Mục Tiểu Ngọ nhìn thẳng vào đôi mắt không hề có độ ấm kia, “Dù tiểu nữ bất tài cũng có thể cảm giác được sát khí kia, nó không giống những tà ám khác, nếu không có oán khí đậm sâu thì tuyệt đối không thể biến người thành bộ dạng kia được.”
Nói tới đây giọng nàng lạnh hơn một chút, “Chương lão gia, chắc ngươi cũng đã từng chính mắt nhìn thấy.
Ta đã nghĩ cẩn thận, vì sao Khải Minh sống không thấy người, chết không thấy xác, giống như biến mất vào không khí.
Đêm nay lúc nhìn thấy bộ dạng khi chết của Đại Tát Mãn ta mới hiểu ra…… Căn bản không cần ngươi phí công xử lý thi thể đúng không? Người đã thành bộ dáng kia thì chỉ cần tùy tiện tìm cái mương đổ đi là sẽ thần không biết quỷ không hay đúng không?”
Chương Sinh Nhất vẫn mặt không biểu tình, “Tại hạ ngu dốt, thật sự không hiểu cô nương đang nói cái gì.”
Mục Tiểu Ngọ nhìn lão và cười nói, “Hiện tại ngươi không hiểu cũng chẳng sao, nhưng có chuyện ta muốn nói với Chương lão gia.
Âm hồn trên đống Phong Nhã Trai kia đã thành ung nhọt trong xương tủy, mỗi một món đều bị nó bám vào.
Lễ đại thọ của Thái Hậu sắp tới, ngươi muốn chúng nó ăn bao nhiêu người nữa? Hoặc nói đúng hơn thì ngươi muốn phá nát lễ đại thọ của lão thái bà kia ư? Ta thì không sao nhưng Chương Sinh Nhất ngươi thử tính xem trên cổ ngươi có mấy cái đầu?”
Cửa sổ bỗng nhiên bị gió thổi mở, bên ngoài không biết đã mưa từ lúc nào.
Mưa gió mịt mờ cuốn vào trong phòng thổi tắt ngọn nến.
Trong bóng đêm, hai bên nhìn thẳng nhau, không ai chịu thu lại ánh mắt mang theo uy hiếp và hung ác.
Nhưng luôn phải có một người thỏa hiệp trước, chỉ đành xem trong tay ai có nhiều lợi thế hơn và ít uy hiếp hơn.
“Vì sao ngươi lại muốn biết chân tướng, chắc không phải vì muốn bắt được cái thứ kia đúng không?” Giọng Chương Sinh Nhất rõ ràng mềm hơn, nhưng một câu này lão hỏi lập tức trúng đích.
Tiểu đạo sĩ trước mặt tuy có nhiều lợi thế hơn lão nhưng lão cũng nhìn ra được uy hiếp mà nàng phải chịu từ trong đôi mắt kia, “Vì sao ngươi lại tới tìm ta?”
Sau khi thử hỏi lão mới phản ứng lại, hóa ra lão là con thỏ nàng đang ôm cây chờ, chẳng qua lão không biết nàng làm thế là vì cái gì.
Mục Tiểu Ngọ quét mắt một cái, cằm hơi hếch lên nói: “Hiện tại là ta đang hỏi ngươi.”
“Ngươi hỏi đi.” Lão mở hai tay ra làm bộ dạng chẳng thèm cự tuyệt.
Mục Tiểu Ngọ hơi trầm ngâm, ánh mắt chớp động, “Nguyên nhân của điểu trảo chứng quả thực là giết hại anh em ruột sao?”
Thế nhưng lại vì căn bệnh này sao? Sao nàng ta biết lão bị bệnh này chứ? Chẳng lẽ Hồ thái y đã tiết lộ bệnh trạng của lão ra ngoài ư? Dù trong lòng có vô số nghi vấn nhưng Chương Sinh Nhất vẫn nhẹ nhàng gật đầu một cái, chỉ có quăng mồi ra thì cá lớn mới cắn câu, đạo lý này lão hiểu rõ.
“Ngươi giết Chương Thiên Nhất nên mới bị bệnh này ư?”
Nàng đã đi thẳng vào mấu chốt nhưng Chương Sinh Nhất vẫn chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái sau đó tới phiên lão phản kích, “Còn có người bị quái bệnh này sao? Nói vậy người nọ có vị trí rất lớn trong lòng cô nương nên ngươi mới nguyện ý vì hắn lấy thân mạo hiểm.”
Rõ ràng đây là kẻ tai to mặt lớn, nhưng vì sao ngó trái ngó phải đều giống một con cáo mõm chuột tai khỉ nhỉ? Mục Tiểu Ngọ nhìn chăm chú vào Chương Sinh Nhất, bàn tay bỗng nhiên đập mạnh lên bàn, “Việc này không nhọc ngươi lo lắng,” nàng thoáng ngây ra, trong mắt ngưng lại một tia sáng lạnh, “Ta muốn cuốn sách của Hồ thái y, nếu ngươi giao nó cho ta thì chuyện Phong Nhã Trai ta sẽ giúp ngươi lo liệu.”
Rốt cuộc nàng cũng ném quân át chủ bài ra, Chương Sinh Nhất nhẹ nhàng cười, đôi mắt híp thành một đường chỉ, “Đại Tát Mãn đã chết, đại thọ của Thái Hậu vào ba ngày sau.
Hiện tại Viên Minh Viên kín kẽ như bưng, một con ruồi cũng khó lọt huống chi người sống.
Ngươi nói xem ngươi định lo liệu kiểu gì?” Giọng lão càng ngày càng lạnh, mũi hừ một tiếng, “Hơn nữa, ngươi mà có tài năng này thì đêm qua đã trừ bỏ được lão quỷ, cần gì phải chật vật giống như chó rơi xuống nước thế này?”
“Tin hay không tùy ngươi, dù sao ta cũng có thể chờ, cùng lắm thì đến chỗ khác tìm y hỏi thuốc, trên đời này đâu phải chỉ có mình Hồ thái y là đại phu.
Nói không chừng ta có thể tìm được một phương pháp chữa bệnh khác.
Nhưng Chương lão gia ngươi,” trong tay nàng không biết nhiều thêm một cây châm đồng từ khi nào.
Thân châm rỉ sét loang lổ, nhưng sợi chỉ trắng ở đuôi của nó lại sáng chói mắt ánh lên khuôn mặt nàng khiến nó như thần minh, “Ngươi không chờ được đâu, liên tiếp có người chết thế này thì sớm hay muộn lão thái bà kia cũng sẽ hoài nghi tới ngươi, đúng không?”
Nói xong nàng như lơ đãng ném châm đồng về phía Chương Sinh Nhất.
Lúc lão tưởng nàng muốn hại mình nên vội vã đứng bật dậy gọi người thì nàng lại thu châm và cầm nó giơ trước mặt: Đuôi sợi chỉ có một cái bóng đang liều mạng giãy giụa nhưng bị nàng vuốt khỏi sợi chỉ.
Nàng nhẹ xoa ngón tay một chút, một ngọn lửa nhỏ bốc lên thiêu sạch cái bóng kia.
“Chương Sinh Nhất, cả người ngươi đều bị mấy thứ này vây không còn một khe hở.
Nếu không phải có cái nhẫn ban chỉ kia thì chỉ sợ ngươi đã bị chúng nó gặm tới xương cũng không còn.” Nàng tiếp tục cười lạnh hỏi, “Tai vạ đến nơi mà ngươi còn có sức ở đây cò kè mặc cả với ta hả?”
Ngọn lửa ở đầu ngón tay của nàng nhảy lên vài cái sau đó chậm rãi tắt đi, chỉ để lại một sợi khói trắng lượn lờ bay giữa không trung rồi biến mất.
Khuôn mặt Chương Sinh Nhất theo khói trắng chậm rãi biến mất thì cũng trở nên rõ ràng hơn.
Mọi thứ vẫn thế, đến nếp nhăn nơi khóe miệng của lão cũng vẫn ở đó nhưng Mục Tiểu Ngọ có thể nhìn ra lão đã thỏa hiệp.
Hiện thực bày ra trước mặt nên lão không dám đánh cuộc, chỉ đành lựa chọn.
“Hiện tại vào đó là không được rồi,” Chương Sinh Nhất giật giật khóe miệng giống như vừa mới sống lại, “Nhưng trong lễ đại thọ ta cũng sẽ tới dự, lúc đó ta có thể mang ngươi vào,” lão hơi dán gần phía này, hơi thở phả lên mặt Mục Tiểu Ngọ, “Chỉ cần vào hôm ấy…… Ta chỉ cần ngươi bảo đảm mọi chuyện đều an ổn, không gió không mưa thì ta sẽ giao phương thuốc ra.”
Nói xong lão chuyển tròng mắt và bỏ thêm một câu, “Đừng có nghĩ tới ý xấu gì, y thư ta đã đốt, phương thuốc chỉ có ta nhớ rõ.
Một khi ta còn sống thì người ngươi muốn cứu mới có cơ hội sống.”
Nhìn thấy Mục Tiểu Ngọ rời đi rồi Yến Sinh mới sợ hãi đi vào phòng.
Thấy Chương Sinh Nhất còn ngồi trên ghế, khóe miệng mang nụ cười quỷ dị hắn nhỏ giọng hỏi, “Lão gia, mặc dù có phương thuốc kia nhưng không có Hồ thái y thì bệnh này cũng không trị được.”
“Đương nhiên,” Chương Sinh Nhất nhìn Yến Sinh, khóe mắt lão tỏa ánh sáng khiến gã sai vặt rùng mình.
Lão cười cười, là nụ cười chân thành từ nội tâm, “Yến Sinh, ngươi có biết vì sao lò gốm của Chương thị có thể kinh doanh nhiều năm qua mà tài nguyên vẫn cuồn cuộn không? Đó là vì Chương Sinh Nhất ta sẽ không làm chuyện lỗ vốn.”