Gió trong sơn cốc trống trải thổi tung mái tóc của Mục Tiểu Ngọ và mấy sợi tóc bạc lưa thưa của Mục què.
Vạt áo cùng tay áo to rộng bị gió thổi bay bay về phía sau, hoa văn tơ vàng bên trên bị ánh mặt trời chiếu sáng chói mắt.
Nhìn từ xa một già một trẻ đứng trên vách núi quả thực giống hai vị tiên nhân đắc đạo thành tiên.
Lời bọn họ nói ra cũng quả thực giống lời cao nhân nói.
Nếu người nào chưa từng gặp bộ dạng bọn họ ngày thường vì một cái đùi gà mà tranh túi bụi thì quả thực sẽ tin sái cổ.
Kẻ nhỏ tuổi nói: “Thế gian có tà ma xuất hiện, bức sư phụ tuổi đã cao còn phải rời núi khiến đệ tử thật sự vô cùng đau lòng.” Trong lòng nàng lại thầm mắng Mục què già mà không đứng đắn: Một con cá ông ta ăn chỉ còn cái đuôi, đồ tham ăn, cũng không để lại cho nàng một ít.
Kẻ lớn tuổi lại nói: “Vì thương sinh cầu phúc lợi là sứ mệnh của người tu đạo, đồ nhi không cần khuyên ta nhiều làm gì.” Trong lòng ông ta lại nghĩ: Nhãi ranh nhà ngươi mười ngày nửa tháng không tới một chuyến, gần đây không chỉ ăn cá của ta còn bắt ta giả dạng cùng ngươi diễn kịch, quá đáng giận.
Cũng may người xem cuối cùng cũng xuất hiện.
Kẻ nọ chạy từ trên núi xuống, hẳn là đã dạo một vòng trên chùa Nhân Thọ nhưng không thu được gì nên mới xuống núi đi qua Hầu Vân Hiên.
Cảm giác phía sau có người thế là Mục Tiểu Ngọ vội vàng liếm liếm môi giấu biến mùi cá trên đó sau đó nghiêm mặt nói, “Cũng phải, trên đời làm sao có thể không có sư phụ được.
Nhớ tới đám yêu ma tà vật trước đây có con nào không phải tai họa giết người vô số.
Không biết bao nhiêu sinh linh đều bị chúng nó làm hại, nếu không phải ngài ra tay thì mấy thứ này còn đang làm hại nhân gian đó.” Nói đến đây nàng giống như có hứng thú mà tiếp tục lải nhải, “Ta nhớ rõ trước kia Diêm gia có mời một bà cốt tới, cuối cùng bà ta bị tà ám bẻ gãy chân tay ném vào hồ sen cho chết đuối.
Thảm đâu mà thảm, nhưng bà ta cũng là kẻ không biết lượng sức mình.
Có một số việc người trong nghề vừa vung tay đã xong còn kẻ ngoài nghề thì chỉ thấy khó hơn lên núi, thậm chí mất mạng cũng không hiếm.”
Mục què nhẹ giọng trách cứ, “Đồ nhi, nếu người đã chết thì đừng nói lời khắc nghiệt như thế……”
Mấy lời người trong nghề rồi ngoài nghề này đều bị kẻ phía sau nghe rành mạch vì thế hắn vội vàng đi tới chỗ bọn họ và cúi người thật sâu nói, “Hai vị ắt là chủ nhân của Hầu Vân Hiên, ta đã sớm nghe được đại danh của hai vị nên đặc biệt tới đây chào hỏi.
Mong hai vị cao nhân theo tiểu nhân về nhà một chuyến, chủ nhân của tiểu nhân có một việc quan trọng muốn nhờ.”
Người tới đương nhiên là Yến Sinh, nhưng hắn không biết Mục Tiểu Ngọ đã trộm theo dõi hắn nhiều ngày.
Nàng đang muốn tìm hiểu xem hắn đang làm gì nên ở Hầu Vân Hiên ôm cây đợi thỏ, rốt cuộc hôm nay cũng đợi được con thỏ béo ú là hắn.
Yến Sinh đưa hai vị đạo sĩ một già một trẻ này về Chương gia.
Không phải hắn chưa từng nghe nói tới Hầu Vân Hiên, cũng không phải hắn bị bộ dạng diễn xuất quá thể của ông cháu Mục què lòe, chẳng qua ngay từ đầu hắn đã cảm thấy nên tới trong quan miếu một chuyến xem sao.
Hắn muốn tìm mấy đạo trưởng đức cao vọng trọng tới diệt trừ yêu tà.
Nhưng mỗi lần lên núi hắn đều gặp cản trở, một là vì hắn theo chỉ thị của Chương Sinh Nhất nên không thể nói rõ sự tình, sợ lộ tiếng gió.
Thứ hai là đám cao nhân có danh vọng kia vừa nghe nói chuyện này liên quan tới cung đình thì lập tức lắc đầu không muốn liên lụy rồi hãm sâu vào bùn lầy.
Cứ thế xem ra hai vị đạo sĩ pháp lực cao cường lại không có danh vọng này quả là thích hợp nhất.
Trong lòng Yến Sinh nghĩ: Đừng nhìn miệng bọn họ luôn nói cái gì mà thương sinh, cái gì mà phúc lợi, chỉ cần đưa đủ tiền thì bọn họ đều làm hết, miệng cũng sẽ kín kẽ, đảm bảo không lộ ra ngoài chút tiếng gió nào.
Nếu thật sự không được thì cũng có thể đối phó như với Hồ thái y, sau khi thành công làm thịt hai kẻ này.
Hoặc không làm, nếu đã làm thì phải làm tới cùng……
“Hai vị ẩn sĩ,” Yến Sinh dâng trà lên và cười hòa ái nói, “Các ngài ngồi chờ một lát, lão gia lập tức tới ngay.”
Lời còn chưa nói xong thì Chương Sinh Nhất đã tới.
Thân thể to mọng của lão bước qua ngạch cửa là lập tức che hết ánh sáng bên ngoài.
Mục Tiểu Ngọ nheo mắt nhìn: Quanh người này có một cỗ oán khí cực nồng, nhưng nó lại không sao tới gần lão được, giống như bị cái gì đó ngăn cản.
(Hãy đọc thử truyện Bần gia nữ của trang Rừng Hổ Phách) Đang nghĩ ngợi thì thấy Mục què vỗ vỗ cánh tay nàng rồi nhẹ nhàng chỉ về phía Chương Sinh Nhất và nói ra hai chữ, “Ban chỉ.”
Thì ra là thế, lão ta lại có được bảo bối nhường ấy, hung khí ngàn năm ở trên người thì yêu tà nào dám tới gần? Nhưng phải mang theo thứ này trên người thì cũng không biết Chương Sinh Nhất này phải chột dạ tới mức nào?
“Chương lão gia……” Ông cháu hai người đồng thời đứng lên hành lễ với tên mập kia.
“Nói ngắn gọn thì việc này liên quan tới tổ nghiệp của Chương gia ta.
Nếu nhị vị có thể giải quyết thì muốn ta dâng bao nhiêu vàng bạc tài bảo ta đều xin nghe.
Nếu các vị không thể làm thì Chương gia hiện tại xin mở cửa tiễn khách, không dám trì hoãn thời gian của hai vị cao nhân.”
Chương Sinh Nhất là kẻ nhìn người mà đối xử.
Lão tôn trọng Hồ thái y vì mệnh của lão nằm trong tay ông ta, còn hiện tại lão tiêu tiền làm việc nên cũng không tôn trọng ông cháu họ Mục lắm.
“Nhà tích thiện ắt có khách tới chơi, nếu không tích được ắt có tai họa, tà ám sẽ không tự dưng xuất hiện.
Đạo lý này hẳn Chương lão gia cũng rõ ràng phải không?” Ánh mắt Mục Tiểu Ngọ nhìn cái nhẫn ban chỉ bằng ngọc màu xám trắng kia rồi lại nhìn khuôn mặt có chút biến đổi của Chương Sinh Nhất.
“Chương lão gia mà không nói đúng sự thật thì ta và sư phụ thực sự không cần vì chuyện này mà mạo hiểm.
Trừ túy là việc hung hiểm, nếu không biết rõ đầu đuôi chỉ sợ chết lúc nào không biết.”
Nói xong những lời phủ đầu này nàng lại híp mắt cười, so với Yến Sinh nàng còn thân thiết hơn, “Nhưng ta nghĩ Chương lão gia chắc chắn không phải người không thức thời, nhất định sẽ biết lựa chọn nào là có lợi nhất cho mình.”
“Phong Nhã Trai……” Chương Sinh Nhất bỗng toét miệng.
Kỳ thực miệng lão vốn lớn, nhưng vì môi quá mỏng nên lúc khép miệng người ta không để ý.
Lúc này lão vừa cười thì miệng gần như rộng tới mang tai, lộ hàm răng trắng bóng bên trong làm tướng mạo lão càng thêm khủng bố.
Cũng may lão nhanh chóng thu lại ý cười, lại bày ra bộ dạng sầu khổ nói, “Phong Nhã Trai của Chương gia quả thực không phải thực sạch sẽ….”
“Đây là chuyện từ nhiều năm trước,” Chương Sinh Nhất chắp tay sau lưng và bắt đầu dạo quanh phòng giống như có gì đó khó nói, “Khi đó ta còn nhỏ lò gạch của Chương thị do anh trai ta là Chương Thiên Nhất quản lý.
Khi ấy anh trai ta muốn đốt được một món đồ sứ danh chấn thiên hạ, nhưng sau nhiều lần thử nghiệm huynh ấy vẫn không nắm được điểm mấu chốt.
Đồ làm ra hoặc không đúng màu sắc, hoặc cảm xúc không tốt lắm.
Sau đó trong lúc vô ý huynh ấy nghe người ta nói nếu muốn làm được một món đồ sứ tốt thì phải tế diêu.”
Chương Sinh Nhất dừng bước thở dài một tiếng, “Đó không phải cái gì mà cúng bái rồi cầu xin sơn thần thổ địa mà là dùng người sống để tế diêu.”