Ở thời đại mạt thế này, cuộc sống con người có chuyển biến tốt đẹp hơn khi đã phát hiện ra dị năng. Dị năng là một món quà đền bù của mạt thế dành cho nhân loại, dị năng giả làm được tất cả mọi việc: săn giết zombie, bảo vệ người thân, thành lập căn cứ, tạo ra nguồn lương thực... Cả hai bên chung sống hài hòa, kề vai cùng nhau sống sót, mỗi người đều có một nhiệm vụ riêng, vô cùng bình đẳng.
Nhưng dần dà những dị năng giả này như ý thức được giá trị to lớn mà dị năng mang lại cho mình, bọn họ bắt đầu đặt giá trị của bản thân lên cao hơn người bình thường, đòi hỏi tăng phúc lợi xã hội cho bản thân. Bọn họ sử dụng dị năng đe dọa, sai khiến người bình thường, tự thành lập một thế lực riêng, đánh giết các dị năng giả khác tranh giành địa bàn, xã hội loạn lạc, con người chưa kịp bị zombie ăn thì đã chết trong những cuộc thanh trừng nội bộ rồi.
Mãi khi quân đội can thiệp vào tình trạng này mới miễn cưỡng chấm dứt, bọn họ tạm thời bắt tay nhau tiêu diệt zombie trước tiên. Dị năng giả xuất hiện làm cho lực chiến của loài người tăng đáng kể, zombie bắt đầu bị đẩy lùi, các thành phố nhỏ dần dần được giải phóng.
Nhưng loài người mạnh lên thì bọn zombie cũng vậy, thi triều zombie bắt đầu xuất hiện rất nhiều, những con zombie cấp cao hơn xuất hiện, cơ thể chúng ngày một cứng hơn đến mức súng đạn bắn cũng chẳng thấm, tốc độ cũng nhanh hơn, chỉ cần bị chúng cắn, không tới phút lập tức bị thi hóa.
Đặc biệt là những dị năng giả bị chúng giết gia nhập gia đình zombie, đây là loại nguy hiểm nhất vì vẫn giữ nguyên dị năng như lúc còn sống, họ trở thành mối đe dọa cực lớn cho nhân loại. Một con zombie bình thường đã rất khó đối phó rồi, đây còn là một con zombie sử dụng được dị năng nữa. Và thế là một lần nữa cán cân sức mạnh thay đổi. Nhưng dù trong trận chiến nào thì dân thường cũng là người gánh chịu hậu quả trước tiên.
Dị năng xuất hiện làm biến hóa đạo đức con người còn ghê hơn cả tệ nạn xã hội, nhưng trước đó thì trong sâu thẳm bọn họ đã có chút dầu rồi, dị năng chỉ là mồi lửa kích phát bùng cháy mà thôi. Nó làm suy thoái xã hội, làm con người ghen ghét, ganh đua lẫn nhau, chém giết, mưu hại lẫn nhau để trở thành kẻ đứng phía trên. Giữa dị năng giả và dị năng giả chỉ có chém giết, từ cuộc chiến nội bộ đến cuộc chiến đế chế rồi thì lan ra các nước với nhau.
Con người nhờ dị năng sống sót qua mạt thế, thế nhưng xã hội xây dựng sau đó lại mất đi thứ gọi là đạo đức, nhân tính kia thì còn sống có ý nghĩa gì chứ.
Hương Trà không hề muốn dị năng được phát hiện sớm chút nào, cả Văn Trung cũng vậy, ở đây có rất nhiều người mà tương lai bọn họ sẽ ảnh hưởng rất lớn tới đất nước. Cô muốn họ có thể cùng nhau sát cánh, cùng sống sót qua thời gian, trân trọng mạng sống của mình và mọi người, hình thành nên một cái "tình" cho bọn họ, cứ thế lúc nắm giữ được dị năng họ sẽ không bị nó thao túng, bởi trong họ vẫn còn thứ được gọi là "tình" người, là đạo đức nhân tâm, là điểm mấu chốt khi họ sử dụng món quà của tận thế kia.
Văn Trung trước lúc gặp Hương Trà thì cậu đã lén tất cả mọi người, tự mình tiêu diệt những con zombie kia, không để dị năng của bọn họ thức tỉnh quá sớm. Có thể con người, dân số Việt Nam sẽ giảm đi, nhưng cái tồn đọng lại là đạo đức, cái nhân tâm, thứ keo vô hình gắn kết xã hội, giúp xã hội bền chắc, vững mạnh thì đất nước mới có thể đoàn kết, phát huy được tất cả năng lực của quốc gia chứ.
Nói tóm lại là, không nên để lộ sự việc liên quang đến dị năng quá sớm, nhất là cái giai đoạn rèn giũa tâm tính con người này.
Dưới lầu này cũng có phòng khách, ghế ngồi tuy nhiên không có ai có đủ can đảm như Hương Trà và Văn Trung dám thò mặt xuống cả. Hương Trà ung dung ngồi vào chiếc sofa đỏ dài kia, ung dung lấy ra một quyển One Piece để đọc giết thời gian. Văn Trung bước vào trong thì thấy dầu tiên không phải là Hương Trà, mà là thứ cô đang cầm trên tay...
Văn Trung hùng hùng hổ hổ, như một con sói đói chạy tới chạm vào quyển truyện, không nhịn được nói: “Không thể nào, làm sao cô có được thứ này? Hơn nữa đây còn là arc Đại chiến Marineford nữa chứ.” Văn Trung đang rất hóng phần này. Thú thật những ngày qua cậu đã đi hết các siêu thị nhưng không hề có lấy một cuốn One Piece nào hết, kể cả các truyện khác. Với một tín đồ anime như cậu chỉ cần xa những thứ này một chút thôi là cậu đã không chịu được rồi.
Thời đại mới Hương Trà vô cùng nổi tiếng trong giới otaku, là một cosplayer hóa trang thành vô số nhân vật anime, xuất hiện khắp các trang manga, anime nên có lượng fan vô cùng lớn, trong đó có cậu Văn Trung đây.
Bàn tay của Văn Trung chạm vào quyển truyện không hiểu sao làm Hương Trà vô cùng khó chịu, như cơ thể cô bị vấy bẩn vậy. Cô ngồi bật dậy, định đẩy Văn Trung ra thì cậu ta nhanh nhẹn ngồi lên ghế, háo hức vừa cầm lấy một bên cuốn truyện vừa nói: “Tôi cũng muốn đọc, tôi cũng muốn đọc.” Vô cùng tự nhiên, thậm chí dám tự tiện lật qua cả trang khác nữa.
Hương Trà vừa định nói: “Này...” thì Văn Trung làm động tác suỵt suỵt, cậu đọc vô cùng tập trung. Thế là không hiểu sao Hương Trà cũng kệ cậu, hai người chăm chú theo dõi truyện mà không hề nhận ra rằng lúc này họ đang dựa người vào nhau trên chiếc ghế sofa, cảnh tượng này có bao nhiêu hài hòa, có bao nhiêu mập mờ chứ.
Đọc được một nửa thì Văn Trung thả tay khỏi truyện, Hương Trà cầm lấy đọc tiếp. Thú thật là trước lúc đọc cậu đã bị đám được cho là bạn thân kia spoiled hết trơn rồi, biết trước kết cục của Ace và băng Râu Trắng nên cũng không muốn coi nữa. Nhưng cậu không muốn coi không có nghĩa là người khác cũng vậy, Hương Trà vẫn lật coi rất chăm chú mà không để ý rằng có người vẫn đang nhìn mình.
Văn Trung nhìn Hương Trà đọc truyện vô cùng chăm chú. Idol Leveret của giới otaku luôn dịu hiền hòa ái trên mạng kia lại có một thân thủ kia vô cùng sắc bén. Nếu đổi lại là người khác thì họ hoàn toàn bị Hương Trà hạ đo ván rồi. Văn Trung cũng như đa số người đều cho rằng Hương Trà cởi mở, hòa ái như vậy là do sinh ra trong thời đại mới này, có mấy ai ngờ rằng cô cũng là một trong những người đã sống sót qua mạt thế, hơn nữa còn là bạn cùng trường của cậu nữa. Thú thật thì ấn tuọng về Hương Trà trước kia rất mơ hồ, cậu chỉ nhớ được mang máng về cô thôi mà còn trải qua bao nhiêu năm mạt thế nữa nên dù Hương Trà nổi tiếng đến mấy trong thời đại kia cậu cũng không hề quen.
Còn về việc dị năng của cô, Văn Trung không hề muốn hỏi, bởi Hương Trà và cậu giống như nhau, là hai kẻ trở về từ thời đại kia, hiểu rất rõ một dị năng giả nếu lộ ra dị năng của mình sẽ rước lấy bao nhiêu nguy hiểm chứ. Nhưng nhìn Hương Trà lúc nãy ra tay vô cùng chuẩn xác, giết con zombie nào là con đó có tinh thạch.
Tinh thạch, thứ tồn tại trong đầu zombie và chỉ có zombie mới có thể sản sinh ra, ở thời kỳ đầu mạt thế này số con zombie sản sinh được tinh thạch rất ít, mười con vạ may mới có ba con là có tinh thạch trong đầu. Cậu để ý, có những con zombie rất dễ giết nhưng cô lại không hề ra tay, thả chúng đi ngay, như thể có thể nhìn rõ ràng trong đầu chúng là tinh thạch vậy.
Văn Trung vẫn chưa thể xác định được dị năng của Hương Trà là gì, bởi vì bên cạnh đó lũ zombie như chẳng đoái hoài gì tới cô, mặc cho cô ra tay chém giết chúng. Tuy chưa thể đoán ra nhưng cậu có thể khẳng định một đièu rằng đó là dị năng phụ trợ. Có thể là loại trợ công, nhưng khả năng to hơn là loại trợ phòng.
Nhìn cô chăm chú, đọc truyện hồn nhiên vô tư như một đứa trẻ như vậy khiến cho Văn Trung nổi lên ý nghĩ xấu.Văn Trung lén lén đưa tay mình vòng qua vai Hương Trà mà cô không hề chú ý. Cậu giơ điện thoại lên, selfie một tấm, dự định là sau này cô có nổi tiếng trở lại cậu còn có cái để mà bú fame chứ.
Và ngay sau đó cậu ăn một cú đấm như trời giáng, té khỏi chiếc ghế.
“Ui da, thỏ con, bộ không đánh người cô chịu không được à.” Văn Trung vừa xoa xoa cái đầu vừa ủy khuất nói. Dù thế Văn Trung không có vẻ gì là tức giận hết, cậu còn định viết nhật ký rồi lưu lại, để làm bằng chứng tạo scandal nâng fame của cô lên nữa mà, Văn Trung cảm thấy Hương Trà thật là tốt số khi có một fan tận tụy trung thành như cậu.
[Ngày xx tháng xx năm xx, tôi bị idol bạo hành đến té xuống sàn nhà...]
Nghe thấy Văn Trung gọi mình như vậy Hương Trà nổi hết cả da gà. Cái tên này dám tự tiện đặt cả tên cho cô nữa chứ, sao không lên đầu cô ngồi luôn đi. Hơn nữa cái tên này còn vừa viết gì đó trong điện thoại vừa cười như một kẻ điên nữa chứ. Cô bắt đầu sợ rồi đó, cảm giác như chỉ cần ở thêm một giây thôi là cậu ta sẽ lên cơn cắn cô luôn.
Lúc Hương Trà đang đọc tới phần kịch tính nhất thì có tiếng bước chân đi xuống tầng, là cô bạn Minh Châu. Nhìn thấy hai người bọn họ dám ở dưới này, Minh Châu cũng phải phục sự gan dạ của bọn họ, trong đánh giá của cô đã xếp họ ngang hàng với cậu chủ cô rồi, riêng bạn học Hương Trà kia, bởi hôm qua cô ấy có thể hạ cô và cậu chủ rất dẽ dàng nên cô đánh giá Hương Trà ở trên cả cậu chủ, đồng thời phải chú ý từng động tĩnh của Hương Trà.
Cô và cậu chủ trước giờ chỉ cho rằng Hương Trà chỉ đơn thuần là học sinh cá biệt, quậy phá mà thôi, hai người đều cho rằng đây mới thật sự là Hương Trà, Hương Trà trên lớp trước đây chỉ là vỏ bọc thôi, cậu chủ Tấn Sơn còn phỏng đoán với thân thủ bậc này rất có thể, Hương Trà là một sát thủ.
Cô mở miệng nói: “Các thầy cô, các bạn học đang thương lượng một vài việc, hi vọng rằng hai người có thể lên nghe, đưa ra ý kiến.”
Hương Trà ra vẻ nhàm chản, bảo: “Không thích, bọn họ bàn thì cứ bàn đi.”
Vô cùng quyết đoán, thờ ơ với mọi việc, ngay cả với giáo viên, đây mới là Hương Trà mà cô biết. Minh Châu quay sang định xin ý kiến Văn Trung, người đang nằm dựa dưới cái ghế sofa kia thì Văn Trung nói luôn: “Tôi cũng ở đây.”
Minh Châu thở ra một hơi, thú thật là cô cũng đoán bọn họ sẽ trả lời như vậy rồi, cô chỉ xuống đây hỏi lịch sự thôi. Minh Châu nhìn thấy một con zombie lượn qua ngoài cửa thì thả nhẹ bước chân lên lầu.