“Cái gì mà cứu tế, cái gì mà Phổ Tế Đường, ca ca ngu si của ta không biết chính hắn đã tự tay xây nên một cái lão nhân diêu khác, một thứ có thể quang minh thấy ánh mặt trời.”
Chương Sinh Nhất hừ hừ phát ra tiếng “lộc cộc” quái dị ở trong họng.
Hai mắt lão vừa lật thì cả người đã ngửa về sau, Yến Sinh chưa kịp duỗi tay đỡ thì lão đã ngã vào đống cỏ um tùm.
Lúc tỉnh lại lão sẽ chẳng nhớ được gì, thấy vết trầy da trên người lão cực kỳ kinh hãi.
Yến Sinh bẩm báo lại mọi việc: Trong lúc mộng du lão đi tới lão nhân diêu và nói lảm nhảm trước vách đá.
Chương Sinh Nhất nghe thế thì ngồi yên một lúc lâu, cuối cùng mê mang và khiếp sợ cũng dần lui đi, chỉ để lại một nụ cười tự giễu lại bi ai.
“Hóa ra là như thế……” Lão nói ra mấy lời này sau đó không nhiều lời nữa.
Từ đó về sau lão vẫn thường xuyên mộng du, lần lượt leo lên núi giống như hành hương mà tới lão nhân diêu và nói ra những lời người khác không hiểu.
Sau mấy tháng Yến Sinh cuối cùng cũng hiểu ra.
Đêm đó hắn lại đi theo phía sau Chương Sinh Nhất, xuyên qua lò gốm của Chương thị đi tới lão nhân diêu ở sau núi.
Hắn đã ngựa quen đường cũ cho nên lúc nghe Chương Sinh Nhất lẩm bẩm tự nói chuyện trước vách đá thì hắn chỉ thấy chán chết mà nhìn đám mây đen trên bầu trời và ngây người.
Đúng lúc này không trung chợt lóe ánh sét, ngay sau đó sét chém thẳng từ trên trời xuống vách núi, nhất thời chém vỡ mấy khối đá vụn.
Dù không ai bị đập trúng nhưng Yến Sinh vẫn thấy sợ hãi.
Trong đầu hắn cũng như có sét đánh qua, hắn bỗng nhiên hiểu nguyên nhân Chương Sinh Nhất tới đây: Lão biết những việc mình làm sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng, nhưng lúc thiên lôi đánh xuống ít nhất lão cũng không muốn mình là người duy nhất phải chịu trừng phạt.
Những kẻ tự tay đưa cha mẹ già của mình tới Phổ Tế Đường chính là thủ phạm, còn Chương Sinh Nhất hắn chẳng qua chỉ là một tên đao phủ mà thôi.
Một kẻ như Chương Sinh Nhất đương nhiên sẽ không cảm thấy tội lỗi hay áy náy gì nhưng lão cũng sẽ sợ.
Lão tạo nghiệt, tất cả đều ghi rành mạch trên Sổ Sinh Tử.
Nhưng tới một khắc bị định tội lão vẫn muốn vì bản thân cãi một phen, không vì cái khác mà chỉ vì có thể chịu ít hình phạt một chút.
Hoặc lúc chịu thiên đao vạn quả có người ở bên cạnh làm bạn thì lão cũng cam lòng, vì thế lão phải vì mình mà tranh cãi một phen.
Ngày qua ngày những dày vò này tích tụ ở trong lòng, rốt cuộc đến ngày nào đó nó cũng vỡ đê trào dâng lên biến thành mộng du quái dị.
Mộng du chỉ là một cách biểu đạt những nôn nóng trong lòng của Chương Sinh Nhất.
Về điểm này thì Yến Sinh đã hiểu mà bản thân Chương Sinh Nhất cũng biết, chẳng qua lão chẳng thể thay đổi.
Lão hiểu đây là một chứng bệnh còn khó trị hơn điểu trảo chứng, nó sẽ theo lão cả đời, tới khi thân thể và linh hồn lão bị hủy diệt hoàn toàn.
Nhưng còn có một thứ lão chưa biết được —— tâm ma đã biến ảo thành thực thể và lúc nào cũng đi theo lão.
Chỉ cần lão gọi là nó sẽ tới, cảnh tượng Mục Tiểu Ngọ và Triệu Tử Mại gặp được chính là tâm ma của Chương Sinh Nhất.
Trên đời này người nhập ma không ít, có người vì yêu, có người vì hận, có người vì hối hận nhưng cũng có người vì sợ hãi.
Nhưng đương nhiên lão sẽ không nói ra những lời này, càng không nói cho Mục Tiểu Ngọ ở bên ngoài kiệu.
Chương Sinh Nhất ve nhẫn ban chỉ trên tay mình, ánh mắt nhìn gương mặt trắng nõn của gã sai vặt bên ngoài kiệu và cười một tiếng, “Nha đầu, hôm nay ngươi tiến cung cần phải nhìn rõ từng gương mặt tôn quý ở đó nhé.
Những người này không có mấy ai phạm ít tội hơn ta đâu, nhưng không phải cả đám bọn họ vẫn sống được ngăn nắp tử tế rồi chiếm hết chỗ tốt trên thế gian này ư?”
Nói tới đây lão than nhẹ một tiếng, “Không công bằng đúng không, ta cũng thường cảm thấy như thế nhưng đây là hiện thực.
(Hãy đọc thử truyện Thiên Kiều của trang Rừng Hổ Phách) Hiện thực là cái gì, hiện thực giống như một con chó bị nhốt trong lồng, càng sủa to thì càng không được thả ra, nói không chừng còn bị giết thịt nấu canh.
Chỉ có thu lại nhuệ khí, thành thật làm theo số mệnh mới có thể rời khỏi lồng kia.
Thế nên chúng ta an tâm làm một con chó là được, ít nhất có thể sống thoải mái.”
Lão thả mành kiệu xuống và không nói chuyện nữa.
Mục Tiểu Ngọc trong bộ dạng gã sai vặt lại cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, không sao thở ra được.
Nàng không muốn thừa nhận những lời Chương Sinh Nhất nói là đúng, nhưng trong lòng lại cảm thấy lời này không phải không có lý.
Viên Minh Viên đã ở phía trước, một đường này giăng đèn kết hoa, giống những nét bút son nồng đậm hắt lên con đường cái của kinh thành và kéo dài tới điểm cuối này thì hóa thành một tòa lâm viên còn hoa mỹ hơn Thiên Đình.
Chương Sinh Nhất nói đúng, ở trước mặt những thứ này thì mọi người đều chỉ là con kiến, là con chó bị nhốt trong lồng sắt.
Những người đáng thương chết trong tay lão chính là như thế, rồi nàng và bản thân lão chẳng phải cũng thế sao? Thế sự vô thường, như cảnh mơ ảo mộng, ai có thể sống cẩu thả yên ổn dưới sự khống chế của nó đây?
Khóe mắt nàng bỗng dưng hơi ướt, nàng bỗng nhiên rất nhớ Mục què, nhớ Cung Minh Châu và cả Triệu Tử Mại, thậm chí còn có kẻ đang ở ngoài ngàn dặm là Tang.
Đêm nay con đường bày ra trước mặt nàng có lẽ không có đường lui.
Thế sự vô thường, nàng biết, nhưng dù chỉ là con kiến nhỏ bé thì một khi nàng chết vẫn sẽ có người vì nàng mà đau lòng khóc.
Nàng lau giọt lệ sắp rơi xuống và nghĩ: Không, lão nói không đúng, chỉ cần được người nhớ thương thì một chuyến dạo chơi nhân gian này cũng coi như đáng.
Mục Tiểu Ngọ đè thấp vành nón một chút sau đó chậm rãi đuổi kịp cỗ kiệu kia.
Nàng lại giả làm một gã sai vặt kính cẩn khép nép và theo dòng người đi vào Viên Minh Viên.
Một vầng trăng tròn xẹt qua mái nhà, tưới ánh sáng màu bạc lên tường viện.
Vì thế cảnh ca vũ thăng bình, ống tay áo phiêu dật, rượu ngon thức ăn ê hề cùng sơn hào hải vị kia đột nhiên có chút quạnh quẽ, thậm chí hơi vắng vẻ tiêu điều.
Nữ nhân ngồi ở chính giữa có vẻ cũng hơi mệt mỏi, trong ánh mắt bà ta tuy vẫn có ý cười nhưng đã khó giấu mệt mỏi, còn có cô độc thấm vào tim gan.
Đám người ngồi dưới cực giỏi xem mặt đoán ý nên đương nhiên đã sớm phát hiện ra sự khác biệt này nhưng đây là lễ đại thọ của bà ta, là đại lễ cả nước chuẩn bị lâu như thế, chỉ cần bà ta còn chưa mở miệng thì có ai dám bảo dừng chứ? Thế nên tuy mọi thứ vẫn náo nhiệt nhưng dần rơi vào tàn tạ, mỗi người trong yến tiệc đều đã tính sẵn phần diễn của mình, nhìn như gãi đúng chỗ ngứa nhưng lại lộ ra vẻ quỷ dị không ăn khớp.
Không phải bà ta không cảm nhận được nhưng bà ta chính là vai chính trong đó nên chỉ có thể tiếp tục chống đỡ, nếu không chẳng phải sẽ khiến kẻ khác chê cười ư?
Ánh mắt vừa động bà ta đã thấy một người rất khác với người thường.
Hắn ngồi đó an tĩnh uống rượu, khác hẳn bộ dạng tươi cười lấy lòng của những kẻ khác.
Hắn uống từng chén, giống như khát đã lâu, phải dùng rượu ngon này để giải khát vậy.
“Đó là công tử của Triệu khanh gia đúng không?” Bà ta hỏi.