Ánh mặt trời thiêu đốt bầu trời trắng xóa, giống như một tấm sắt lớn bị thiêu cháy dưới ánh mặt trời.
Những cành liễu rũ rượi bất động như đang say ngủ, những chiếc lá phủ đầy bụi đều cuộn mình một cách héo úa.
Nhìn từ xa, phía trên ngôi nhà rộng lớn của Diêm gia dường như có một làn hơi nước lẫn với khói và bụi bốc lên.
Cấm bà từ gian phòng giam giữ Tương Trinh bước ra liền vội vàng cởi bỏ áo bào sặc sỡ trên người, tiếp nhận chiếc quạt hương bồ từ đệ tử, quạt mạnh dưới cổ rồi hừ lạnh một tiếng trong mũi, trong miệng lẩm bẩm,“Tiểu cô nương kia khá là bình tĩnh.
Các ngươi trói chặt cô ta như vậy, lại còn dùng lá bùa dán chặt nàng nhưng cô ta không nói lời nào, hỏi gì cũng không nói, chỉ là dùng hai tròng mắt nhìn chằm chằm xuống đất.”
Giọng điệu bà ta có chút bực tức và đôi mắt xếch lên, khiến khuôn mặt dài xỉn màu càng thêm xấu xí.
“Sư phụ, chẳng lẽ là nhầm người sao?” Một đệ tử ngập ngừng hỏi.
Cấm bà nghe vậy liền đánh mạnh vào đầu của đệ tử, “Nhầm? Nhầm là nhầm như thế nào? Ngươi trước khi tới không phải tìm hỏi đám người hầu trốn khỏi nhà họ Diêm sao, bọn họ nói như thế nào? Nha hoàn đã chết vì mang thai giọt máu của đại thiếu gia, lão phu nhân và lão gia lại gặp nạn cùng lúc.
Ngươi nói, ngoài nàng ta ra, còn có ai hận người vợ hờ đáng chết kia nữa, không thể nào lại là đứa con bệnh tật của nàng ta chứ?”.
ngôn tình ngược
Tiểu đệ tử sờ sờ đầu cười ngốc nghếch, “Sư phụ, người nói đúng, là đồ đệ hồ đồ rồi.
Vậy xem ra những lời hỏi thăm của chúng ta không phải vô ích.” Hắn vươn hai ngón tay, mặt nói vẻ đắc ý, “Hai lượng bạc đổi về đầy một đĩa bạc lớn.
Vị đại thiếu gia họ Diêm này thật là hào phóng.”
Cấm bà “Hừ” một tiếng, “Hắn vừa mất đi nữ nhân yêu quý nhất, trong lòng uất hận đến nghẹt thở, không có chỗ để trút bỏ.
Ta giúp hắn tìm ra kẻ giết người, làm sao hắn có thể không biết ơn được.
Vì vậy khi chúng ta làm nghề này, bản lĩnh là một phương diện, nhưng điều quan trọng hơn là ở đây.” Bà ta chỉ vào đầu mình, “Nơi này phải biết suy nghĩ, có biết không?”
Đồ đệ nhanh chóng gật đầu đáp trả, tranh thủ đi lên giúp bà ta xoa vai đấm lưng.
Mấy người vừa nói vừa cười, hoàn toàn không để ý đến bóng dáng gầy gò đang đứng trước sân.
Cho đến khi hắn ta đến gần, bọn họ mới đột nhiên im bặt, đem tiếng cười nuốt trở lại vào bụng.
“Có chuyện gì mà vui vẻ vậy? Nói cho ta nghe được không?” Bên dưới hai hàng lông mày xám nhạt là đôi mắt cười cong cong, trong veo, không chứa tạp chất.
Gia Ngôn đứng trước mặt ba người, thích thú với vẻ mặt đột nhiên cứng đờ của họ, nó cười khúc khích, “Nói đi, rốt cuộc có gì vui? Ta cũng muốn biết.”
Cấm bà đảo đảo đôi mắt rồi cúi đầu nhìn nó, “Tiểu thiếu gia, ngươi vừa rồi thật sự không nghe thấy gì sao?”
“Mới vừa rồi không nghe rõ, ngươi lặp lại lần nữa được không?” Gia Ngôn nhìn bà ta một cách chân thành và cầu xin.
Cấm bà yên lòng, đưa mắt hướng về phía hai đồ đề ra hiệu, kéo tay áo Gia Ngôn, “Tiểu thiếu gia, nơi này không tiện, chúng ta đến nơi khác từ từ nói chuyện.”
“Nhà của chúng ta rất lớn, ngươi muốn đi nơi nào?” Gia Ngôn đột nhiên thu lại nụ cười.
Khuôn mặt nó khi cười lên rất dễ thương, nhưng lúc bình thường lại rất lạnh lùng.
Đặc biệt là hai tròng mắt màu nhạt, giống như hai tảng băng giá, lạnh thấu lòng người.
Cấm bà nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của nó thì bị làm cho giật bắn, trong lòng đột nhiên có cảm giác khó hiểu.
Nhưng trước khi bà ta kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Gia Ngôn lại cười một lần nữa, “Không bằng chúng ta đi đến hồ sen.
Nơi đó ít người, không ai có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện.”
Diêm Thanh Thành cầm ngọc bài trong tay, lòng bàn tay trơn ướt vì mồ hôi, suýt chút nữa rơi xuống đất.
Nhưng may mắn Diêm Thanh Thành đã nắm thật chặt không để tuột mất nó.
Hắn không rõ, một khối ngọc bội bình thường như vậy lại trở thành bằng chứng Tương Trinh giết người.
Tuy nhiên, trong thâm tâm hắn biết rằng Tử Mại sẽ không bao giờ nói dối hắn, đặc biệt là khi xảy ra một sự việc trọng đại có ý nghĩa quyết định đến sự tồn vong của Diêm gia.
Tử Mại mơ thấy khối ngọc bội này.
Chiếc ngọc bội này là do gia tổ của Tương Trinh truyền lại, nàng ấy vẫn luôn giữ nó bên mình và mới tặng nó cho Gia Ngôn cách đây không lâu.
Tương Trinh là hậu nhân của Đào gia sao? Hắn chưa bao giờ nghe nàng nói đến chuyện đó.
Hắn chỉ biết rằng tổ tiên của Tương Trinh làm quan ở Hàn Lâm Viện, chức quan Ngũ phẩm, không lớn không nhỏ.
Sau này cáo lão hồi hương, con cháu đời sau tuy không ai ăn bổng lộc triều đình nữa nhưng cũng mở học viện, trù hoạch xây dựng trường học thu tiền, là một gia đình dòng dõi thư hương đứng đắn
Hơn nữa, hai nhà đã kết giao từ thời tổ phụ nàng, quan hệ rất tốt.
Phụ thân của hắn nếu không hiểu gia cảnh của Tương Trinh thì làm sao có thể đồng ý cho đại ca lấy nàng làm vợ?
Nhưng mà, cũng không phải hoàn toàn không có khả năng......
Sự việc của Đào Hoán xảy ra trước đó, cách hiện tại khoảng một trăm năm trước.
Khi đó, đừng nói đến phụ thân, ngay cả tổ phụ cũng chưa sinh ra, làm sao có thể biết rõ hoàn cảnh trước đấy của Đào gia.
Mà Đào gia nhất mạch đã không còn nam đinh, cho nên ngay cả khi hậu nhân của Đào Hoán cùng hắn có quan hệ huyết thống nhưng đều không phải họ Đào.
Vì vậy phụ thân mới có khả năng xem nhẹ thân thế Tương Trinh.
Nhưng mặc dù Tương Trinh hiềm nghi lớn nhất, nàng ấy nhất định là ký chủ của tà ám sao?
Diêm Thanh Thành vẫn là không tin, hắn biết nếu đứng ở quan điểm khách quan, hẳn hắn cùng Triệu Tử Mại có cùng quan điểm.
Chính là, đối với nàng, hắn lại vĩnh viễn đều không thể khách quan lý trí......
“Lát nữa khi quan phủ đến, ngươi nên nói sự thật, không nên dùng cảm tính.
Nếu không phải nàng, còn ta ở đây, ta sẽ không để cho quan phủ xử oan cho nàng.
Chuyện này ngươi có thể yên tâm.”
Lời nói của Tử Mại văng vẳng bên tai của Diêm Thanh Thành, không biết hắn nghe có hiểu không, chỉ ngơ ngác gật đầu.
Gió mùa hạ thổi mùi hương sen thoảng qua, Diêm Thanh Thành nhìn những bông sen hồng trong sân, hắn cảm giác như thể hắn đang ở trong một giấc mộng kỳ lạ, vẫn chưa tỉnh lại.
Rõ ràng mấy ngày trước, hắn vẫn còn cùng nàng cùng nhau ngắm hồ sen, tham dự tiệc mừng thọ phụ thân tuổi.
Nhưng bây giờ, một người trong số họ đã ra đi, và một người bị giam ở phòng dưới, đang đợi để cho quan phủ thẩm vấn
Chỉ còn hắn một mình cô độc trên thế gian này.
“Phập phồng…phập phồng.”
Trong hồ sen dường như có thứ gì đó đang nổi lên, âm thanh hơi lớn làm dập dềnh những tầng lá sen ở giữa ao.
Triệu Tử Mại dừng chân lại, nhìn về phía đầm sen, nhíu đôi mày lại, “Thanh Thành, ở đây nuôi cá sao?”
“Cho dù có thì cũng không có tạo ra âm thanh lớn như vậy.
Trông giống như một nửa khúc gỗ.”
Diêm Thanh Thành nói xong liền đi về phía hồ sen, cúi người gạt chiếc lá sen gần nhất ra, một khuôn mặt hiện ra trước mắt hắn.
Mặc dù phần lớn sơn dầu trên đó đã bị thấm nước, nhưng vết đỏ trên khóe miệng vẫn còn đó, nhàn nhạt hướng lên trên gò má, giống như muốn chia đôi khuôn mặt gầy gò kia..