Lại một buổi bình minh sương sớm, nhưng hôm nay Việt Phương không có thời gian mà thưởng ngoạn không khí trong lành, sáng nay cô có tiết mỹ thuật cho nên phải đi sớm. Đáng tiếc là chiếc xe của cô lại giở chứng bất chợt ngay giữa đường, Việt Phương bực tức nhìn cái xe không nhúc nhích, lại chẳng thể đẩy đi sửa được. Bởi vì giờ này vẫn còn sớm nên người thở vẫn chưa dậy.
Việt Phương thở dài, cô chéo miệng than thầm: Chắc chắn là báo ứng của cô vì đã nói dối rằng nó bị hư, chỉ vì không muốn phải ngủ lại nhà ba mẹ. Cho nên bây giờ nó theo lời nói của cô mà bị hư đây.
- Sao thế - Giọng Bảo từ phía sau lưng vang lên hỏi.
Việt Phương quay đầu nhìn Bảo rầu rĩ nói:
- Cái xe quỷ này đột nhiên đang chạy lại tắt máy.
- Để mình xem xem – Bảo bước xuống xe mình, đi đến xe Việt Phương xem xét.
Bảo vừa nhìn một cái thì khẽ cười, Việt Phương không rành lắm máy cái máy móc xe cộ này, chỉ thấy Bảo tay chân thoăn thoắt, chỉ một lát là chiếc xe lại chạy tốt như cũ. Việt Phương vui mừng nhìn Bảo nói:
- Cám ơn Bảo nha, nếu không có Bảo, chắc Phương phải đẩy xe một đoạn dài mới đến chỗ sữa xe.
- Không có gì. Xe Phương đi lâu rồi, có một số cái cần làm mới, trưa Phương về đi, đưa xe ình, mình sữa giúp Phương – Bảo cười, dùng khăn trong cốp xe lau tay bảo với Việt Phương.
- Bảo biết sữa sao? – Việt Phương trố mắt nhìn Bảo đầy ngạc nhiên.
- Tất nhiên, mấy anh chàng kia nếu không phải tay chuyện nghiệp sữa thì nhanh chóng trở thành đống sắt vụn mất – Bảo cười hất đầu về phiá chiếc ô tô của mình. Việt Phương nghe Bảo gọi chiếc xe mô tô của mình là mấy anh chàng thì không nhịn được cười, cô nhìn Bảo một chút thì nói:
- Bảo tài thật, trước đây đã vậy, bây giờ cũng vậy.
Trước lời khen của cô, ánh mắt Bảo bỗng trở nên xa xăm vô cùng, Bảo nhìn ra hướng khác bần thần một chút. Việt Phương đưa tay gọi Bảo:
- Bảo! Sao vậy
- Không có gì đâu? Phương mau đi dạy đi kẻo trễ - Bảo lắc đầu đáp.
- Uhm, vậy mình đi đây, có gì trưa mình đem xe qau cho Bảo sữa giúp nhé.
- Ok.
Việt Phương liền lên xe chạy đi, Bảo nhìn theo cái bóng nhỏ nhắn hấp tấm của Việt Phương khẽ cười. Lâu như vậy mà tính tình của Việt Phương chẳng thay đổi tí nào.
Điện thoại chợt reo lên, Bảo khẽ cau mày, anh định tắt máy, nhưng chợt nghĩ lại, cuối cùng ấn nút nghe máy.
- Có chuyện gì? – Bảo dùng chất giọng ngang tàng lạnh lùng hỏi người bên kia.
- Mẹ gọi bảo với anh là em về Việt Nam rồi, hiện giờ em đang ở đâu? – Giọng bên kia hết sức trầm ấm hỏi.
- Anh hỏi để làm gì?
- Mẹ rất lo cho em – Người bên kia nhẫn nại nói.
- Ha…bộ các người xem tôi là đứa trẻ à, tôi làm gì, đi đâu cũng phải báo cáo cho các người hết hay sao? – Bảo kẽ cười nói những lời khinh miệt – So với tôi, mẹ còn lo lắng cho anh hơn. Tôi tự biết chăm sóc ình, anh không phải lo đâu, tốt nhất là nên chăm sóc cho bản thân anh thật tốt đi. À còn nữa, tài khoản của tôi đã hết rồi, anh mau gửi tiền vào tài khoản cho tôi đi.
- Ít nhất em cũng phải báo cho anh biết em đang ở đâu?
- Ở quê tôi.
Bảo đáp xong thì cúp máy.
Jony nhìn điện thoại đã tắt máy thở dài đặt nó xuống bàn. Anh day day hai thái dương, cố gắng làm dịu cơn đau đầu vì lo nghĩ cho đứa em này. Jony không hiểu tại sao đứa em này của anh lại ngang bướng đến như thế, ngay từ nhỏ đã luôn tỏ ra chống đối anh và mẹ. Lúc đầu anh còn tưởng em trai mình vì còn nhỏ nên bốc đồng, ai ngờ càng lớn, bản tính càng mãnh liệt hơn, chẳng những không thay đổi mà con quậy phá nhiều hơn.
Mẹ anh đã khoác biết bao nhiêu nước mắt vì Bảo, cũng may ba anh vốn không quan tâm nhiều đến chuyện con cái, cho nên mấy hành động của Bảo, ông dù biết cũng giả đò không biết.
Ngẫm nghĩ một lúc, Jony lấy điện thoại gọi cho Hoàng Tuấn và bảo:
- Công việc ở đây, mình đã giải quyết gần xong rồi, mình muốn xuống dưới xem thế nào.
- Ok, cứ tham quan đi. Công việc ở trên này, mình sẽ xử lí tốt.
- Đã cho người dọn dẹp lại căn nhà đó chưa. Nghe ba mẹ nói là bỏ lâu năm lắm rồi.
- Yên tâm, công việc mình đã chuẩn bị hết rồi, cậu chỉ cần đến đó là được rồi.
- Cám ơn cậu –Jony khẽ cười đáp.
- Jony, anh xuống dưới đó thật sao?- Giọng Việt Tình có chút không vui hỏi.
- Đúng vậy – Jony xếp đồ đạc vào trong va li đáp.
- Em thấy dự án này anh đâu cần thiết phải tự mình đi xem xét như thế chứ? – Việt Tình nhăn mặt nói – Mà anh định ở bao lâu, vỉ sao lại đem nhiều quần áo như thế.
- Chắc là khoảng một tuần.
- Chỉ là đi khảo sát thôi mà, cần gì đi lâu như thế - Việt Tình thoảng thốt kêu lên khi nghe Jony bảo mình đi tối tuần – Em rất nhớ anh.
- Thật ra nghe mẹ nói, đó là quê của mẹ. Anh chưa từng về đó bao giờ, bây giờ nhân cơ hội này ở lại cho biết. Dù sao quê mẹ cũng là quê anh – Jony nhẹ nhàng giải thích với Việt Tình – Chỉ một tuần thôi mà, em về đây bao lâu, chúng ta xa nhau bao lâu, cũng đâu có gì, huống hồ từ đây về quê chỉ có tiếng đồng hồ hơn mà thôi.
- Em mặc kệ, hai ngày anh phải lên thăm em một lần, em mới chịu – Việt Tình ôm Jony làm nũng bảo.
- Được rồi. Khi nào rãnh, anh sẽ chạy xe lên thăm em có được chưa – Thiên Phong khẽ vuốt mũi Việt Tình đồng ý, Việt Tình mới vui vẻ gật đầu, cô chồm lên hôn lên môi anh, Jony nhanh chóng vòng tay ôm lấy eo cô, hai người bắt đầu một nụ hôn say đắm.
Bình yên nơi làng quê
Sau khi kết thúc tiết học, Việt Phương thu dọn bút vẽ chuẩn bị ra về, một em học sinh đưa cho vô một bức tranh vẽ, rồi nói:
- Cô ơi! Cô xem, em vẽ có đẹp không ạ.
Đó là một hình vẽ với những hoa văn rất ngộ nghĩnh, Việt Phương nhìn vào cảm thấy rất thích, cô nhìn em học sinh đang còn thắt khăn quàng đỏ của mình dịu dàng hỏi:
- Sao em nghĩ ra được hình vẽ này.
- Dạ, hôm qua ba em mua cho em một cái kính vạn hoa đó cô, đẹp ơi là đẹp luôn. Em chỉ cần lắc nhẹ hay xoay nhẹ một cái là nó ra những hình khác nhau rất đẹp. Em rất thích nên đã vẽ lại đấy ạ - Đứa học trò lễ phép trả lời cô bằng đôi mắt rạng rỡ của mình.
“ Trước khi anh về đây, anh thường chơi cái này, bởi vì anh muốn cuộc sống có nhiều màu sắc và đẹp như kính vạn hoa. Nó luôn bầu bạn với anh, khiến anh thấy yêu cuộc sống này hơn. Nhưng giờ đây anh đã tìm được niềm vui đích thực của cuộc sống tại nơi này, tất cả đều nhờ em và mọi người mang đến cho anh. Giờ anh tặng em cái kính vạn hoa này làm kỷ niệm. Em hãy giữ nó thật cẩn thận, xem nó giống như anh luôn bên cạnh em, và nhớ đến anh nhé”
Ánh mắt Việt Phương bỗng trở nên buồn bã khi nhớ lại lời nói năm xưa của Thiên Phong. Chỉ tiếc là chiếc kính vạn hoa của Thiên Phong tặng đã bị Bảo đập nát, Việt Phương còn nhớ năm đó mình đã khóc lóc thảm thương đến thế nào khi mà nhặt từng mảnh vụn của chiếc kính vạn hoa. Vì chuyện này mà cô giận Bảo rất lâu, cho đến khi bà nội Bảo mất và rồi Bảo rời đi không một lời từ biệt. Cả hai vẫn chưa làm lành với nhau cho đến tận bây giờ, dù cố tỏ ra tự nhiên, nhưng Việt Phương và Bảo vẫn chưa ai dám nhìn thẳng vào nhau.
- Cô ơi! Cô sao vậy cô – Đứa học trò thấy Việt Phương bỗng ngây người ra như thế thì lo lắng bèn lay tay cô hỏi.
Việt Phương tỉnh trí, cô cười nhẹ, xoa đầu đứa học trò rồi bảo:
- Cô không sao, lúc nào đó em đem cho cô xem kính vạn hoa của em nhé.
- Dạ được ạ, mai em sẽ đem đến cho cô và các bạn xem.
- Em ngoan lắm.
Sau đó, Việt Phương dẫn xe ra về nhà. Con đường về nhà rợp bóng cây che mát rượi. Gió nhè nhẹ thổi tung mái tóc xõa ngang lưng của cô. Mấy chiếc lá khô cũng cũng hờ hững rơi rơi, khiến khung cảnh tĩnh lặng vô cùng. Trong lòng Việt Phương vang lên câu hỏi: “ Thiên Phong! Có phải anh đang giận em hay không? Giận em đã không trân trọng giữ gìn kính vạn hoa anh tặng, cho nên anh không giữ lời hứa, không quay về đây hay không?
“Kính vạn hoa”, “ kính vạn hoa”….
Việt Phương quay đầu xe trở lại, cô chạy ra thị trấn đến nhà sách và những nơi bán quà lưu niệm, cô đi tìm, tìm mãi đáng tiếc là không hề có bán kính vạn hoa. Vẻ thất vọng hiển hiện trên gương mặt cô, cô ủ dột bước ra khỏi cửa hàng bán đồ lưu niệm. Sau đó, cô không cam tâm quay đầu vào nói với cô gái bán hàng.
- Chị à! Nếu khi nào chỗ chị có lấy kính vạn hoa về bán, chị có thể gọi điện báo cho em một tiếng được hay không?
Nhìn vẻ mặt thành khẩn, ánh mắt van nài của Việt Phương, chị bán hàng có chút ngạc nhiên, làm gì có người đến tuần tuổi này còn thích kính vạn hoa đến như thế cơ chứ. Nhưng dù sao đây cũng là kiếm tiền nên chị bán hàng cũng không từ chối:
- Chị không biết là có hàng hay không? Nhưng nếu có hàng, chị sẽ lấy về bán.
- Thật chứ chị - Việt Phương reo vui – Em cám ơn chị. Đây là số điện thoại của em, nếu có chị làm ơn thông báo cho em với, em sẽ mua với số lượng nhiều chị nhé, không cần phải lo lắng chuyện bán không được đâu ạ - Vừa nói Việt Phương vừa rút giấy và bút ra ghi số điện thoại của mình thật cẩn thận rồi đưa cho chị bán hàng, cô còn cười nhã nhẵn lần nữa nói – Nhờ chị giúp cho.
- Được, không có gì đâu – Chị bán hàng gật đầu.
Việt Phương được lời hứa thì thấy vui trong lòng, cô hớn hở bước ra ngoài cửa, cảm thấy bản thân thật là ngốc, quá ngốc, vì sao lại không nghĩ đến điều này sớm hơn cơ chứ.
Tuy rằng chiếc kính vạn hoa này không phải là kính vạn hoa của Thiên Phong tặng, nhưng cũng như Thiên Phong từng nói, gió thổi khắp nơi, nhưng đi rồi sẽ về. Chỉ cần cô vẫn nhìn cuộc đời đẹp như kính vạn hoa, nhất định sẽ có lúc Thiên Phong sẽ trở về. Cô tin chắc là như vậy.
Khi vừa bước ra khỏi cửa hàng, nụ cười trên môi của cô bỗng ngưng đọng lại vì thấy gương mặt cùng ánh mắt trầm ngâm của Bảo đang chiếu về cô. Ánh mắt ẩn chứa sự tức giận, cũng ẩn chứa nỗi buồn vô hạn, cũng giống ý như năm đó.
Việt Phương tin những lời của cô với chị bán hàng đã lọt vào tai Bảo rồi.
Hai người đứng im lặng nhìn nhau, giữa ánh nắng chang hòa, cảm giác không gian đang dần chuyển động nhau hơn.
Ký ức lại trôi dạt về những ngày tháng cũ.
Khi Thiên Phong đi, Việt Phương tin chắc anh sẽ trở lại. Ít nhất, một tháng anh có thể quay lại đây một lần, dù gì thì thành phố và chỗ cô cũng chẳng xa gì mấy, chỉ hơn giờ đi xe mà thôi. Hơn nữa, vẫn có xe buýt đi lại giữa hai nơi rất thuận tiện. Thế nhưng đợi mãi vẫn không thấy Thiên Phong đi về, thậm chí cả một cuộc gọi điện thoại cũng không hề thấy. Lúc đó rất rõ ràng, Việt Phương có ghi rõ số điện thoại của chú Nhân cho Thiên Phong, anh còn bảo sẽ học thuộc, Việt Phương tin với Trí nhớ của Thiên Phong, anh nhất định sẽ nhớ được.
Hy vọng và hy vọng.
Tin và chờ đợi.
Trông ngóng và……thất vọng.
Việt Phương lúc nào cũng nắm chặt kính vạn hoa trong tay của mình, ngồi ở bờ ruộng ngắm trời đất chờ từng cơn gió thổi qua khẽ nhắc lại lời hứa năm nào. Cô vẫn là một cô nhóc với những ước mơ cổ tích, một sự ngốc nghếch mà bất cứ đứa trẻ nào cũng trải qua.
Thất vọng khiến Việt Phương buồn bã, trầm lặng, cảm giác bị bỏ rơi lần nữa lại ập đến. Việt Phương thật sự không biết được, có phải mình là ngôi sao xấu hay không? Vì sao ai cũng lần lượt rời xa cô: ba mẹ, chị gái song sinh, rồi Thiên Phong.
Năm đó, cô lại lần nữa rơi vào trầm lặng, dù bọn trẻ hết lần này đến lần kia khuyên nhủ, nhưng Việt Phương vẫn cảm thấy đã không còn hứng thú với mọi việc.
Bảo là đứa lo lắng cho Việt Phương nhất, bao nhiêu lần Việt Phương cầm đầm đến giúp Bảo, cho nên đối với Bảo, Việt Phương là đứa bạn quan trọng nhất. Bảo không muốn Việt Phương phải sống trong buồn bã như thế. Bảo đã tức giận giật lấy kính vạn hoa trong tay của Việt Phương và đập nát.
Bờ hồ thoáng mát buổi trưa đầy nắng, từng cơn gió thoảng thổi xuống mặt hồ tạo sóng lăng tăng.
Việt Phương đứng dựa lưng vào một cây dừa bên bờ hồ, ánh mắt của cô nhìn về một phương hướng xa xôi nào đó, tóc cô bị gió thổi nhè nhẹ tung bay, cô không buồn đưa tay ra tém nó lại, môi mím chặt thật lâu, thật lâu. Cuối cùng cô quyết định đưa mắt nhìn sang Bảo, Bảo đang đứng trước mặt hồ, vung tay ném những hòn sỏi trên tay mình xuống mặt nước. Nhưng hòn sỏi như đang khiêu vũ, nhảy vọt xuống hồ chạm vào mặt nước rồi lại nảy mình lên không sau đó đáp nhẹ nhàng xuống nước lần nữa, lập lại từ đến lần như thế rồi mới chịu chìm xuống đáy hồ sâu hút kia.
Trước đây Bảo chỉ làm được từ đến vòng, nhưng bây giờ, Bảo đã làm được những vòng như thế. Đúng là, con người càng lớn thì càng có khả năng tốt hơn. Chỉ có điều, Việt Phương không nghĩ Bảo vẫn còn thích chơi trò này. Phải là ném thường xuyên mới thành thạo như thế được.
Việt Phương bất giác thở dài.
Cả hai đều đã lớn, nhưng khoảng cách giữa họ lại chẳng còn được như lúc xưa. Có chút xa cách và trầm lặng hơn.
Chút giận hờn trẻ con cũng đã không còn nữa, nó đã trôi dạt từ cái ngày Việt Phương hay tin Bảo rời đi. Điều hối tiếc nhất là, cô chẳng có dịp chia tay với Bảo, chẳng có dịp tặng cho Bảo một món quà kỷ niệm. Bảo rời đi quá nhanh, không một lời từ biệt, Việt Phương biết, Bảo vẫn buồn vì việc cô tuyện bố không thèm chơi với Bảo nữa, vì vậy Bảo rời đi trong im lặng.
Không phải Bảo chưa từng viết thư gửi về thông báo tin tức của mình với Hiển, Nam, Hải, Thắm và Thảo. Nhưng trong những lá thư đó không hề nhắc đến Việt Phương. Có lẽ Bảo vẫn còn cảm thấy áy náy vì làm cô giận, hoặc là Bảo giận cô đã nổi giận với mình cho nên đã chọn cách lờ cô đi. Nhưng lần Bảo về nước, Việt Phương lại không có mặt, cô viện lí do mình bận để tránh mặt. Thật sự cô không biết đối mặt với Bảo thế nào, nên chọn cách lẫn trốn.
Giờ thì cả hai đã gặp mặt nhau, Việt Phương cũng không biết nên nói gì, nhất là sau khi Bảo nghe hết mọi chuyện giữa cô và chị bán hàng. Thật sự khó đối mặt với Bảo.
Việt Phương muốn cả hai quay trở lại thân thiết như xưa, nhưng khúc mắc trong lòng cả hai nếu như cô không là người gỡ bỏ, có lẽ sẽ khó lòng quay trở lại, cuối cùng Việt Phương là người lên tiếng trước, phá vỡ bầu không khí im lặng bao trùm cả hai lúc này:
- Giống như….
Quyết tâm nói ra hết, Việt Phương hít một hơi thật sâu trước khi nói rõ, Bảo nghe Việt Phương lên tiếng thì dừng bàn tay đang nắm lấy hòn sỏi chuẩn bị ném đi của mình.
- Giống như một viên kẹo mà bạn lần đầu được nếm. Từ trước khi gặp Thiên Phong, mình luôn cho rằng mình là người bất hạnh. Mình luôn đồng cảm với hoàn cảnh của Bảo, mình giúp đỡ bạn, mình cho rằng ít nhất cũng có người không cô đơn và buồn bã giống như mình. Nhưng khi mình gặp anh ấy, ở anh ấy luôn có nhiều điều vừa như xoa dịu được tất cả những nỗi buồn của mình, vừa khiến mình cảm thấy mình và anh ấy mới thật sự đứng cùng một thế giới. Có lẽ vì anh ấy lớn hơn, hiểu cuộc sống hơn và anh ấy biết cách chấp nhận số phận, biết cách chấp nhận cuộc sống. Thật ra nói chính xác hơn là một sự phản kháng ngầm, kín đáo, không hề thể hiện ra mặt rõ ràng như mình. Anh ấy phản kháng cuộc sống nhàm chán đó, nhưng anh ấy không phủ nhận nó, cũng không nhất mực đẩy nó ra xa anh ấy giống như mình. Vì vậy, anh ấy không hối hận, không hối hận giống như mình. Nếu như mình không quá ương bướng, nhất mực xa lánh gia đình của mình, thì hôm nay có lẽ mình đã tươi cười hạnh phúc trong vòng tay ba mẹ Chứ chẳng phải gặp nhau mà cứ như người xa lạ giống như bây giờ.
Bảo ngây người nhìn Việt Phương, cô đang trải lòng với Bảo. Việt Phương nhìn đáp trả ánh mắt của Bảo, hít thêm một hơi thật sâu, Việt Phương nói:
- Mình luôn hy vọng Thiên Phong trở lại, mình hy vọng anh ấy nói ình biết, anh ấy hạnh phúc khi quyết định trở về nhà. Cho nên mình đợi, mình hy vọng….bởi vì đó cũng là lúc mình có thể trở về gia đình của mình. Chấp nhận quá khứ đi qua, quăng bỏ nỗi buồn cô đơn ở lại để theo đuổi hạnh phúc gia đình mà mình hằng mong đợi. Và thứ duy nhất ình niềm tin đó chính là chiếc kính vạn hoa. Nhìn vào kính, mình thấy một cuộc sống tươi đẹp hơn, nhiều màu sắc hơn là một cuộc sống ảm đạm buồn bã. Đáng tiếc, Bảo lại đập nát niềm hy vọng đó của mình. Cho nên mình đã rất giận, rất giận Bảo, đến nỗi không thèm nhìn mặt Bảo.
Bảo không ngờ Việt Phương lại suy nghĩ như thế, anh thấy bối rối, vẻ áy náy hiện hữu trên mặt Bảo, anh nhìn Việt Phương thật lâu trong im lặng, mãi mới thốt lên được:
- Xin lỗi. Mình….
- Bỏ đi, đã qua rồi. Mình đã không còn giận Bảo nữa – Việt Phương lắc đầu ngăn Bảo nói tiếp.
- Mình đã nghĩ, Phương coi trọng Thiên Phong hơn tụi mình. Mình ganh tỵ với Thiên Phong, anh ấy chỉ mới đến, nhưng lại có thể khiến Phương nhớ đến anh ấy nhiều như thế, có thể bỏ mặc tụi mình, cho nên mình….- Bảo ăn năn nói.
- Khờ quá, lúc Bảo ra đi, mình còn buồn hơn rất nhiều – Việt Phương cười nhẹ nói.
- Thật sao? – Đáy mắt Bảo long lanh lên niềm vui sướng nhỉn Việt Phương hỏi.
- Tất nhiên rồi. Chúng ta là những người bạn thân nhất mà.
- Vậy thì bây giờ Phương không còn giận mình nữa đúng không?
- Ừhm
- Hay quá – Bảo reo lên rồi ôm trầm lấy Việt Phương, nhưng chỉ tích tắc sau, anh cảm thấy có chút gì đó không đúng, vội vàng buông Việt Phương ra, gượng đỏ cả mặt, Bảo gãi gãi đầu nói với vẻ hối lỗi – Xin lỗi, ở bên mỹ mình quen thể hiện tình cảm như vậy.
- Không sao, mình không để ý. Mà Bảo nói sẽ giúp mình xem xét chiếc xe, mau xem nhanh lên đi.
- Được – Bảo hớn hở gật đầu.
Cả hai vui vẻ sánh vai nhau bước đi, rời khỏi bờ hồ.
Gió nhè nhẹ lại thổi thêm lần nữa, vẫn hất tung mái tóc Việt Phương lên, cô hơi nghiêng đầu nhìn ra sau: “ Gió khẽ nhắc điều gì?”.