Ra khỏi thành đường dễ đi hơn nhiều, một con đường lớn bằng phẳng nối với linh sơn, đi nửa ngày là tới.
Nhưng vào núi rồi lại có biến đổi bất ngờ, vách núi cao vút, một bên là vách đá như đao chém, một bên là vực sâu không thấy đáy, trên đường còn thường có những tảng đá lớn chặn ngang nên xa phu không dám đi quá nhanh sợ không cẩn thận sẽ rơi xuống vực.
Chuyện ngoài xe Trương Diệu Trung một mực mặc kệ, hiện giờ ông ta đang ngồi trong thùng xe ấm áp, lòng tràn đầy vui mừng cầm một bức tranh tết trong tay tinh tế thưởng thức.
Ông ta không nghĩ vào ngày cuối cùng này ông ta lại tìm được bảo bối.
Mấy bức tranh lúc trước cũng không có gì, dù đều tốt nhưng không bằng bức này.
Đây là bức vẽ lấy về từ Giang gia ngày hôm qua và khiến ông ta cực kỳ hài lòng.
Bởi vì ông ta từng nghe Thái Hậu nhắc tới một bức tranh tết như thế, cơ bản giống y hệt bức vẽ ông ta đang cầm trong tay: Một bà lão gương mặt hiền từ nhưng lại trang điểm như một cô nương nhẹ nhàng, thoạt nhìn thực đáng yêu.
Ông ta nhớ rõ lúc ấy Thái Hậu nói thế này: Đừng nhìn ta hiện tại lớn tuổi, đi hai bước đều phải có người đỡ nhưng lúc ta còn trẻ rất bướng bỉnh, có rảnh rỗi là sẽ ra ngoài cửa chơi đùa.
Người trong nhà căn bản không quản được ta.
Sau này có một năm vào lễ trừ tịch ta đi ra ngoài tới tận lúc giao thừa cũng chưa về.
Cha phạt ta và cũng muốn để ta an ổn ở trong nhà mấy ngày nên để ta so vẽ tranh tết.
Ông ấy nói, Hạnh Nhi, ngươi và đệ đệ Quế Vinh của ngươi cùng vẽ, ai vẽ đẹp hơn thì sẽ có trái cây để ăn, cũng có thể theo ta đi gặp thân thích.
Còn kẻ vẽ không tốt thì chỉ có thể ở nhà, không được đi đâu.
Lúc ấy đệ đệ đã học vẽ với tiên sinh mấy năm nên kỹ thuật đương nhiên cao siêu hơn ta nhiều, nhưng các ngươi đoán xem thế nào? Lần thi đấu đó ta đã thắng.
Ta nhớ rõ bức tranh tết kia vẽ một bà lão, đúng, tuổi tác bà ta cũng xấp xỉ ta bây giờ, khóe miệng khóe mắt đều mang theo tươi cười.
Lúc cười trên mặt bà ta toàn nếp nhăn, nhìn qua là bộ dạng lão ngoan đồng, đúng là khiến người ta yêu thích.
Bà ta mặc cũng đẹp, hồng tím đan xen, bên trên còn có thêu hoa không giống đám tranh vẽ hoàng thượng thích, toàn vàng với xám.
Ta thường nói mình lớn lên nơi phố phường, không thích mấy thứ màu sắc nhạt nhẽo này.
Bởi vì từ nhỏ ta đã xem quen những thứ hoa thắm liễu xanh, dù tục khí nhưng may mắn.
Nói gì đi nữa thì Quế Vinh cũng cực kỳ tự tin cùng ta tỷ thí, rốt cuộc thì hắn biết vẽ còn ta đến cầm bút cũng không thuần thục.
Hắn cho rằng ta nhất định sẽ không thắng được, nhưng kết quả ta lại thắng.
Quế Vinh vẽ được một nửa thì khóc, ngón tay chỉ tranh tết nói bà lão trong bức tranh vẫn luôn lườm nó đến độ nó không dám vẽ tiếp nữa.
Mà ta thì ngược lại, chỉ thấy bà lão đang tươi cười.
Đó không phải nụ cười vốn luôn có trong tranh tết mà khóe miệng bà ta đang động, rất nhỏ nhưng ta thấy được.
Bởi vì nó vừa động thì nếp nhăn trên mặt bà ta cũng nhẹ nhàng động đậy, ta đương nhiên là thấy hết.
Có phải các ngươi thấy kinh ngạc hay không? Người trong tranh thì làm sao mà động được? Nhưng thật đó, ta quả thực đã thấy nên mới luôn nhớ rõ đến giờ cũng chưa quên.
Ta không hề sợ, từ nhỏ lá gan của ta đã lớn hơn Quế Vinh nhiều, huống chi, bà lão kia cười hiền từ như thế nên ta biết nếu bà ta là thần tiên thì hẳn là tới giúp ta.
Quả nhiên ta thắng Quế Vinh nên được ăn trái cây và cùng cha đi thăm thân thích.
Cha ta cảm thấy rất kỳ quái, một kẻ chưa từng cầm bút vẽ như ta sao lại có thể vẽ ra một bức họa bộ dạng sinh động như thật như thế chứ? Cũng chính vì việc này mà con mắt của ông ấy nhìn ta cũng thay đổi, còn để ta đi theo Quế Vinh đọc sách biết chữ.
Ta thường nghĩ nếu không có vị thần tiên kia thì có lẽ không có ta của hiện tại.
Trương Diệu Trung còn nhớ rõ biểu tình của Thái Hậu khi nói đến việc này.
Bà ta mang theo vài phần đắc ý, hai con mắt chứa đầy ánh sáng vì thế mấy người bọn họ đều không ngừng đi lên nịnh nọt bà ta.
Bọn họ nói cái gì mà khẳng định thần tiên sớm biết tương lai ngài tôn vinh cỡ nào nên tự nhiên là sẽ giúp ngài.
“Có bức tranh tết này thì năm nay hẳn lão thái hậu sẽ thưởng cho ta nhiều lắm đây.” Trương Diệu Trung mơn trớn ngón tay non mịn trên khuôn mặt người trong bức họa, nhưng lúc ngón tay chạm lên giấy vẽ thì lại ngừng.
Cũng thật kỳ quái, bức tranh tết này hình như có ma lực, nếu ngươi nhìn chằm chằm đôi mắt của người trong đó thì giống như sẽ bị đôi mắt tươi cười kia hút vào, dần dần thất thần, lâng lâng không biết bản thân đang ở đâu.
Trương Diệu Trung “A” một tiếng và bật cười sau đó vươn tay nhẹ vỗ lên má mình: Ngươi thấy nhiều người đẹp trong cung rồi sao còn điển đảo vì một lão thái bà chứ? Tuy thế ông ta vẫn vuốt ve ngón tay trên tờ giấy: Cái này sao không giống giấy vẽ, thế nào lại có vẻ giống một tấm da người thật nhỉ? Không non mịn, đương nhiên không bằng đám tiểu cô nương - tuổi nhưng cũng không thô ráp, hơi co giãn, giống như có hơi ấm, là ấm áp của người sống.
Trương Diệu Trung chỉ thấy trái tim “Lộp bộp” một chút sau đó bỗng nhiên nghĩ tới lời lão thái hậu nói: Quế Vinh nói bà lão kia luôn dùng đôi mắt trừng trừng nhìn hắn, quá dọa người.
Ông ta lại nhìn đôi mắt trong bức vẽ: Không hề, bà ta không hề trừng mắt nhìn mình mà vẫn đang cười, vô cùng ôn hòa vui vẻ giống như vui sương trên toàn thế gian đều tụ trong khóe mắt của bà ta.
Nhưng ông ta luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng, ngực cũng hơi buồn bực giống như bị cái gì đó đè lên, trong giấy lát tâm tình hoàn toàn khác vừa nãy.
Làm sao thế nhỉ? Rốt cuộc không đúng chỗ nào?
Trương Diệu Trung bỗng nhiên hít một hơi: Không phải ngực buồn bực mà là ngực ông ta lúc này thực sự có thứ gì đó cứng rắn lạnh băng đang đè lên.
Xuyên qua tầng tầng quần áo ông ta có thể cảm nhận được hơi lạnh từ thứ đó.
Ông ta cúi đầu thì thấy đó là một cái quải trượng hình trụ chừng , thước, dày , tấc.
Bên ngoài quải trượng màu đỏ, gồ ghề lồi lõm, một mặt khác đang tì lên ngực ông ta lại có hình dáng uốn lượn nhìn qua giống mõm của con chim.
Trương Diệu Trung xoa xoa đôi mắt, ông ta không biết vì sao cái quải trượng cũ nát này lại đột nhiên xuất hiện trong xe.
Bởi vì cửa xe không hề mở, cửa sổ xe cũng bị ông ta khóa từ bên trong, vậy chẳng lẽ quải trượng này đột nhiên hiện ra từ không trung ư?
Ông ta vươn tay, chậm rãi sờ lên góc nhọn tì ở ngực mình, bởi vì tới tận đây ông ta cũng không tin đây là thật.
Nhưng ngón tay còn chưa chạm vào nó thì trên quải trượng bỗng xuất hiện một bàn tay khác, da trên mu bàn tay nhăn bèo nhèo, đầy gân xanh, ngón tay giống cành nho uốn lượn.