Kẻ tham lam như Chương Sinh Nhất sao có thể thỏa mãn với việc cả đời chỉ chế tạo ra có một “Trân phẩm”? Sở dĩ Phong Nhã Trai có thể áp đảo quan diêu và các lò gốm khác để trở thành của quý vô song là vì nó được dựng lên từ núi thây biển máu.
Mà nguyên liệu cuồn cuộn cung cấp cho nó chính là tới từ Phổ Tế Đường.
Nơi Chương Thiên Nhất muốn lập ra để giúp đỡ người già trẻ nhỏ lại biến thành núi xương khô chồng chất dưới chân Chương Sinh Nhất để lão có thể một bước lên mây.
“Bảo Điền tận mắt nhìn thấy sao?” Mục Tiểu Ngọ cảm thấy ngực như bị một cục đá đè lên, mỹ vị trước mắt cũng như biến thành thứ gì đó dơ bẩn khiến nàng ghê tởm.
Triệu Tử Mại không ngước mắt mà nhìn sương trắng mịt mờ trong khung cảnh.
Trong mắt hắn có thứ gì đó ướt át, “Hắn nhìn thấy bon họ trói người sống lại bỏ vào lò thiêu, cũng nghe thấy tiếng thống khổ rên vang lên.
Hắn nghĩ đó chắc chắn là bộ dạng của địa ngục, nhưng rất nhanh tiếng kêu kia đã không còn, ông lão ấy dùng máu thịt của mình tiếp tục thành toàn huy hoàng của Chương Sinh Nhất.”
Chẳng trách xung quanh lão lại nhiều oán khí như thế, cũng chẳng trách lão luôn phải mang theo nhẫn ban chỉ kia bên cạnh.
Mục Tiểu Ngọ dùng sức nắm chặt nắm tay và phun ra một câu từ kẽ răng, “Lão ta đáng chết, không phải, chết một vạn lần đều không rửa sạch được tội nghiệt trên người lão.”
Thần sắc trên mặt Triệu Tử Mại vẫn chưa thay đổi, không những thế hắn còn gắp một miếng cá cho vào miệng nhãi kỹ nuốt chậm rồi mới nhẹ giọng chậm rãi nói, “Ác giả tất nhiên có ác báo, trời không tha cho bất kỳ ai, vậy để ta tiễn lão đoạn đường.”
Mục Tiểu Ngọ thấy tim mình nảy lên, cảm giác hoảng loạn che trời bủa vây lấy nàng, “Ngươi muốn làm cái gì?”
Triệu Tử Mại cười cười nói, “Chương Sinh Nhất sợ xảy ra chuyện trong tiệc đại thọ của Thái Hậu, vì thế ta sẽ khiến lão sợ cái gì thì xảy ra cái đó.
Bảo Điền đã mang người biết rõ nội tình từ Phù Lương tới đây, vào tiệc mừng thọ kia ta sẽ vạch trần gương mặt thật của lão trước mặt mọi người để khắp nơi đều biết Phong Nhã Trai tinh xảo tuyệt luân này rốt cuộc cất giấu cái gì.”
“Không được.” Còn không kịp nghĩ nhiều Mục Tiểu Ngọ đã thốt ra hai chữ này.
Thấy ánh mắt kinh ngạc của Triệu Tử Mại nàng vội cúi đầu sau đó cũng gắp một miếng cá nhưng tay lại run tới độ cuối cùng không gắp được.
“Sao lại không được? Đây là cơ hội tốt nhất, vạch trần gương mặt lão trước mặt Thái Hậu cùng toàn hộ hoàng thân quốc thích và các đại thần sẽ khiến lão vĩnh viễn không thể xoay người.” Triệu Tử Mại cảm nhận được hoảng loạn của Mục Tiểu Ngọ thì không nhịn được vươn tay cầm lấy cổ tay nàng và hỏi, “Tiểu Ngọ, vì sao ngươi không đồng ý? Không phải ngươi cũng cảm thấy có giết lão một vạn lần cũng không thể xóa được hết tội nghiệt của lão ư?”
Mục Tiểu Ngọ càng cúi đầu thấp hơn, đũa chọc chọc miếng cá kia khiến nó vỡ vụn tan tác.
Nàng nên nói như thế nào đây? Nói là nàng và con quái vật kia đã làm giao dịch, và người được lợi chính là Triệu Tử Mại ư? Hắn sẽ đồng ý sao? Đương nhiên là không, chỉ một người đã khiến hắn mang gông cùm cả đời, bước đi vô cùng gian nan.
Hiện tại để hắn gánh thêm bao nhiêu mạng người như thế sao hắn có thể đồng ý đây?
Thế nên gông xiềng này để nàng gánh thay hắn đi.
Dù sao thì không lâu nữa, sau lễ đại thọ này Chương Sinh Nhất sẽ giao y thư ra và khi ấy bọn họ sẽ nghĩ cách khác bắt lão phải chuộc tội.
“Tiểu Ngọ, ngươi có tâm sự gì sao?” Triệu Tử Mại lại nắm chặt cổ tay nàng một chút.
Tay nàng thực lạnh, hắn cảm thấy mình có ủ thế nào nó cũng không ấm lên được.
“Không.”
Nàng cười cười nhưng một chút vui vẻ cũng không có.
Khóe mắt đuôi lông mày của nàng như băng sương khiến lòng Triệu Tử Mại run lên và nhớ tới một người.
Cái người vĩnh viễn không trở về kia, vì sao hắn chưa bao giờ nhìn thấy bóng dáng nó ở Mục Tiểu Ngọ nhưng hiện tại lại thấy được chứ?
Triệu Tử Mại bỗng có một ý nghĩ lớn mật: Không bằng cùng ôm nhau sưởi ấm.
Hẳn là hắn sẽ có thể cảm nhận chút hơi ấm từ nàng và dùng nó xua tan lạnh lẽo trong lòng mình.
Hiện tại nàng cũng cần một người tới giúp nàng một phen.
Nhưng lúc lòng hắn còn đang mải tranh đấu thì nàng đã rút tay ra và vươn cánh tay ôm lấy hắn, cằm tì lên vai hắn, mũi nhẹ hít hít nức nở nói, “Sẽ tốt thôi, mọi thứ rồi sẽ tốt thôi.”
Nàng chưa từng bất lực như thế này, Triệu Tử Mại cảm nhận nước mắt nàng rơi ướt áo hắn.
Nếu còn thời gian thì tốt rồi, hắn và nàng có thể cùng chậm rãi bước đi, con đường phía trước dài như thế có lẽ tới một ngày hắn sẽ phát hiện nó chưa từng rời đi, mà Tiểu Ngọ chính là người hắn vẫn đang tìm kiếm.
Nhưng giống như số phận cố ý muốn quẫy nhiễu mộng đẹp của hắn, ngón chân bỗng nhiên đau như bị một cây kim đâm vào khiến hắn run lên.
Mồ hôi lạnh từ thái dương rơi xuống, Triệu Tử Mại cười lạnh ở trong lòng: Một con quái vật như hắn còn dám vọng tưởng gì nữa? Hắn không nói với nàng chân hắn đã mọc đầy vảy, móng chân đã biến thành vuốt sắc, bò từ Hầu Vân Hiên tới đây hắn đã phải dùng toàn bộ sức lực.
“Tiểu Ngọ.”
“Ngươi đừng vạch trần lão ta ở lễ đại thọ,” Mục Tiểu Ngọ buông cái tay đang ôm Triệu Tử Mại, mắt nhìn chằm chằm hắn.
Lúc này nàng không khóc, con ngươi xinh đẹp chớp động gần như cầu xin hèn mọn, “Ngươi làm như vậy tuy có thể vạch trần lão nhưng cũng đánh vào mặt bà ta.
Ngươi hủy hoại đại lễ của bà ta sẽ khiến bà ta hận ngươi, còn liên lụy tới cả triều đình.”
Triệu Tử Mại cũng từng nghĩ tới cái này, chẳng qua một người như hắn hiện tại đã chẳng còn gì, bao gồm cả bản thân thì có gì phải sợ hãi? Nói không chừng đây là ông trời thương hại cho hắn một con đường có thể thoát khỏi tình cảnh gian nan thì sao?
Còn Triệu Văn An? Hắn biết rõ Thái Hậu sẽ không thể làm gì ông ta vì bà ta còn cần cha hắn kéo dài hơi tàn cho vương triều này để phồn hoa giả dối kia tiếp tục.
(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Thế nên dù đứa con trai như hắn phạm sai lầm thì cùng lắm bà ta cũng chỉ nói hai câu, tuyệt đối không dám làm gì cha hắn.
Dù phải nuốt giận bà ta cũng sẽ cắn răng chịu, về điểm này Triệu Tử Mại không hề nghi ngờ.
Thế nên vốn hắn đã hạ quyết tâm vạch trần tội ác che đậy Phổ Tế Đường, lò gốm Chương thị và đống Phong Nhã Trai hoa lệ kia trước khi rời đi.
Nhưng hiện tại thấy bộ dạng đáng thương của Mục Tiểu Ngọ thế là quyết tâm kiên cố không gì phá nổi kia bỗng dao động.
Nó vỡ thành từng mảnh, không thể chịu nổi ánh mắt yếu ớt của nàng dù chỉ một chút.
“Chờ tới sau đại lễ được không?” Mục Tiểu Ngọ thấy Triệu Tử Mại do dự thì ánh mắt bỗng trầm xuống, tay nắm chặt tay hắn, “Ta mặc kệ, nếu ngươi không nghe ta khuyên mà một hai phải nháo đại thọ kia vậy ta sẽ, ta sẽ nhốt ngươi ở Hầu Vân Hiên, không cho ngươi đi đâu hết.
“
Mềm không được thì chơi xấu, đây là thủ đoạn Mục Tiểu Ngọ quen dùng và lần nào cũng hiệu quả.
”Ta đồng ý với ngươi,“ Hắn ôn nhu cười nói,”Ta đồng ý với ngươi.”