“Mã Vương gia, tên đầy đủ ‘thủy thảo mã minh vương’, có ba con mắt, là thần linh được dân gian cung phụng.
Trong ‘ngũ thánh miếu’ ở phương bắc ông ta được tôn là người đứng đầu.
Vì ông liêm khiết, làm việc công tâm nên được Ngọc Đế khen và ban cho một con mắt lớn ở trên trán.
Từ đây mắt ông sáng như đuốc, người gặp người sợ.”
“La Tổ gia được xưng là La chân nhân, hoặc Tổ sư gia nghề cạo tóc.
Tương truyền vào thời Võ Tắc Thiên, con trai của bà ta làm Thái Tử nhưng tính cách bạo ngược, ai cạo đầu cho hắn mà làm không tốt thì hắn sẽ giết ngay.
La Tổ tuy tuổi nhỏ nhưng tay nghề tinh vi, tự động thay sư phụ đi cạo đầu cho Thái Tử, cứu được những người thợ khác, cho nên mới được xưng là tổ sư.”
“Nhãn Quang Nương Nương hoặc Nhãn Quang Thánh Mẫu là một vị nữ tiên chuyên phụ trách trị tật mắt cho dân chúng.
Tay bà nâng một con mắt to tượng trưng cho mắt sáng không tật.”
“Bạch Mã tiên phong là dùng cung phụng khi đứa nhỏ bị chấn kinh mà ngây ngẩn, lúc ấy cần gọi hồn về mới được.
Ở dân gian, cha mẹ cần xin ba tờ Bạch Mã tiên phong, dán dưới giường đất, trước cúng một bát nước lạnh, dâng hương ba nén, thấp giọng cầu khấn.
Chờ hương tàn thì mang Bạch Mã tiên phong ra ngoài đốt rồi hắt bát nước lạnh kia đi như thế tiên phong mới đến tìm hồn về.
Nước lạnh là để ngựa uống, ý nghĩa tương đồng với việc cúng ông Táo nước lạnh vào ngày tháng Chạp.
Ba ngày tiếp theo đều làm như ngày đầu, sau đó việc sẽ thành.”
……
……
“Vậy bà lão có gương mặt hiền từ, trang phục hoa lệ này lại là ai?”
“Này…… Thật sự cũng không biết xuất xứ……”
“Đã tháng chạp, ngoảnh đi ngoảnh lại đã sắp ăn tết,” Bảo Điền đẩy cửa sổ nhìn khu chợ người đông như nước chảy ở bên ngoài rồi lại quay đầu nhìn về phía Triệu Tử Mại, hai mắt nhấp nháy nói, “Công tử, thuộc hạ nhớ rõ khi còn nhỏ ngài từng được đại nhân đưa tới trong cung ăn tết.
Vậy ăn tết trong cung là thế nào, khẳn định hoàn toàn khác ăn tết ở ngoài đúng không?”
Triệu Tử Mại đang đứng ở hành lang chọc con vẹt khách điếm nuôi nghe thấy Bảo Điền hỏi như vậy thì cũng không quay đầu lại mà chỉ chậm rãi nói nhỏ, “Có khác gì đâu, còn không phải cũng giống những nơi khác ư? Chẳng qua nhiều người và phô trương hơn thôi.”
“Công tử đừng hù tiểu nhân, hoàng gia ăn tết sao có thể giống dân gian được.
Ngài mau nói cho tiểu nhân nghe một chút đi, tiểu nhân chưa thấy việc đời, nghe một chút cũng tốt.”
Bảo Điền vẫn quấn lấy hắn không bỏ, Triệu Tử Mại đành phải ngừng trêu con vẹt và quay đầu cười nói, “Được rồi, để ta kể cho ngươi nghe nếu không lỗ tai của ta cũng bị ngươi mài chai ra mất.
(Ebooktruyen.net) Năm ấy tiên đế gia còn sống ngươi cũng biết tiên đế thích viết chữ cho nên sau khi vào tháng chạp ngài ấy bắt đầu ngồi ở Trọng Hoa Cung múa bút viết chữ ‘phúc’.
Tờ chữ phúc đầu tiên treo ở chính điện của Càn Thanh cung, còn lại thì treo lần lượt ở mọi nơi trong cung, rồi ban cho hoàng tử, tông phiên đại thần cùng thị vệ cung đình.
Tiên đế viết chữ phúc kia không phải trên giấy như chúng ta mà lấy lụa làm giấy, mực dùng chu sa, chữ viết như rồng bay phượng múa.
Đại thân tông thất được ban chữ phải quỳ trước bàn, chiêm ngưỡng thiên tử ngự thư rồi cung kính dập đầu tạ ơn.”
Hắn ngừng một chút mới nói, “Năm ấy ta cũng may mắn được tiên đế gia ban thưởng, được một bức chữ “phúc” nhưng về tới nhà lại bị tỷ tỷ cầm mất.
Nàng nói nàng muốn mượn xem nhưng trước sau không trả cho ta.”
“Vật ngự tứ mà đại tiểu thư cũng dám đoạt, lão gia cũng không quan tâm một chút sao?” Bảo Điền rất tức giận bất bình.
“Quản cái gì, nếu tỷ ấy muốn ngôi sao trên bầu trời thì cha ta hẳn cũng sẽ bắc thang lấy cho nàng ta.” Triệu Tử Mại cười khổ một tiếng và nhìn thẳng chữ “phúc” trên cửa ngẩn người.
Bảo Điền sợ chọc hắn không vui vì thế nhanh chóng cười khan vài tiếng sau đó chuyển đề tài, “Công tử, dân gian chúng ta có tập tục mỗi khi ăn tết mọi nhà đều phải dán tranh tết.
Dương liễu của Thiên Tân xanh xanh, hoa đào của Giang Tô và Tô Châu.
Tranh tết của Dương gia ở Tế Đông là nổi danh nhất, có khắc gỗ, có vẽ bằng bút.
Bức vẽ dương liễu là mô phỏng tranh thời Tống, kỹ xảo cực kỳ cao siêu nhưng màu sắc không tươi đẹp, nhân vật cũng không đủ sinh động vì thế tiểu nhân không thích lắm.
Tiểu nhân thích hoa đào, vừa có không khí vui mừng lại xanh, tím, vàng đối lập, nhìn đẹp mắt.
Công tử, tranh tết dán trong cung là do nơi nào làm thế?”
Triệu Tử Mại biết hắn đang cố chọc mình vui vẻ nên cũng không muốn phụ ý tốt này mà chỉ nói tiếp, “Trong cung cũng lưu hành vẽ tranh tết, mỗi đêm giao thừa Thánh Thượng sẽ cử hành nghi thức khai bút.
Họa sĩ cung đình sẽ phải đúng hạn nộp bức vẽ của mình để dùng trong dịp Tết Âm Lịch.
Ví dụ như bọn họ sẽ vẽ ‘niên triều đồ’, ‘thái bình xuân thị đồ’, những cái này không biết đã bị dân gian vẽ lại bao nhiêu lần.”
“Những bức tranh ấy tiểu nhân nhìn nhưng chẳng hiểu gì, nói vậy ắt cũng không có mùi vị gì đâu.” Bảo Điền nói xong cũng tự biết lời này lỗ mãng vì thế nhanh chóng che miệng cười cười với Triệu Tử Mại, “Bức vẽ trong cung đương nhiên là tốt nhất, là do tiểu nhân đầu gỗ nên không thưởng thức được cái đẹp.
Nhưng nói đi nói lại thì tranh tết dân gian tuy thô ráp, không so được với trong cung nhưng thắng ở chỗ dễ hiểu.” Nói tới đây Bảo Điền nhìn sắc trời bên ngoài thấy ánh mặt trời sáng lạn thế là tiến lên kéo tay áo Triệu Tử Mại, “Công tử, không bằng hiện tại chúng ta đi lên chợ nhìn xem có bán tranh tết không và mua mấy bức mang về phủ coi như chút mới mẻ.”
Đã nhiều ngày nay Triệu Tử Mại vẫn luôn uể oải, lười biếng không muốn đi đâu thế nên cũng chẳng tỏ ý kiến với lời đề nghị của Bảo Điền.
Nhưng Bảo Điền lại bỗng nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ và cao giọng nói, “Ơ, kia không phải đại thần tiên à? Sao bọn họ lại đi ra chợ thế?”
Triệu Tử Mại đi đến bên cửa sổ và quả thực thấy Tang cùng Mục què một trước một sau đi về phía nam.
Trong tay mỗi người là một củ khoai nướng nóng hổi, hai người đều bị nóng đến nhe răng trợn mắt, nhìn qua thật là buồn cười.
Triệu Tử Mại không nhịn được cười ra tiếng, Bảo Điền thấy hắn như thế thì cố ý trêu ghẹo nói, “Thôi, công tử không muốn đi thì thôi, tiểu nhân cũng mệt nên chắc là ngủ một lát.”
Hắn vừa dứt lời đã bị Triệu Tử Mại búng lên trán.
Triệu Tử Mại liếc hắn một cái rồi bước nhanh ra ngoài cửa, miệng vẫn không quên dặn dò một câu, “Đừng nói cho Hồ thái y, nếu ông ấy hỏi thì bảo ta ở trong phòng buồn bực nên ra ngoài đi dạo.”
“Đã biết.” Bảo Điền vừa gật đầu vừa đi theo hắn, hai người nhẹ tay nhẹ chân xuống lầu, ra ngoài đi theo hướng Tang và Mục què vừa rời đi.
Sạp bán tranh tết của Giang Sam bày mấy chồng thật dày, nhưng rất ít người bị chúng nó hấp dẫn dừng chân.
Nơi này bán tranh vẽ nhân vật, nói đúng hơn thì chính là vẽ thần, có Quan Vân Trường nghĩa khí ngút trời, có Ngụy Trưng phạt kẻ gian tà, có Lý Thuần Phong bói toán đoán mệnh, cũng có Trương Tiên gia của “Nhất thụ lê hoa áp hải đường”.
Có thể nói là đủ loại nhân vật từ cổ chí kim.
Nhưng vẽ tranh vẽ thần lúc này đã không còn lưu hành, bây giờ mọi người đều bán tranh vẽ sinh hoạt trong cung đình của Lợi Mã Đậu (Matteo Ricci) hay Lang Thế Ninh, còn phải cố tình mô phỏng “bút ý của Châu Âu”.
Cái này quái dị đến độ Giang Sam làm họa sư nhiều năm cũng phải tặc lưỡi.