“Thế vì sao hung thủ lại phải đến Triệu phủ sau khi giết người?” Tang tùy ý vân vê đầu ngón tay vài cái, ba đốm lửa theo đó bốc lên.
Nó đưa tay về phía trước đốt hồn phách còn đang vặn vẹo giãy giụa của Tiếu Vân Sinh thành một sợi khói nhẹ.
Sau khi được Giang Tân chữa trị linh lực của nó tăng lên nhiều, nhưng ký ức vẫn chia năm xẻ bảy, chưa hoàn toàn khôi phục.
“Ngươi cũng hoài nghi cha ta sai Trịnh Hề Minh giết người sao?” Triệu Tử Mại liếc Tang một cái sau đó chậm rãi thẳng người nói, “Ta không tin, tuy tận mắt thấy Trịnh Hề Minh giết người nhưng ta vẫn không tin.
Không phải ta bênh vực người nhà, cũng không phải vì cha ta là người cao thượng.
Ngược lại, ta tin ông ấy ngồi được ở chỗ này thì đế giày hẳn đã dính máu của nhiều người.
Nhưng trong việc này ta lại tin tưởng ông ấy vô tội, đây không phải thủ đoạn của cha ta.
Đây rõ ràng là có người bày ra cục diện để ám chỉ ‘này, Triệu Văn An giết người đó’.
Cái này tuyệt đối không phải phong cách của ông ấy.”
“Nhưng vì sao Tiếu Vân Sinh lại hận Triệu Văn An thế?” Tang xoa ngón tay vài cái và thổi nhẹ một hơi khiến ngọn lửa trên tay tắt ngúm.
Triệu Tử Mại nhìn thoáng qua giường gỗ bên cạnh, đôi mắt Tiếu Vân Sinh vẫn không khép lại, hai tròng mắt tuy bị máu che phủ nhưng vẫn nhìn mình trừng trừng, thật đáng sợ.
Từng có lúc đôi mắt này tràn ngập thân thiết và lấy lòng khi nhìn hắn.
Lúc ấy ông ta thân thiết tới độ đứa nhỏ như hắn cũng cảm thấy hơi không thoải mái.
“Tiếu Vân Sinh là Thám Hoa năm Đạo Quang thứ , cũng từng là người khôi ngô tuấn tú.
Sau đó ông ta gia nhập Mạc phủ của cha ta, trở thành tâm phúc và trợ thủ đắc lực của ông ấy, có thể nói quan hệ cá nhân của hai người rất tốt.
Lúc sau cha ta được chỉ định làm công sứ sang Anh, vị trí phó sử khi ấy trống nên ông đề nghị để Tiếu Vân Sinh đảm nhiệm.
Hai người lấy thân phận đặc phái viên mà tham quan du lịch Anh quốc, cũng coi như hòa thuận.
Nhưng vì một ít việc nhỏ nên Tiếu Vân Sinh bắt đầu nảy sinh hiềm khích với cha ta, từ đó oán giận, sau đó là nói lời thất thiệt, cuối cùng biến thành trắng trợn phê phán.”
Nhìn thấy Tang ngáp một cái thế là Triệu Tử Mại cười khổ một tiếng, “Biết ngươi không có hứng thú nên ta chỉ định nói rằng người trên triều đều biết cha ta và Tiếu Vân Sinh bất hòa.
Nếu ông ta chết thì cha ta chính là người đứng mũi chịu sào vì thế một người sành sỏi và lõi đời như ông ấy cực kỳ không hy vọng kẻ này xảy ra chuyện.”
“Được, ta tin ngươi, dù sao thì việc ai là hung thủ cũng không có liên quan gì tới ta.
Ta chỉ muốn tìm được du ký thôi.” Tang lại ngáp một cái còn lớn hơn, tay còn vỗ vỗ miệng phát ra tiếng “Ô ô” giống đứa nhỏ.
Hiện tại nó càng giống người hơn, không, nói đúng ra thì càng ngày nó càng giống “Mục Tiểu Ngọ”.
Thi thoảng Triệu Tử Mại sẽ nhìn chằm chằm nó và thậm chí sẽ hoảng hốt ngẩn người vì không biết linh hồn đang chiếm thế chủ đạo trong thân thể này là ai.
Sau khi bước ra khỏi tranh tết, phần “tính người” của nó chậm rãi lan tỏa giống như vệt nước tràn khắp nơi.
Ví dụ như hứng thú của nó với ăn uống càng ngày càng lớn.
Mới tới kinh thành mấy ngày nó và Mục què đã tới toàn bộ các tiệm ăn ngon ở đây.
Anh đào thịt đã hoàn toàn bị nó ném ra sau đầu, hiện tại đồ nó thích nhất chính là trứng hoa quế, vừa mềm vừa ngọt, đúng là thứ các cô nương thích.
Hoặc ví dụ như lòng hiếu kỳ của nó ngày càng lớn, cái gì cũng thấy hứng thú.
Mà kinh thành này thì vừa lúc tề tựu đủ loại đồ kỳ lạ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của người ta, đặc biệt là lúc tết sắp tới.
Thế nên có đôi khi Triệu Tử Mại cảm thấy nó cũng không quá quan tâm tới cuốn du ký kia.
Hắn thậm chí hoài nghi nó muốn nhân lúc có được thân thể này để dạo chơi hết nhân gian một phen.
Đây là điều dễ hiểu, làm một cây đao lạnh băng lại cứng rắn, ngoài chém người thì không còn gì khác.
Còn làm người lại thú vị hơn nhiều, có thể du hí nhân gian và ăn không ngồi rồi.
“Mà Bảo Điền chưa nói cho ngươi à? A tỷ của ngươi đã trở lại nhưng nàng đã sớm không phải nàng mà bị một tên hòa thượng thối chiếm lấy thân thể, giống như ta chiếm thân thể Mục Tiểu Ngọ ấy.”
Lúc bước ra khỏi hai cánh cửa kẽo kẹt của phòng xác, ánh trăng không còn bị ngăn cản, cứ thế tưới lên người bọn họ.
Tang thì đột nhiên thốt lên một câu này với hắn.
(Hãy đọc thử truyện Kỵ sĩ của ma nữ tại trang Rừng Hổ Phách) Lời này được nó nói quá trực tiếp nên Triệu Tử Mại căn bản không hề chuẩn bị trước để ứng phó.
Hắn bất giác đứng sững tại chỗ, một chân đã bước qua ngạch cửa còn một chân khác vẫn an phận bên trong phòng.
Nó chưa bao giờ thảo luận đề tài này với hắn, có lẽ vì không có cơ hội, hoặc nó căn bản không để bụng nên cứ thế làm theo ý mình mới đánh cho hắn không kịp trở tay.
“Trải qua mười năm mà bộ dạng nàng ta vẫn không hề thay đổi, chỉ có thể chứng tỏ một điều là a tỷ của ngươi đã chết năm trước.” Nói xong câu đó nó quay đầu lại, nương ánh trăng cẩn thận đánh giá gương mặt hắn, từ đôi mắt tới nếp nhăn trên khóe miệng, không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào, “Không thương tâm, cũng không quá kinh ngạc, chẳng lẽ ngươi đã sớm biết nàng ta không còn nữa sao?”
Triệu Tử Mại nén cảm xúc trong lòng, tuy trái tim kia hiện tại sắp nảy ra khỏi cổ thì hắn vẫn bình thản nói, “Cha ta đã cho người đi tìm khắp mọi nơi trên mảnh đất này nhưng không thấy a tỷ.
Đã năm, nếu nàng còn sống thì với bản lĩnh kia sao còn chưa báo tin cho người nhà? Nếu không có vậy hẳn nàng ấy đã không còn trên đời nữa.”
Nói dối với Triệu Tử Mại mà nói thì không phải việc khó.
Từ nhỏ tới lớn hắn đã dựa vào biết bao nhiêu lời nói dối để che giấu sự nhút nhát của mình.
Vì nói nhiều nên hắn cũng đã quen.
Có điều khi đứng trước mặt Tang hắn chưa từng nói dối, cũng không biết nó có phát hiện ra sự chột dạ của hắn thông qua biểu hiện trên mặt giống cha hắn hay không.
Cũng may nó không tiếp tục truy cứu nữa mà chỉ bĩu môi nhàn nhạt hỏi, “Ngươi không thích a tỷ của ngươi sao?”
“Không tính là thích.”
“Ta nghe Bảo Điền nói rồi,” Tang hừ một tiếng sau đó chuyển đề tài khác.
Nhưng đêm nay nó chắc chắn muốn làm khó hắn rồi nên câu hỏi sau lại khó hơn câu trước, “Nếu biết a tỷ của ngươi không còn nữa thì vì sao ngươi không nói cho cha mình?”
“Một cái đồng hồ đã khiến ông ấy thương tâm như thế, nếu biết tin thì ta không dám nghĩ ông ấy sẽ như thế nào.
Huống chi hiện tại triều đình trong ngoài đều có sóng ngầm mãnh liệt, cần gì phải thêm phiền cho ông ấy vào lúc này.” Hắn dừng một chút, “Hơn nữa người ta tồn tại trên đời cũng cần có một chút hy vọng.”
Câu trả lời này có vẻ đã qua cửa nên Tang không nói gì nữa mà chỉ hơi gật đầu.
Nó đi theo con đường gạch xanh trước cửa phòng xác đi về phía trước, bóng dáng bị ánh trăng kéo vừa dài vừa nhọn.
Triệu Tử Mại nhẹ nhàng thở ra, bước qua ngạch cửa chuẩn bị theo sau.
Nhưng vừa đi được vài bước chợt hắn nghe thấy tiếng Tang truyền tới từ phía trước, không có cảm xúc gì, chỉ bình lặng như ánh trăng, “Con người ta sống một đời luôn phải học cách buông tha chính mình, cha ngươi như thế, mà ngươi cũng vậy.”