Trời tờ mờ sáng, dù không có người vận hành thì đèn đường vẫn tự động tắc. Zombie bắt đầu di chuyển chậm chạp lại. Có những ánh mắt trong cửa hàng bán hoa đang theo dõi từng động tác cua chúng. Tất cả bọn họ, tính cả thầy cô, giáo viên, học sinh các lớp, các khối trộn lẫn vào nhau là gần năm mươi bạn, do mấy ngày qua ra ngoài tìm vật tư nên con số này đã giảm xuống chỉ còn ba mươi hai người.
Nếu tất cả cùng di chuyển thì sẽ rất là nguy hiểm bởi quá thu hút zombie, vì thế nên Tấn Sơn đã dựa vào tình hình, thể lực từng người mà đưa ra kế hoạch, chia mọi người thành bốn tổ, mỗi tổ phải có ít nhất một giáo viên có bằng lái xe hơi và học sinh nằm trong đội tiên phong, đi theo các lượt. Lượt đầu tiên sẽ đi khoản mười lăm người để tối ưu hóa cơ hội khi bọn zombie còn hoạt động chậm, họ sẽ lên chiếc Toyota bảy chỗ đang đậu trước cây xăng, đầu quay về hướng sân Phú Nhuận kia.
Nếu không có gì sai sót thì như mọi lần họ ra ngoài kiếm đồ bọn zombie mặc kệ tốc độ chậm chạp ban ngày, vẫn đuổi theo họ, khi đuổi theo con người thì zombie mới có tốc độ như người bình thường vào buổi sáng. Lúc đó bọn zombie xung quanh nhà này cũng sẽ bị kéo vào cuộc truy đuổi đó, để thoáng chiếc suzuki ở dưới FPT kia. Nhưng lần này zombie có lẽ sẽ bắt đầu chú ý tới hoặc đang từ phía xa chạy đuổi theo chiếc Toyota nên buộc phải hạn chế số người lại, khoản chừng tám người thôi.
Sau lần này bọn zombie sẽ càng xuất hiện đông hơn do hai tiếng xe phát ra quá hấp dẫn bọn chúng, chúng sẽ xuất hiện từ trong các ngõ ngách, và lần này zombie có thể sẽ đạt đến đỉnh điểm, cũng có thể phát hiện được nơi ẩn nấp này, một khi nhiều zombie như vậy vây công, khả năng nơi này trở thành mồ chôn người sống là rất cao. Chín người còn lại phải thật sự có bản lĩnh, cả về thể chất lẫn tinh thần để xử lí trong hoàn cảnh bị kìm kẹp sau đây.
Cho nên lần tiếp theo xuất phát lập tức cả bốn người phải thật nhanh, chạy đến chỗ chiếc Hyundai bốn chỗ đậu dưới căn nhà này, không được phép quay đầu, cứ thế mà chạy thẳng thôi. Bốn người ở lại sau cùng là Minh Châu, Tấn Sơn, Hương Trà và Văn Trung. Phân tới chỗ này thì thầy Cảnh Huy không đồng ý, ông liền nói: “Không được, các em ở lại sau cùng quá nguy hiểm. Hãy để các thầy cô ở lại chuyến cuối này đi. Các thầy, ai có thể đổi cho các em ấy ở đội ba nào?” Vừa nói thầy Cảnh Huy vừa nhìn vào trong hàng ngũ giáo viên.
Trả lời thầy ấy là một sự im lặng, một sự im lặng đến lạnh người. Không một ai, không một ai dám đứng ra để thay thế cho bốn người đi cuối, bởi tất cả bọn họ nếu chiếu theo kế hoạch này thì, đợt đi thứ ba đám zombie này đã gần như lộ diện hết, sẽ vây hãm căn nhà này, đội cuối cùng này, nói không ngoa là đi chịu chết.
“Các thầy... Các cô...” Mặc dù thầy ấy chỉ là thầy giám thị bình thường, không có bằng thạc sĩ, tiến sĩ, học tài cũng không hề cao, nhưng thầy ấy vẫn luôn giữ một điều rằng một người làm giáo viên là người sẽ dẫn dắt thế hệ sau tiếp bước, nếu cần thì sẵn sàng hi sinh mình để củng cố mai sau. Nhìn thấy cảnh này khiến thầy cũng sinh ra một sự bất lực nhẹ, nhưng nhiều hơn là bực tức.
“Cô Tô, liệu cô có thể...” thầy Cảnh Huy hỏi vị giáo viên già gần bằng tuổi mình kia, bà ấy liền rũ đầu xuống, không muốn trả lời.
Thầy vẫn tin tưởng rằng sẽ có bậc giáo viên nào đó đứng ra, tiếp tục hỏi: “Thầy Chí...” chưa kịp nói hết thì người thầy tên Chí kia nép sát vào lưng giáo viên phía trước, trốn tránh không trả lời.
“Cô Mai...”
“Thầy Hải...”
“Thầy Huấn, chẳng phải thầy dạy giáo dục công dân sao...”
Thầy Cảnh Huy hỏi liên tiếp, hỏi tới ai người đó liền trốn tránh, mạt thế ập xuống con người bắt đầu quí trọng sinh mệnh của mình biết bao, sao có thể dễ dàng nhường sự sống của mình cho người khác, kể cả đó có là giáo viên.
Thầy Cảnh Huy quanh năm suốt tháng tuần tra các lớp học, những giáo viên dạy học sinh, kể những câu chuyện xưa cũ của bản thân, cười nô đùa với học sinh. Ông đã nghĩ rằng khi tới thời điểm, họ sẽ sẵn sàng liều mạng mình bảo vệ học sinh chứ, tại sao, tại sao tất cả lại cùng trốn tránh thế này.
Thầy Cảnh Huy hít một hơi bình ổn tâm mình, đè nén cảm giác muốn đi liều mạng với bọn họ, đè nén cơn bực tức trong lòng để giữ lại tia lí trí. Xong thầy mới nói: “Tốt thôi, tôi sẽ ở lại với các em ấy.” Thầy quan sát kỹ, thấy những giáo viên kia dù che đậy thì ít nhiều đều có biểu hiện như thở ra nhẹ nhõm, kéo được một tảng đá nặng trong lòng ra.
Thầy không muốn nói gì nữa, chỉ có bất lực thở dài cho một thế hệ giao viên. Cũng chẳng trách được bọn họ, dù sao có ai là không yêu quí sinh mạng của bản thân chứ. Đến cả thầy cũng rất yêu cuộc sống này, nhưng khác ở chỗ thầy càng quý đám học trò trẻ con hơn, dù cho có đôi lúc chúng hơi tinh ranh, ngỗ nghịch.
“Nếu vậy thì Minh Châu, cô hãy ở cùng đội ba đi.” Tấn Sơn sau đó phân phó Minh Châu vào trong đoàn đội ba, Minh Châu vừa định nói lời từ chối thì bắt gặp ánh mắt không cho phép khước từ của Tấn Sơn nên đành thôi.
Ngay khi mặt trời lên hướng mười một giờ rưỡi, kế hoạch lập tức được triển khai. Từ các cửa sổ, ban công, các thầy, các cô vừa quan sát đám zombie bắt đầu di chuyển chậm chạp lại, là lúc hành động rồi. Bọn họ ra hiệu cho nhau, đội một lập tức di chuyển ra khỏi nhà, ai cũng chạy thục mạng về phía chiếc Toyota bảy chỗ đậu dưới trạm xăng.
Đúng như Tấn Sơn đã phân tích, zombie thấy người di chuyển liền bắt đầu chuyển động về phía đó, tuy tốc độ tăng dần nhưng lại rất chậm.
Tài xế đã ngồi vào vị trí, học sinh, giáo viên chen chúc nhau trên xe. Zombie từ các hướng đổ về từng con, từng con một thì không đáng sợ, đáng sợ rằng chúng tập hợp thành một đàn zombie gớm ghiếc đông đảo, đeo bám đánh vào nỗi sợ hãi của con người.
Zombie đã tới cách chiếc xe bản kính gần ba mét thì xe bắt đầu nổ máy, phóng đi khỏi bầy zombie. Mọi việc rất bình thường cho đến khi có một học sinh quen thuộc lớp A ngoi nửa mình ra khỏi cửa nói vọng lại từ đằng đó bằng một giọng chế giễu vô cùng: “Sống sót vui vẻ nhé các homie.” Còn hôn gió bọn họ một cái.
Hương Trà phồng má lẩm bẩm: "Tên này nếu trong tiểu thuyết sống không quá hai dòng." Vì phòng đang tĩnh lặng nên ai cũng nghe được lời thì thầm của cô.
Hắn vừa nói xong thì chiếc xe bỗng tông phải con zombie từ đâu xuất hiện làm chiếc xe run lắc dữ dội, vì cả nửa thân mình đang ở ngoài cửa sổ nên bị mất thế, té khỏi xe. Bọn họ không thể nào quay lại cứu hắn được, zombie đã vây khá đông rồi, chỉ đành phải mặc kệ mà chạy tiếp thôi.
“Không không không, quay lại đây.” Bị té xuống khiến hắn bị trẹo mắt cả chân, hắn la gào một cách tuyệt vọng giữa vòng vây zombie, zombie bâu vào cắn xé, chỉ để lại những tiếng “a” thất thanh.
Hương Trà:...
Những người trong cửa hàng đồng loạt đưa mắt nhìn cô, có vài người hơi xích người ra, ánh mắt kính sợ sùng bái đều có, chỉ thiếu điều quỳ lạy xuống mà thôi.
Hương Trà thở dài nói: “Chúng ta không nên cà khịa nhau, nhất là ở thời điểm này.”
Mọi người im lặng, gật đầu đồng ý, cà khịa thì vui đấy nhưng nghiệp quật rất nhanh, bằng chứng sống trước mắt rành rành ra đây sẽ trở thành bài học quý cho thế hệ mai sau.
Có nhiều bạn học sinh không nhịn được mà nôn mửa trong nhà vệ sinh. Những người ở trong đội hai lấy đó làm gương. Những học sinh, giáo viên trước đó trong phe ở lại lại bắt đầu sinh ra chút sợ hãi, các thầy cô, các bạn khác phải động viên, làm công tác tư tưởng liên tục họ mới phần nào bình tâm lại.