Nét buồn tuổi thơ
Ở bờ hồ, nơi mà những hàng dừa đang rũ bóng in soi dưới mặt nước. Phía xa xa, mấy mươi con vịt đang tung tăng bơi lội lặn hụp dưới nước thật bình yên. Ánh nắng chiếu xuống mặt hồ phản chiếu sự lấp lánh đầy màu sắc, chỉ có những cơn gió nhẹ hòa vào mặt hồ khiến nó lăng tăng.
Đứa bé gái ở dưới hồ vùng quẫy thật lâu, nó trồi lên rồi ngụp xuống nước, hết lần này đến lần khác, miệng chẳng thể thốt nên lời. Mái tóc dài bị dính nước bết lại phủ lên mặt nó, càng trông nó thảm hại hơn bao giờ hết. Hai hốc mắt đã nhanh chóng bị nước làm đau xót cùng nỗi hoảng sợ phát khóc nhanh chóng đỏ ngầu lên. Mặt nước vốn phẳng lặng dưới trưa nắng hè gay gắt, nhưng đã bị phá vỡ tạo nên những cú va đập tung tóe một góc hồ.
Đứa bé gái ở phía trên đầy sợ hãi dõi mắt nhìn xuống hồ, nó lui về sau vài bước, tay giữ lấy miệng, hoảng sợ nhìn đứa bé có gương mặt giống mình y hệt đang quẫy vùng dưới hồ đầy hoang mang, cuối cùng cô bé nhìn thấy đứa bé kia lặn hụp xuống hồ lần nữa thì mới kinh hãi hét lên:
- Cứu với…ba ơi, mẹ ơi….cứu với.
Mọi người trong nhà đang bận rộn nấu đồ chuẩn bị đám giỗ, nghe tiếng kêu cứu thì hoảng loạn bỏ hết mọi thứ chạy ra bên ngoài tìm kiếm nơi phát ra tiếng kêu cứu đầy yếu ớt kia. Mọi người thấy đứa bé gái đang khóc thét lên thì chạy đến lo lắng hỏi:
- Chuyện gì vậy, con bị làm sao à. Có phải bị ong đốt rồi hay không? – Bà mẹ lo lắng chạy đến ngó xung quanh con gái hỏi chuyện.
Đứa bé gái đứng trên thấy mọi người đến, trong đó có cả ba mẹ mình thì mặt càng tái mét hơn nữa. Cả thân người nó run lên, ánh mắt lấm lét, chần chừ một lúc cuối cùng cô bé chỉ tay về phía bờ hồ, bị ẩn khuất bời hàng dừa và là dừa che phủ nói:
- Chị Việt Tình bị rơi dưới nước.
Mọi người kinh hoàng nhìn ra hồ, thì chỉ còn thấy được những vòng nước đang lan truyền từ một nơi. Ngay tức khắc, một người thanh niên nhảy xuống hồ, lao nhanh về phía nơi đó rồi lặn hụp xuống, mau chóng ôm lấy đứa bé bị ngất xỉu vì ngộp nước chồi lên mặt nước. Nhanh chóng đưa nó vào bờ với sự trợ giúp của nhiều người nữa.
Mọi người ai cũng hoảng hốt lo lắng, nháo nhào ầm ĩ cả lên, bu quanh người thanh niên và đứa bé gái. Một tiếng hét vang lên:
- Mọi người tránh ra, để thằng Nhân làm hô hấp cho nó, nhanh lên.
Đứa bé gái nhanh chóng được đặt dưới đất. Cả thân người nó ướt nhẹp, mẹ nó lo lắng nhào đến ôm lấy nó gào thét gọi tên nó:
- Việt Tình, Việt Tình con sao rồi, đừng làm mẹ sợ.
- Em à, mau tránh ra cho thằng Nhân làm hô hấp cho con – Chồng bà cũng lo lắng cho con gái vô cùng, ông ôm lấy vợ kéo ra đứng một bên để thằng em họ hô hấp nhân tạo cho con gái mình.
Nhân lập tức áp tạy vào ngực ấn mạnh xuống, thao tác tốt từng bước, thổi ngạt ép ngực, sau vài cái, đứa bé gái cuối cùng cũng chịu ói nước trong bụng ra. Mọi người vui mừng trào nước mắt khi con bé được cứu sống.
- Mau đem nó vào nhà. Thay quần áo ra kẻo nó bị lạnh – Ba nội của bé gái lập tức lên tiếng thúc giục.
Ba Việt Tình vội vã cúi xuống ôm chặt lấy đứa con gái bé bỏng vừa mới được tuổi của mình chạy nhanh vào nhà. Mọi người cũng vội vã vào theo, không ai còn chú ý đến đứa bé kia đang hoảng hốt đứng nép một góc kia nữa. Đứa bé gái còn lại nhìn theo mọi người, trong lòng nó phập phồng lo sợ, chuyện gì sẽ xảy ra khi mọi người biết được sự thật đây.
- Việt Phương, chị xin lỗi – Cô bé nhìn theo bóng mọi người đang khuất dần vào trong nhà mà nhủ thầm.
Trong lúc hoảng sợ, cô bé đã nói dối mọi người. Thật ra người té xuống nước chính là Việt Phương em gái cô bé chứ không phải cô bé – Việt Tình.
Sở dĩ Việt Tình nói dối vì cô bé rất sợ mẹ, mẹ so với ba thì rất hay nổi nóng, hễ giận lên là mẹ lại đánh đòn. Cô bé rất sợ bị mẹ đánh, cô bé rất sợ mẹ không thương mình nữa vì không chịu nghe lời mẹ dặn. Khi về đây, mẹ đã dặn đi dặn lại cả hai chị em rằng:” Không được ra hồ chơi khi không có người lớn đi cùng. Vì tính ham vui nên Việt Tình đã rũ Việt Phương lén lút ra ngoài hồ chơi, nhân lúc ba mẹ và mọi người lo nấu tiệc làm giỗ, để cho hai chị em chơi chung với đám con cháu dưới quê, ít người chú ý đến hai cô bé.
Việt Tình không thích mấy anh chị em của mình dưới quê tí nào cả bởi vì nhìn chúng dơ bẩn, lôi thôi lếch thếch không chịu nổi. Có đứa cứ chảy mũi lòng thòng nhìn phát gớm, lại thích chơi mấy trò chơi vận động đầy mồ hôi rích chịch khó chịu. Việt Tình chẳng chút hứng thú nào với chúng, vậy mà Việt Phương, em của cô bé lại rất hòa hợp với bọn trẻ dưới quê.
Chán nản, cuối cùng Việt Tình lôi Việt Phương lén lút đi ra ngoài chơi, mặc dù nhìn thấy vẻ mặt luyến tiếc của Việt phương với bọn trẻ. Từ xưa đến nay, Việt Phương luôn là đứa em ngoan, rất biết nghe lời chị. Việt Tình bảo cái gì, Việt Phương đều làm theo cái đó, chưa bao giờ thắc mắc hỏi lại, cũng không làm trái ý bao giờ.
Hai chị em giống nhau y như khuôn đúc, đến nỗi cả ba mẹ nhiều khi còn nhầm lẫn. Có thể nói Việt Tình thông minh hơn Việt Phương, lại khỏe mạnh hơn Việt Phương. Nghe mẹ kể lại, ngày xưa, mẹ đẻ Việt Tình ra xong thì kiệt sức, không thể đẻ tiếp Việt Phương ra. Bác sĩ phải lập tức tiến hành mỗ, Việt Phương cũng xém tí nữa là bị ngộp chết. Vì thiếu oxi, cho nên khi sinh ra, Việt Phương rất yếu, hay bệnh tật, lớn rồi nhưng rất chậm chạp, không thông minh lanh lợi như Việt Tình. Đi đến đâu, người ta cũng khen Việt Tình hết lời, nhiều lúc khiến mẹ cô bé vui mừng hớn hở, có thể ưỡng ngực tự hào. Việt Phương ngoài vẻ ngoài xinh xắn giống chị ra thì mọi thứ đều thua xa, kể cả việc học.
Tuy nhiên, Việt Phương hiền hậu, ngoan ngoãn, lại rất hiếu thảo, không vòi vĩnh như Việt Tình, nên ba cô bé rất thương. Nhưng mẹ cô bé thì lại thương Việt Tình nhiều hơn, bởi nhiều lý do. Lý do thứ nhất: Việt Tình có thể khiến mẹ của cô bé tự hào hãnh diện với mọi người. Thứ hai, Việt Phương khờ khạo, bị Việt Tình dụ dỗ, mỗi khi Việt tình làm sai chuyện gì, Việt Phương đều đứng ra nhận lỗi. Bởi vì cô bé rất thương chị, sợ chị bị đánh đòn đau, cũng sợ chị giận dỗi không thèm chơi với mình nữa. Cho nên trong mắt người mẹ nghiêm khắc nóng tình của mình, cô bé so với Việt Tình thua xa.
Hai chị em cũng thường chơi trò tráo đổi thân phận cho nhau rất nhiều lần, nhiều lúc khiến ba mẹ điên đầu vì chẳng biết đứa nào là Việt Phương, đứa nào là Việt Tình.
Lần này vì sợ hãi nên việt Tình cố gắng đổ hết mọi tội lỗi cho Việt Phương, coi như mình mới là nạn nhận.
Việt Phương bị té xuống nước cũng là do Việt Tình nằn nặc đòi bức lá dừa ở đằng ngọn để chơi. Cô đứng đu tàu dừa cho nó rũ xuống, Việt Phương đi đến mà bức lấy. Nào ngờ lá dừa quá gần mép bờ sông, Việt Phương chẳng may bị trượt chân nên bị rơi tỏm xuống hồ như thế.
Khi Việt Phương tỉnh lại, bà Thu Hà hỏi rõ đầu đuôi sự việc, nhưng Việt Phương nghe mẹ gọi mình là Việt Tình, cô bé hiểu ra hai người lại tiếp tục chơi trò chơi tráo đổi thân phận cho nên cũng nhận mình là Việt Tình. Vì là ngày giỗ, cũng có nhiều người khuyên giải nên bà Thu Hà không nổi giận la mắng hay phạt đòn Việt Tình. Cô bé thở phào nhẹ nhỏm mừng rỡ.
Tuy nhiên đêm đó, bà Thu Hà lại cùng chồng là ông Việt Tuyên bàn bạc chuyện hai cô con gái. Bởi vì công việc của bà dạo gần đây rất bận, bà đang chuẩn bị để được đề bạc thăng tiến, mà hai đứa con lại chiếm gần hết thời gian chăm lo của bà. Bà lại không thích người giúp việc vì dạo gần đây, người giúp việc không trở thành kẻ thứ phá hoại hạnh phúc của người ta, thì cũng trộm tiền của chủ nhà bỏ trốn, vì vậy quyết định gửi Việt Phương ở lại nhà nội.
Mặc dù ông Việt tuyên không đồng ý để lại Việt Phương, nhưng công việc của ông cũng khá bận, công ty ông đang trong giai đoạn đổi mới nên bận rộn liên tạc, cho nên dù không muốn, ông cũng đành chấp nhận nghe theo lời vợ. Nhưng ông không nỡ để Việt Phương một mình dưới quê.
Bà thu Hà cũng đưa ra nhiều lý do để chọn Việt Tình sống chung thay vì việt Phương với chồng.
- Việt Phương thật thà, khờ khạo, bình thường phải nhờ Việt Tình chăm sóc, bây giờ tách riêng ra, lấy ai chăm sóc việt Phương. Chương trình học ở thành phố lại nặng hơn ở dưới quê, Việt Phương sợ rằng khó nắm bắt kịp. Vả lại, hai vợ chồng bận rộn không có thời gian chăm sóc con cái, Việt Tình có thể tự biết đi đến nhà hàng xóm chơi trong khi chờ ba mẹ về, còn Việt Phương từ trước đến giờ, chỉ toàn bám theo Việt Tình mà thôi. Không có Việt Tình, chỉ sợ nó chỉ thui thủi một góc. Ở dưới quê thì còn ba mẹ anh chăm sóc, anh em anh chăm cháu giúp. Hơn hết là Việt Tình vốn không thích sống dưới quê.
Bà Thu Hà suy tính rất nhiều mới đưa ra quyết địnht hế này. Không phải bà không thương Việt Phương, bà cũng hiểu là tại mình kiệt sức mới khiến con gái khờ khạo như thế. Bà cũng thấy Việt Phương thích hợp ở dưới quê hơn, cho nên mới ra quyết định như thế. Xa con, làm mẹ như bà cũng chua xót, bà nhất định sẽ cố gắng gửi nhiều tiền về bù đắp cho con gái.
Ông Việt Tuyên cuối cùng cũng bị thuyết phục, chấp nhận để Việt Phương ở lại quê. Trước khi trở về thành phố, ông dặn dò Việt Phương rất nhiều, nhìn thấy cô bé khóc lóc đòi theo dù đau lòng cũng đành nhắm mắt quay lưng bỏ đi.
Việt Phương biết ba mẹ bỏ rơi mình ở nhà ngoại, cô khóc thét nắm chặt lấy áo ba mẹ không buông cầu xin đừng bỏ tơi mình.
- Con sẽ ngoan mà, ba mẹ đừng bỏ con một mình.
- Bé Phương ngoan, con đâu có ở một mình, con còn ông bà nội, cô chú, và mấy anh chị em mà. Chẳng phải lần nào nói về quê, con đều rất thích hay sao – Ba Thu hà dỗ dành con gái.
- Nhưng ở đây không có ba mẹ và chị hai – Việt Phương nức nở cương quyết lắc đầu đáp rồi nhìn sang chị hai mình cầu cứu – Chị, chị xin ba mẹ cho em đi chị. Em không muốn xa chị đâu.
Việt tình cũng thương Việt Phương, nhưng cô bé hiểu, nếu bây giờ mình mở miệng cầu xin, nói không chừng cũng bị ba mẹ bắt ở đây luôn với Việt Phương, cho nên quay mặt bước vào trong xe.
Việt Phương đau buồn khi thấy người chị gái thân thương của mình lại bỏ đi như thế, cho nên cô bè gáo lên chạy đến xe, đạp cửa cầu xin Việt Tình đừng bỏ mình đi.
Chú Nhân thấy vậy thờ dài thương cảm vội đền bế Việt Phương lên dỗ dành:
- Việt Phương ngoan. Nghe lời chú Nhân, để ba mẹ trở về thành phố, chủ Nhân sẽ dẫn con đi chơi khắp mọi nơi, có được hay không?
- Con không chịu, con không chịu – Việt phương khóc thét vùng vẫy ra khỏi tay chú Nhân đòi xuống.
Ông Việt tuyên với bà Thu Hà đau lòng nhìn con lần cuồi rồi lên xe bỏ đi. Việt Phương nhìn theo xe rời đi, sợ hãi cắn mạnh vào vai chú Nhân, khiến chú đau mà bỏ nó xuống. Nó lập tức chạy đuổi theo, vừa chạy vừa gào khóc, nhưng chiếc xe đã chạy xa rồi, Việt phương cuối cùng cũng té oạch xuống đất, đau đớn nhìn chiếc xe xa dần.
Chú Nhân thương bèn bế Việt Phương dỗ dành:
- Bé Phương ngoan, ở đây mọi người đều thương con hết mà.
Việt Phương chỉ biết khóc trong lòng chú Nhân, hàng xóm thấy cô bé khóc thì cũng thương cảm nói nhỏ với nhau:
- Con bé thật tội nghiệp. Đưa con chị đi mà bỏ con em ở lại, đúng là ác thật.
- Tại con em không bằng được con chị - Một người chép miệng đáp.
Câu nói này lọt vào tai Việt Phương.