Dương Trung có tự tin vì hắn chưa từng mắc sai lầm nào khi chiếu theo các phương thuốc đi kèm bảy bộ nồi của Cao Hoài Nhân.
Bệnh này tuy hiểm nghèo nhưng Cao Hoài Nhân có ghi chép lại về nó, chẳng qua nó hơi phức tạp, cần sắc thuốc ba lần theo trình tự.
Sau khi nấu ra ba chén thuốc người bệnh phải uống đúng hạn thì mới có thể khỏi hẳn.
Dương Trung ấn theo phương thuốc mà làm, cẩn thận chặt chẽ không dám làm sai một bước nào.
Mà thân thể Trịnh thân vương quả thật cũng bình phục dần khi uống xong hai chén thuốc đầu tiên.
Dương Trung cực kỳ vui mừng, hắn cảm thấy trời cao đối xử với mình không tệ, có người cả đời chỉ có một cơ hội tốt, còn hắn lại có những hai lần.
Một lần là ở chỗ Cao Hoài Nhân và lần này ở chỗ Trịnh thân vương.
Nhưng đúng vào lúc này ác mộng đã lâu không tới lại xuất hiện khiến hắn không kịp trở tay vì thế hắn suýt thì tự vạch trần thân phận mình.
Cao Hoài Nhân tìm tới Trịnh thân vương phủ, Dương Trung vừa thấy ông ta và uy hiếp không nói thành lời trong mắt đối phương thì đành phải để hộ vệ cho ông ta vào.
Lúc chỉ có hai người Dương Trung hỏng mất.
Hắn không biết Cao Hoài Nhân trước mặt là người thật hay ma quỷ biến thành để lấy mạng hắn.
Cao Hoài Nhân thì cười lạnh vài tiếng, “Dương Trung, ngày đó ta vẫn chưa chết hẳn, từ nhỏ ta học y nên đã ăn không ít thảo dược có độc tính mạnh thế nên cũng sớm có sức chống chịu lớn hơn người thường đối với độc vật.
Ngày đó sau khi ngươi ném ta vào mương ta vẫn giãy giụa bò ra rồi được người tốt bụng đưa về nhà.
Tuy sau đó ta sống dở chết dở nhưng vẫn cố chống đỡ được tới giờ.
Không phải ta không nghĩ tới việc báo quan hoặc đi tìm ngươi, nhưng con người ta sau khi trải qua cái chết đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.”
Biểu tình trên mặt ông ta ôn hòa hơn, “Dương Trung, ngươi cũng là kẻ đáng thương, nếu không phải từng bị buộc đến tuyệt lộ thì ngươi cũng sẽ không làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa này.
Thế đạo khó khăn, nếu đều là con kiến thì cũng chẳng cần khiến mọi người khó xử làm gì.”
“Ngươi nguyện ý…… buông tha cho ta ư?” Dương Trung không dám tin tưởng mà nhìn chằm chằm Cao Hoài Nhân, “Vậy vì sao ngươi còn tới đây?”
Cao Hoài Nhân lặng yên nhìn hắn sau đó nói, “Ta tới là để nói với ngươi phương thuốc ngươi dùng sai rồi, uống xong ba chén thuốc kia Trịnh thân vương sẽ chết trong tay ngươi.”
“Ngươi…… Ngươi nói bậy.” Từ “Ngươi” đầu tiên Dương Trung cất giọng cao vút nhưng ba chữ sau lại yếu thế hơn hẳn.
Bởi vì hắn biết rõ hơn ai hết về khả năng dùng thuốc của Cao Hoài Nhân, người này chưa bao giờ nói dối.
“Ta nghe nói Trịnh thân vương được một thái y dùng bảy bộ nồi cứu thì biết đó chính là ngươi.
Ta còn nghe nói Trịnh thân vương bị bệnh đậu mùa, nhưng Thái Y Viện lục tục phái ra mười mấy thái y lại không có ai chữa khỏi được bệnh cho ông ta thế nên ta biết bệnh kia không thể là đậu mùa mà là bệnh hoa liễu có triệu chứng giống bệnh đậu mùa.
Dương Trung, tuy người đã có phương thuốc trị bệnh hoa liễu nhưng ngươi lại xem nhẹ một thứ.
Nếu thuốc này dùng cho người trẻ tuổi, thân cường thể kiện thì chính là phương thuốc hay, có thể cứu mạng, nhưng dùng cho một người hàng năm hút nha phiến, thân thể sớm đã cạn sinh lực thì chính là con dao lấy mạng.”
“Đúng là hai chén thuốc đầu tiên có tác dụng, khiến Trịnh thân vương nghĩ lầm ngươi có khả năng diệu thủ hồi xuân, thuốc đến là bệnh tan.
Nhưng một khi uống xong chén thuốc cuối cùng thì độc dược sẽ đảo khách thành chủ, . mầm bệnh trong người ông ta nhưng đồng thời cũng hút cạn chút dương khí ông ta còn.
Không tới ba ngày ông ta sẽ suy yếu mà chết, dù thần tiên xuất hiện cũng không thể xoay chuyển.”
Nghe xong lời Cao Hoài Nhân nói thế là lưng Dương Trung lập tức cong xuống, giống như không bao giờ có thể thẳng nổi, “Ông ta mà chết thì ta còn có thể sống sao?” Hắn lẩm bẩm tự nói sau đó chợt mở to mắt, “Dù sao phương thuốc của ta hiện tại sai rồi, ta…… ta chắc chắn không có đường sống.”
“Còn có đường cứu vãn, chỉ cần ngươi thừa nhận dùng sai phương thuốc thì ta có cách cứu sống ông ta.” Cao Hoài Nhân kiên định nói từng chữ một.
“Ta không đi, ông ta tha cho ta thì thế nào? Những thứ ta muốn và liều mạng đánh đổi đều sẽ mất hết, mọi thứ lại quay về xuất phát điểm, giống như khi ta tay trắng chạy nạn khỏi quê nhà…… Cao Hoài Nhân, nếu kết cục như thế thì ngươi dứt khoát giết ta đi, coi như báo thù cho chính mình.”
“Ngươi điên rồi, không có thuốc nào cứu được nữa,” Cao Hoài Nhân nhìn khuôn mặt tái mét của Dương Trung thì ngừng một chút sau đó cười nhạo một tiếng, “Cao Hoài Nhân ta làm nghề y nhiều năm như thế nhưng đến giờ phút này mới biết được hóa ra chứng bệnh khó chữa nhất trên thế gian lại là…… lòng người.
Dương Trung, nếu ngươi cứ chấp mê bất ngộ như thế thì chỉ có thể để ta đánh vỡ mê chướng của ngươi thôi.”
Nói xong Cao Hoài Nhân không hề để ý tới Dương Trung nữa mà xoay người đi thẳng tới chỗ Trịnh thân vương đang ở.
Ông ta lấy ra một phương thuốc khác hoàn toàn với phương thuốc của Dương Trung.
Không phải ông ta không biết kết cục của việc làm như thế nhưng người làm nghề y luôn phải đặt an nguy của người bệnh lên trước ý muốn của bản thân.
Cao Hoài Nhân không phụ thân phận người hành y, không phụ cái tên của mình, cho đến tận khắc cuối cùng của sinh mệnh ông ta cũng chưa từng hối hận.
Tuy vậy trong trận chiến giữa thiện và ác ấy Dương Trung lại thắng một lần nữa.
Ti tiện đạp cao thượng dưới chân, và lần này Cao Hoài Nhân không còn được may mắn như lần trước.
Cái tay đã cứu vô số người bệnh của ông ta lại chẳng cứu được chính mình cũng như linh hồn đã sớm rơi vào vũng bùn của Dương Trung.
Chu Vạn Trung nhìn gió mưa lắc rắc ngoài cửa, mưa này đã nghẹn mấy ngày mới rơi xuống nên nó cực kỳ cuồng bạo.
Gió mang theo mưa hỗn độn quất lên mọi thứ.
Mưa to tạt nghiêng đánh vào trong viện làm bắn lên nhiều đóa hoa nước.
Ông ta tháo mắt kính trên mũi và dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa hốc mắt nhức mỏi đau đớn vài lần sau đó xoa phẳng nếp nhăn giữa trán.
Sẽ không, đương nhiên sẽ không có chuyện oan hồn lấy mạng nhưng ông ta nhớ rõ năm đó trong lúc vội vàng mang theo gia quyến rời khỏi kinh thành chạy trốn tới một nơi yên ổn ông ta đã từng phái Tào Vân tới hỏi thăm tình huống của Cao Hoài Nhân.
Bị đánh đại bản hơn nữa thân thể mới bệnh nặng nên Cao Hoài Nhân chẳng thể qua nổi một cửa ải kia, cái này ông ta cũng đoán trước được.
Quả nhiên Tào Vân bôn ba một vòng trở về có nói với ông ta sau khi Cao Hoài Nhân bị đánh thì mấy ngày đã qua đời.
Vợ ông ta vì quá đau buồn mà cũng đi theo trượng phu sau đó nửa tháng, chỉ để lại một đứa con gái nhỏ được thân thích nhận nuôi làm con dâu từ bé.
Nhưng đáng thương cho đứa bé kia mệnh khổ, trong một ngày đông cực kỳ giá rét nàng ta cũng nhiễm phong hàn, không được mấy ngày cũng buông tay nhân gian đi theo cha mẹ.
“Người của Cao gia đã chết hết, lão gia, từ đây ngài có thể an tâm rồi, sẽ không có ai tới tìm ngài gây phiền toái nữa.”
Lời Tào Vân nói lúc ấy thực sự trấn an nôn nóng trong lòng ông ta.
Nhưng hiện tại những lời này lại giống như một cây kim thỉnh thoảng lại đâm một cái khiến ông ta không thể yên giấc.
Nếu đều chết hết rồi vậy hiện tại là ai đang nhắc lại chuyện xưa và gây ra trò đùa dai này đây?