“Năm Hàm Phong thứ chín, ngày tháng , ở ngõ Mặc Hà phía tây bắc thành Bắc Kinh có một hộ nhà họ Cung nằm ở cuối ngõ sẽ nghênh đón đứa con thứ hai.
Đó là một nữ hài thích cười, cái trán no đủ, có một đôi má lúm đồng tiền nhìn cực kỳ vui vẻ.
Nàng là đứa nhỏ mệnh tốt, nhà cửa giàu có, lại có cha mẹ yêu thương, và quan trọng nhất chính là thoạt nhìn nàng có vẻ vô tâm vô phế, không câu nệ tiểu tiết nhưng kỳ thực lòng dạ rộng rãi, là đứa nhỏ có trí tuệ và chí lớn.”
“Tang, ta đã thay ngươi tính rõ ngày, thời gian vừa vặn ngươi có thể tới đó, nàng chính là trốn về tốt nhất của ngươi.”
Ánh trăng chiếu đỉnh nhọn của Tang hương phật xá khiến nó sáng rực rỡ, nhưng ánh sáng kia lại không sáng bằng đôi mắt của Địch Chân.
Đôi mắt hắn không lẫn bất kỳ tạp chất nào, trong đó phản chiếu bóng dáng lẫm lẫm của Tang khiến khuôn mặt thoạt nhìn phúc hậu và vô hại của hắn tăng thêm vài phần sát khí.
“Ô Nạp sẽ không ngờ ngươi đuổi theo ta nhiều năm như thế không những chẳng thể diệt được ta mà còn kéo dài cơ hội chuyển thế đầu thai của mình.
Tang, qua một canh giờ nữa chính là canh ba giờ Dần ngày tháng , bây giờ ngươi phải chọn đuổi theo ta hay tới nhà họ Cung kia.”
Ánh hàn quang trên loan đao hơi động, lưỡi đao toát ra một ánh lửa màu xanh mờ mịt, “Một canh giờ là đủ rồi, trước tiên ta sẽ bầm thây ngươi thành vạn đoạn sau đó lại đi cũng không chậm trễ.”
Thân đao vừa động đã đánh về phía Địch Chân, nhưng còn chưa tới gần nó đã bị áo cà sa bao lấy, càng ngày càng siết chặt.
“Ta sẽ không để ngươi được như ý…..” Tiếng cười của Địch Chân quanh quẩn trong rừng rậm, “Chuyển thế đầu thai là trốn về của con người, nhưng ta không làm được thì ngươi cũng đừng mơ.”
“Rầm” một tiếng, áo cà sa bị mũi đao chém rách một lỗ, rốt cuộc Tang cũng thấy ánh mặt trời, nhưng Địch Chân đã biến mất không thấy bóng dáng đâu.
“Đừng đuổi theo nữa, canh giờ đã đến, nếu lại không đi thì sẽ không kịp đâu,” giọng của Ô Nạp truyền tới từ Phật xá, “Tang, đã đủ rồi, ngươi đã làm đủ nhiều rồi, không cần để ý tới hắn.
Đi thôi, tìm đứa bé kia, trải qua ngày tháng vui vẻ của mình, chuyện cũ năm xưa đều không cần nghĩ, cũng đừng bận tâm nữa.”
Tang không nói gì, bóng loan đao bay trên Phật xá, che lại ánh trăng lạnh lẽo.
Trong khoảnh khắc một trận cuồng phong cuốn qua thổi lá cây rung ào ạt.
Trong phút chốc sắc trời đột nhiên biến hóa, phía đông có một đám mây đen bay tới che khuất toàn bộ vầng trăng lóa mắt kia.
Giọng Tang xuất hiện ở một đầu khác của đám mây, “Nàng sẽ chờ ta, nếu nàng là trốn về của ta thì dù năm, năm nàng đều sẽ chờ ta.”
Trốn về của ngươi là ta……
Trong ngươi có ta, hai chúng ta không hề phân biệt, chúng ta vốn là một người.
Mục Tiểu Ngọ nở nụ cười hiểu rõ, lúc này trên bầu trời bỗng có cuồng phong mang theo một đám mây đen che kín bầu trời, bao trọn vạn vật trong đó giống như cảnh tượng nàng vừa nhìn thấy trong rừng rậm.
Trong mây đen có cất giấu một cái bóng màu đen, nó nhẹ nhàng lóe lên sau đó chém tầng mây thành hai nửa rồi bay về phía nữ hài đã đợi nó rất nhiều năm.
Từng chén rượu cạn đáy nhưng mùi máu kia vẫn còn.
Vì uống nhiều rượu nên trong lòng bà ta bỗng cảm thấy đắc ý.
Bọn họ nói cái gì nhỉ? (Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Hôm nay đến Nam Uyển, ngày mai đến Bắc Hải, lúc nào lại tới Trường An cổ kính đây? Bọn họ than lê dân bị hút khô máu thịt, chỉ để một kẻ có được ca vũ thăng bình.
Lúc này cắt Lưu Cầu, lúc sau cắt Đài Loan, nay cắt thêm ba tỉnh miền Đông Bắc! Quốc nạn đau đớn lầm than nhưng bà ta mỗi năm đều được chúc tụng vạn thọ vô cương.
Nói đi, mắng chửi đi, bà ta đã bị quá nhiều người thóa mạ, mắng nhiều nên cũng chẳng để bụng nữa.
Một nữ lưu ngồi vào vị trí này thì mặc kệ có làm gì vẫn sai, miệng lưỡi thế gian đều không bỏ qua cho bà ta.
Vậy kệ bọn họ đi.
“Lão Phật gia, hôm nay tuy là ngày lành nhưng cũng đừng uống nhiều quá.
Tương lai còn dài, ngài vẫn nên bảo trọng thân thể mới tốt.” Đức công công tươi cười và muốn dọn chén rượu trước mặt bà ta đi.
“Rót đầy,” bà ta nhìn chằm chằm đóa hoa đỏ tươi trên cái chén, nó kiều diễm ướt át như sắp nhỏ máu tới nơi, “Mọi người đều nói ai gia xa xỉ cực độ, nhưng nhớ năm đó Hiếu Thánh Hiến hoàng hậu không phải cũng dùng quốc lực để tổ chức sinh nhật cho mình ư? Vì sao không có ai mắng bà ta một câu, chẳng lẽ bọn họ đều bắt nạt ai gia góa bụa, không nơi nương tựa ư? Bọn họ đâu có biết mười mấy năm nay ai gia chưa từng ngủ một giấc ngon, có thế mới đổi được quang cảnh này! Ta không phải vì giang sơn xã tắc thì vì ai? Nói không xa, ngay cái lễ đại thọ này thôi, người biết thì nói ta có phúc, không biết thì mắng ta xa xỉ cực độ! Nhưng có ai biết ta cũng chỉ vì giang sơn xã tắc mà khổ tâm!”
Đức công công bị đống “Chân ngôn” này dọa hoảng sợ, bầu rượu trong tay cũng lệch qua một bên, vài giọt rượu rơi xuống cái chén bên cạnh, “Lão Phật đừng nghe lời nói bừa của những kẻ bụng dạ khó lường.
Ngài cũng không biết đâu, dân chúng phó lớn ngõ nhỏ của kinh thành đều vui vẻ ăn mừng ngày đại thọ của ngài đó.
Đây chính là những điều tiểu nhân tận mắt nhìn thấy, bọn họ đều nói có phúc trạch của Thái Hậu nên bọn họ mới có thể áo cơm không lo, thân thể khỏe mạnh, mùa màng bội thu.”
Lời này bà ta cũng chẳng nghe vào tai, trên mặt bà ta tuy vẫn là ý cười như cũ nhưng đôi mắt lại lạnh, không khác gì mặt hồ phía sau.
Đức công công hơi nháy mắt và lập tức liếc thấy một bóng người.
Nàng ta đạp lên nước hồ mà đi tới, bước chân đi qua chỉ để lại chút bọt nước vẩy lên.
Nay đã tới tháng tư, băng trong hồ đã sớm tan hết nhưng người nọ lại có thể giẫm lên mặt hồ như đi trên đất bằng sao? Chẳng lẽ là kẻ nào đó muốn nịnh nọt khiến bà ta vui nên chuẩn bị tiết mục này và giấu cả ông ta ư?
Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị chính ông ta phủ nhận, bởi vì người kia đã tới gần.
Ông ta nhìn thấy rõ dưới chân nàng ta không có bất kỳ thứ gì chống đỡ.
Nàng ta giống như một mảnh lục bình, vững vàng đứng trên mặt hồ, bị ánh trăng tưới tắm thành một vị tiên tử không gì sánh được.
“Hả……” Đức công công không nhịn được hô lên một tiếng.
Giọng ông ta không lớn nhưng lại hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người, ngay cả Thái Hậu cũng buông chén rượu xoay người ra phía sau nhìn mặt hồ.
Thiếu nữ đứng trên mặt nước nhẹ nhàng cười, mặt mày như vẽ cực kỳ sinh động, gợn lên vô số tiếng lòng, rước lấy những tiếc tấm tắc và thở dài.
Ngày cả Thái Hậu cũng không thể không thừa nhận đây là thiếu nữ xinh đẹp nhất bà ta gặp đời này.
Nàng ta đẹp thoát tục, không giống người phàm trần khiến người ta vô cớ sinh ra sợ hãi.
Bọn họ không dám đứng gần nàng ta, giống như chỉ cần tới gần sẽ bị ánh hào quang kia đốt cháy.
Nhưng một nữ tử mỹ lệ như vậy lại có chút quen mặt, giống như bà ta đã gặp nàng này ở đâu rồi.
“Ngươi là……” Bà ta hếch cằm, giấu ghen ghét trong ánh mắt.
Nàng kia không hề quỳ lạy, chỉ hơi khom người hành lễ vạn phúc và nói, “Tiểu nữ Triệu Tử Đồng.
Ta đạp lên con đường hoàng tuyền mà tới, chúc lão Phật gia thọ cùng trời đất.”