“Lão gia, chúng ta vẫn nên đi thôi, nô tài cảm thấy sự tình có chút cổ quái.” Chu Bồi khuyên Triệu Văn An nhanh chóng đi.
Trong triều không ít kẻ như hổ rình mồi với lão gia, mà chỗ này chỉ có hai người bọn họ nên nếu thực sự có việc gì thì Chu Bồi sợ mình không ứng phó được.
Triệu Văn An gật đầu, bước chân vừa chuyển đã đi ra ngoài ngõ nhỏ.
Ai biết đúng vào lúc này trong viện bỗng truyền tới một tiếng kinh hô, ngay sau đó là một tiếng “Phanh” trầm đục vang lên.
Sau đó tất cả mọi thứ đều yên lặng, ngoại trừ tiếng gió “Sát sát” thì chẳng còn gì.
Vị thợ sửa đồng hồ già cả kia hình như cũng chẳng phát hiện được gì mà vẫn tiếp tục lặp lại động tác lau chùi như cũ.
Triệu Văn An dừng chân, hơi ngoảnh lại và nhanh chóng đổi hướng bước nhanh về phía cái sân kia.
Chu Bồi kinh hãi nhưng với hiểu biết của ông ta với Triệu Văn An thì ông ta biết chủ tử nhà mình làm thế ắt có lý do.
Vì thế ông ta cũng không ngăn cản, chỉ nhanh chóng đi theo che trước người Triệu Văn An và đẩy cửa viện ra sau đó cùng đi vào sân.
Trước mặt là một tứ hợp viện bé nhỏ, vì không có gì che chắn nên mọi cảnh tượng trong viện nhìn một thoáng là đã thấy hết.
Nhưng dù vậy Chu Bồi vẫn không nhìn ra cái thứ hỗn độn gói trong bộ quan bào dưới mái hiên phía tây kia là cái gì.
Mãi một lúc sau ông ta mới nghe thấy Triệu Văn An dùng giọng nói nhẹ như không khí phun ra hai chữ —— “tay âm”.
“Tay âm……”
Chu Bồi lặp lại lần nữa sau đó lập tức trợn mắt che cả người phía trước Triệu Văn An, năm ngón tay vừa động thì giữa các kẽ tay đã có thêm ngân châm tẩm độc.
Ánh mắt ông ta lướt qua từng góc sân, nhưng càng nhìn càng kinh ngạc: Đầu, tứ chi của kẻ nọ văng đầy đất, còn một chân thậm chí đang treo trên cây liễu cổ thụ trong viện.
Mỗi khi gió thổi qua nó sẽ lắc lư vài cái cuối cùng rơi xuống khiến máu văng tung tóe.
“Lão già sửa chuông này thế mà có thể sử dụng tay âm.” Chu Bồi nhìn bóng người vẫn đang bận rộn trong nhà chính và nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Không phải ông ta, lỗ tai ông ta không tốt nên mới không nghe thấy động tĩnh trong viện.” Triệu Văn An phủ nhận suy đoán của Chu Bồi.
Chu Bồi lập tức chấn động, vô số nghi vấn nổi lên trong lòng: Nếu không phải ông ta vậy là ai? Hung thủ còn ở đây sao? Vì sao vừa rồi không ai thấy hắn tiến vào? Hung thủ…… là Trịnh Hề Minh sao?
Đúng lúc tâm phiền ý loạn thì Triệu Văn An phía sau ông ta bỗng nhiên trầm ngâm nói một câu, “Gương mặt này thật quen thuộc……”
Ông ta nhận ra chủ nhân gương mặt che kín máu kia chính là kẻ mới tố cáo mình với Thái Hậu sáng nay, Tiếu Vân Sinh.
Hiện tại thân thể thấp lè tè kia đã bị chia làm mảnh, rơi rụng đầy trong sân.
Người của Thuận Thiên Phủ vây kín viện nhỏ, chặn đứng đám người vây quanh xem náo nhiệt.
Triệu Tử Mại và Từ Thiên Kính đều tới, lúc này cả hai đứng cùng Triệu Văn An.
Sắc mặt cả ba đều nghiêm trọng khi nhìn ngỗ tác kiểm tra thi thể, càng nhìn càng kinh hãi.
Thi thể của Tiếu Vân Sinh và Cung Ngọc Thành giống nhau, giữa lưng có một dấu tay màu đen, hiển nhiên cũng bị tay âm hãm hại.
(Ebooktruyen.net) Chẳng qua thi thể ông ta không chồng chất một chỗ như Cung Ngọc Thành mà rơi rụng khắp nơi.
Đến ngón tay cũng bị tay âm cắt tan nát văng ngang dọc trong viện, cực kỳ thảm thiết.
“Tường vây phía sau nhà rất thấp, vì thế Tiếu Vân Sinh có thể trèo vào và đương nhiên hung thủ cũng có thể theo lối đó tiến vào.
Con đoán bọn họ trộm trèo tường vào khi cha đang ở trong nhà chính vì thế Chu quản gia canh bên ngoài mới không nhìn thấy.” Triệu Tử Mại thấy sắc mặt Triệu Văn An hơi xanh thì bỏ thêm một câu, “Cha, thân thể ngài có khỏe không?”
Triệu Văn An hơi trầm ngâm, khóe mắt có một tia sáng, “Không sao, ta chỉ đang nghĩ vì sao hung thủ phải giết Tiếu Vân Sinh, và vì sao Tiếu Vân Sinh lại tới đây?”
“Ta nghe nói gần đây Tiếu đại nhân có trình mấy cuốn sổ con tố cáo ngài, hơn nữa hôm nay trên triều ông ta còn tố cáo ngài trước mặt Thái Hậu.
Không biết là có việc này không?” Từ Thiên Kính nở nụ cười giả tạo, miệng nói những lời không đáng cười tí nào.
Mỗi lời của hắn đều nhắm tới Triệu Văn An giống những hàm răng sắc bén.
“Từ đại nhân, ngài nói lời này là có ý gì?” Triệu Tử Mại nghe thấy hắn có ám chỉ thì nhíu mày hỏi một câu.
“Triệu Tử Mại, hiện tại ngươi dùng thân phận Thông Phán của Thuận Thiên Phủ để nói chuyện với ta hay dùng thân phận Triệu công tử thế?” Từ Thiên Kính vẫn tươi cười, nhưng lời lại như rít từ kẽ răng.
“Ta……” Triệu Tử Mại khó nhịn, vừa định nói cái gì đó thì bị Triệu Văn An duỗi tay ngăn cản.
“Từ đại nhân,” ông ta cất giọng không nhanh không chậm, “Ý ngươi là lão phu ra lệnh cho Trịnh Hề Minh giết người sao?”
“Hạ quan trăm triệu không dám,” Từ Thiên Kính vội vàng chắp tay nhận lỗi, mặt giấu giữa hai tay không nhìn thẳng mặt Triệu Văn An, “Chẳng qua…… hạ quan nghĩ Cung công tử chết thảm, Cung đại nhân thương tâm quá độ nên mấy ngày chẳng thể thượng triều, thậm chí có ý cáo lão hồi hương.
Hiện tại lại đến phiên Tiếu đại nhân…… Mà hai vị đại nhân này vừa lúc có nhiều tranh chấp với ngài trong việc triều chính.
Nếu đại nhân không giải thích một chút thì chỉ sợ…… khó có thể khiến người khác từ bỏ nghi ngờ…..”
Triệu Văn An cười lạnh một tiếng, “Trịnh Hề Minh đã từng bái làm môn hạ của ta, cái này không giả.
Quan hệ của hắn và ta thâm sâu, cái này cũng không giả nhưng cho tới nay lão phu chưa từng nghe ai liên hệ ta với hai vụ án này.
Người đầu tiên có ý này chính là Từ đại nhân ngươi.
Chẳng lẽ “khiến người khác từ bỏ nghi ngờ” chính là nói nghi ngờ của ngươi hả? Còn việc giải thích ngươi nói chính là ngươi muốn lão phu phải tự chứng minh trong sạch trước mặt ngươi hả?”
“Vu hãm mệnh quan triều đình chính là tội lớn, Từ đại nhân, nếu ta không phải Thông Phán của Thuận Thiên Phủ thì sẽ không khuyên ngài câu này.
Bởi vì một câu vô tâm của ngài mà có khả năng sẽ liên lụy toàn bộ Thuận Thiên Phủ, thậm chí cả Đàm đại nhân.” Triệu Tử Mại đúng lúc bổ sung một câu.
Lúc nói những lời này hắn có cảm giác Triệu Văn An liếc mắt nhìn mình, bên trong có chút ấm áp như có như không.
Từ Thiên Kính ngẩn người, trong lòng cân nhắc mãi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, hai tay chắp lại và nhỏ giọng nói, “Đại nhân, hạ quan nhất thời nóng vội nên không lựa lời.
Mong đại nhân thứ tội.”
“Thôi,” Triệu Văn An phất tay với hắn, nhưng ánh mắt vẫn lãnh đạm như cũ, “Việc cấp bách là phải phá được án này trước, nhưng việc này không do ta quản cho nên lão phu phải đi trước một bước.
Chuyện ở đây giao cho hai vị đại nhân.”
Nói xong ông ta đi ra ngoài viện, tới cạnh cửa bỗng ông ta cảm thấy sau lưng lạnh căm.
Vừa quay đầu lại ông ta đã thấy ngỗ tác đang cầm cái đầu mập mạp trên mặt đất.
Đôi mắt của Tiếu Vân Sinh không biết đã mở ra từ khi nào, hai tròng mắt nhuốm máu trừng trừng nhìn ông ta giống như đang lên án.