Lâm Tụng Nghiêu thấy một màu đỏ tươi thấm ra, lan trên mặt vải giống như muốn chui vào lòng hắn.
Hắn giống như đột nhiên bừng tỉnh, vội đứng dậy đuổi theo mẹ hắn lúc này đã đi ra ngoài, miệng kêu lên đứt quãng, “Ngươi giết hắn, giết hắn……”
Miệng hắn bỗng nhiên bị bà nội chặn lại, bàn tay bà ta thô ráp, còn hắn thì vì không thở nổi nên ngã vào lòng bà mình.
“Hiền đệ, ngươi làm sao vậy?”
Giọng Triệu Tử Mại kéo Lâm Tụng Nghiêu khỏi hồi ức, hắn như tỉnh mộng và miễn cưỡng cười nói, “Không có việc gì, chỉ là ta nhớ tới chút chuyện khi còn nhỏ.” Hắn uống cạn chén rượu và nói, “Khi ta còn nhỏ cuộc sống còn không bằng đứa bé kia.
Cha ta mất sớm, bà nội lại đau yếu nên cả nhà đều dựa vào mỗi mình mẹ ta bán mì mà sống sót.”
Triệu Tử Mại nhìn Lâm Tụng Nghiêu và không lên tiếng, chờ hắn nói cho hết lời.
“Khi còn nhỏ mẹ ta mở một cái sạp ở cạnh Quan Đế miếu, bán mì.
Tay nghề của bà ấy tốt, cho nên việc làm ăn của quán vẫn luôn không tồi.
Nhưng dù sao cũng là buôn bán nhỏ, lời lãi không có bao nhiêu, cho nên dù có thức khuya dậy sớm thì tiền kiếm được cũng chỉ miễn cưỡng đủ duy trì cuộc sống của chúng ta.
Ta nhớ rõ khi đó mỗi ngày trời chưa sáng ta đã phải dậy giúp mẹ gánh nước rửa rau, hai người bận tới tận hừng đông mới kịp đón những người khách đầu tiên tới Quan Đế miếu ăn sáng.”
“Khi đó ta thường xuyên bị đau dạ dày, mẹ ta cũng thế, bởi vì chúng ta thường vội tới độ không có thời gian ăn cơm.
Lúc chúng ta ăn được chút gì đó thì đã là nửa buổi chiều.
Tật bệnh này mãi tới giờ cũng chưa thể trị hết,” Lâm Tụng Nghiêu cười cười nói, “Cho nên huynh xem, mặc dù hiện tại Vô Cùng Các tụ tập mỹ thực trong thiên hạ nhưng ta và mẹ lại không ăn được nhiều.
Có phải thực châm chọc không?”
“Chúng ta luôn bận tới tận tối mới có thể về nhà, lúc ấy trăng sao đã lên.
Xe đẩy vang ‘kẽo kẹt, kẽo kẹt’, mẹ đẩy xe còn ta đi phía trước hỗ trợ kéo.
Có đôi khi về quá muộn ta cũng ngủ luôn trên xe, tiếng bánh xe thành tiếng ru.
Chúng ta luôn là người cuối cùng rời khỏi Quan Đế miếu, khi đó những sạp khác đã dọn, ngõ nhỏ trống rỗng thực tối, giống như mực nước đổ ra, không nhìn được cái gì……”
“Sau đó quê nhà bị lũ lụt, việc làm ăn của quán mỳ cũng không làm nổi nữa nên mẹ quyết định mang theo ta và bà nội rời đi.
Trên đường chạy nạn bà nội không chịu nổi đường xa nên bệnh càng nặng hơn.
Vào một buổi đêm gió giật mưa gào bà cũng đi rồi.” Hắn dừng một chút mới nói tiếp, “Chúng ta thậm chí không thể mua nổi một bộ quan tài mỏng để an táng cho bà, chỉ đành đào một hố đất ở ven đường chôn bà ấy xuống.
Sau đó ta và mẹ tới đây, nơi này không người thân thích, đối với hai mẹ con chạy nạn tới như chúng ta cũng không phải nơi tốt để an cư lạc nghiệp.
Cũng may mẹ ta có khả năng, bằng đôi tay khéo léo của mình bà có thể sắp xếp xây dựng cuộc sống cho chúng ta ở nơi này, cũng nuôi nấng ta tới lớn.”
Lâm Tụng Nghiêu lại uống một chén rượu, có chút ngượng ngùng nói, “Nhân huynh, hôm nay không biết là thế nào mà ta lại nói với huynh nhiều chuyện như thế.
Có phải huynh thấy rất nhàm chán hay không? Chi bằng để ta gọi mấy nha hoàn vào múa hát vài bài nhé?”
Triệu Tử Mại vội xua tay, “Không được, đến lúc đó các nàng lại vì ngươi mà vung tay đánh nhau thì ta làm sao mà ứng phó được.
Huống chi chuyện xưa của ngươi và dì Vinh đúng là cảm động, không hề nhàm chán.”
Hai người đang cười nói thì bỗng nhiên có gã sai vặt từ ngoài cửa tới báo là Lâm sư phụ đã tới.
Lâm Tụng Nghiêu vội vỗ tay cười nói, “Chuyện thú vị tới rồi, huynh đài, ngươi cần học cho tốt, anh đào thịt này cách làm thì dễ nhưng kỳ thực chính là việc tinh tế tỉ mỉ.”