Cuộc sống vốn ồn ào nhộn nhịp cuốn con người vào nhịp điệu sôi nổi tưởng chừng đó là cuộc sống mà con người đều yêu thích, nhưng thật ra đôi lúc khiến con người thấy nhàm chán, một khi đã nhàm chán, muốn đưa tay muốn níu giữ cuộc sống đó, thế nhưng nó cứ như không khí trôi tuột ra khỏi tay mình.
Nhạt nhẽo và vô vị.
Tình cảm cũng thế.
Khi con người nghĩ rằng bước vào khu vườn yêu thì sẽ ngửi được mùi hương dịu nhẹ, nếm được chất ngọt mà trên đời này khó có.
Và đôi khi thử nhắm mắt bước vào khu vườn đó....thế nhưng, khi bước vào...nơi đó không hẳn là có hương thơm mà mình thích, không hẳn là vị ngọt mà mình muốn nếm.
Khi Việt Tình nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Thiên Phong, cánh tay cô choàng qua cổ Thiên Phong, để cho nụ hôn của hai người được trọn vẹn hơn, một nụ hôn thật nồng nàn, thế nhưng....Thiên Phong lại không cảm nhận được hương vị mà mình mong chờ.
Việt Tình luôn là người chủ động trong sự thân mật của hai người, có đôi lúc cô khiến Thiên Phong cuồng nhiệt trong nụ hôn đó, nhưng khi nó đi qua, trong anh chẳng chút lưu luyến nào cả. Cho nên tình cảm với Việt Tình lúc nào cũng mơ hồ, Thiên Phong muốn tìm kiếm một chút gì trong cô để anh có thể níu giữ, có thể đặt cô vào trong trái tim anh, thế những cô như không khí trôi tuột đi một cách hững hờ mà anh cũng không buồn níu giữ.
Thiên Phong khẽ đẩy Việt Tình ra khỏi người mình, anh nhìn cô nhẹ nhàng bảo:
- Tối rồi, em về nhà đi, kẻo trễ.
- Anh đưa em về đi, xem như là đi dạo, có được không? Lâu rồi chúng ta không có đi dạo bên nhau - Việt Tình nắm tay Thiên Phong khẽ lay lay, cô nhìn anh bằng đôi mắt đẹp mong chờ.
Thiên Phong lưỡng lự một cái rồi gật đầu. Việt Tình mĩm cười sung sướng nắm chặt tay Thiên Phong cùng anh bước từng bước đến nhà nội cô. Hôm nay cô quyết định ở lại đây, cô nói muốn ở lại thăm ông bà ít bữa.
Cả hai đến gần trước cửa nhà, đã thấy cổng nhà đóng kín, tiếng chó trong nhà sủa vang lên. Đứng trước cửa nhà, cả hai nhìn ngó, cửa nhà đang có người mở ra, Việt Tình quyến luyến rời tay khỏi Thiên Phong cười nhẹ nói:
- Anh về đi, đến đây là được rồi.
- Ngủ ngon nhé - Thiên Phong cũng mĩm cười đáp lại cô kèm theo một lời chúc rồi mới quay người trở về.
Thiên Phong quay đi rồi, Việt Tình lại lên tiếng gọi.
- Jony.
Anh từ từ quay lại nhìn cô, chỉ thấy Việt Tình bước nhanh về phía mình.
- Ngủ ngon - Việt Tình chồm đến hôn nhẹ lên má của Thiên Phong một cái rồi mới rời đi.
Cùng lúc đó, chiếc cửa cổng được mở ra, Việt Phương bước ra chứng kiến cảnh hai người họ hôn nhau, cô bàng hoàng sững sốt, chìa khoá trên tay bị cô đánh rơi xuống đất, miệng Việt phương há ra rồi không thể khép lại. Cô vẫn nghĩ, Jony và Việt Tình là quan hệ đồng nghiệp mà thôi, hơn nữa, người mà cô nghĩ là bạn trai của Việt Tình là anh chàng Hoàng Tuấn kia, Jony là bạn của Hoàng Tuấn, Việt Tình quen biết anh cũng không có gì lạ. Nhưng giờ nghĩ lại, Việt Tình sáng sớm đến tìm Thiên Phong hôm đó, Việt Phương đã hiểu mối quan hệ giữa hai người vô cùng thân mật.
Hóa ra cô đã nhầm lẫn, chỉ là vì sao trong lòng bỗng có cảm giác buồn bã khi thấy hai người họ bên nhau như thế.
Vừa rời nhau ra, cả hai bỗng giật mình vì nghe thấy tiếng vật gì đó rơi xuống gây tiếng động mạnh, cả hai quay lại thì nhìn thấy Việt Phương đang đứng đó với cô thể bất động. Thiên Phong bắt gặp đôi mắt của Việt Phương nhìn mình kinh ngạc, trong lòng anh bỗng cảm thấy nhức nhói vô cùng, giống như rất sợ đôi mắt kia bị tổn thương.
- Chị…- Việt Phương cố ngượng gọi Việt Tình, cô cũng hơi bất ngờ khi thấy Việt Tình trở về.
Việt Tình không để ý đến tiếng gọi của Việt Phương, cô quay lại nhìn Thiên Phong mĩm cười nói:
- Em vào nhà đây, anh về đi.
Thiên Phong khe khẽ gật đầu ánh mắt anh liếc nhìn gương mặt cùng ánh mắt trầm buồn của Việt Phương mới rời đi.
Đợi Thiên Phong rời đi thật xa, Việt Tình mới quay lại nhìn Việt Phương hỏi:
- Vẫn chưa ngủ sao?
- Vẫn còn sớm – Việt Phương cúi người nhặt chìa khóa rồi nép qua một bên để Việt Tình vào nhà.
Việt Tình đi thẳng vào trong nhà, con chó đã bị Việt Phương sua đi cho nên Việt Tình thoải mái đi vào nhà, Việt Phương ở lại đóng cửa cổng. Cô bất giác nhìn theo bóng dáng cao lớn đổ dưới anh trăng, vững trải, cô độc và có chút gì đó khiến lòng cô xao xuyến.
Từ lúc bảo tỏ tình, cô về nhà cứ trầm tư mãi, những lời Bảo nói cứ văng vẳng trong tai cô, thế nhưng trước mặt cô bỗng xuất hiện hình ảnh Thiên Phong. Hình ảnh lúc cô và anh cãi nhau, lúc anh ăn ngon miệng thức ăn do cô nấu, lúc anh nhoẻn miệng cười với cô thật ngọt ngào. Cô nhớ đến tình cảnh hai người vô tình chạm vào môi nhau, bất giác gương mặt cô đỏ bừng và tim cũng đập nhanh hơn.
Thế nhưng khi cô còn đang hỗn lọan với cảm xúc trong tim mình thì đã thấy Thiên Phong và Việt Tình hôn nhau, giây phút đó, tim như ai bóp chặt, cảm thấy đau, một nỗi đau đến ghẹt thở.
Giống như một linh cảm đã định hình, Thiên Phong bỗng quay đầu nhìn lại phía sau, dưới ánh trăng sáng, anh nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn mặc một bộ đồ bộ đứng tựa người vào cánh cửa cổng dõi mắt theo anh.
Việt Phương không nghĩ Thiên Phong sẽ quay đầu lại, tuy giữa đêm tối, cả hai không nhìn rõ ánh mắt của nhau, nhưng lại có cảm giác, ánh mắt đó vô cùng ấm áp và chìu mến.
Gió vẫn thổi lặng lẽ thoảng qua hình ảnh của hai người, văng vẳng đâu đó tiếng nhạc đồng quê dịu nhẹ.
Thiên Phong không tài nào ngủ được, nhắm mắt lại, gương mặt Việt Phương bỗng xuất hiện, nụ cười của cô thật nhẹ nhàng khiến Thiên Phong cảm thấy ấm áp, muốn ngắm mãi nụ cười đó. Nhưng vẻ mặt kinh ngạc cùng ánh mắt bối rối ngượng ngùng khi bắt gặp anh và Việt Tình hôn nhau lại khiến anh cảm thấy đau, anh chỉ ước gì giây phút đó cô mãi mãi không nhìn thấy. Kết quả là một đêm không ngủ được, anh chỉ chợp mắt một chút là lại thức dậy, trở mình nhiều lần nhưng không tài nào ngủ được.
Bình thường anh vẫn thức dậy vào giờ này và đi tập thể dục, nhưng hôm nay anh không muốn đi. Nằm mãi cũng không ngủ được, Thiên Phong quyết định thức dậy đi tập thể dục.
Anh chạy theo một con đường mòn như thường lệ, đang định quay về, Thiên Phong chợt thấy một bóng dáng quen thuộc. Anh đứng lặng nhìn theo bóng dáng đó, hai tay siết chặt.
Lòng dặn mình đừng nên đến đó thế nhưng bước chân không nghe lời, cứ thế bước đến bên cạnh cô.
Việt Phương đang đứng vẽ, cô muốn vẽ lại cảnh mặt trời mọc, những cảnh mà Thiên Phong đã từng vẽ. Ánh sáng mặt trời đang dần soi bóng, ở phía chân trời xa kia, một góc nhỏ đã bắt đầu nhú lên, một màu cam dịu nhẹ rất đẹp, kèm theo những đám mây trắng được nắng xuyên qua tạo thành một màu dịu nhẹ êm đềm và rất đẹp, thanh bình khiến lòng người thanh thản.
Thiên Phong đứng nhìn cảnh sắc trước mặt, im lặng, hai tay cho vào túi áo khoát ngẩng đầu không chớp mắt. Chạy bộ cũng nhiều ngày nhưng chưa bao giờ anh đứng nhìn cảnh sắc mặt trời mọc như thế này. Khung cảnh lúc này phải nói là tuyệt đẹp, một khung cảnh anh chưa được nhìn thấy thế nhưng….lại vô cùng quen thuộc, giống như, anh đã từng thấy rất nhiều lần và giống như anh cũng từng đứng đây và vun những cây cọ kia.
Đầu cảm giác như nổ tung, những hình ảnh như thước phim chạy ngang qua đầu anh, trong khung cảnh đó, dường như có một cô bé gái đang đứng dưới ánh bình minh mĩm cười với anh.
Việt Phương mãi mễ vẽ tranh, vừa vẽ vừa trầm tư đến những điều làm cả đêm cô mất ngủ. Cho nên khi để ý đến việc có người đến và đứng ở sau lưng mình, cho đến khi nghe tiếng rên khẽ, cô mới giật mình quay lại thấy Thiên Phong đang đua tay ôm đầu, vẻ mặt có chút đau đớn khổ sở.
Việt Phương hốt hoảng, cô vội vàng đặt nhanh cọ và bàn pha màu vẽ của mình xuống đất rồi đưa tay đỡ lấy người như muốn ngã sụp xuống của Thiên Phong, miệng khẽ gọi tên anh:
- Jony! Jony! Anh sao vậy?
Thiên Phong nghe tiếng gọi, ngẩng đầu lên nhìn Việt Phương, anh nhìn cô thật lâu, ánh mắt hơi nheo lại như tìm độ cảm sáng thích hợp vào buổi bình minh này.
Trong đầu anh, gương mặt Việt Phương trước mắt như nhỏ hẳn lại, càng lúc càng nhỏ để rồi bỗng biến hóa thành gương mặt của cô bé trong bức tranh. Gương mặt quá đỗi quen thuộc, gần như khắc sâu trong trí óc anh làm cho cảm xúc trở nên mãnh liệt hơn. Thiên Phong nhìn chằm chằm Việt Phương khiến cô cảm thấy xấu hổ, không biết có nên buông tay ra khỏi người anh hay không. Nhưng nhìn vẻ đau đớn của Thiên Phong không phải là giả tạo, Việt Phương sợ hãi không dám buông tay chỉ đành cúi đầu lẫn tránh ánh mắt của anh.
Tóc cô bị rơi xuống che phủ nửa nghiêng mặt đang cúi của cô, Thiên Phong đưa tay tém tóc giúp cô. Từng ngón tay lần nhẹ trên tóc, rồi theo viền trán đi xuống gương mặt rồi chạm nhẹ vào dái tai của cô, khiến Việt Phương run nhẹ.
Hơi thở bỗng nhanh hơn gấp bội, thậm chí trong giây phút này, cả hai có thể nghe được tiếng tim đập và hơi thở gấp gáp của nhau.
Cảm xúc tưởng nhẹ nhàng nhưng thật ra lại cuồn cuộn trào dâng, Việt Phương không biết vì sao mình lại ngẩng đầu lên nhìn Thiên Phong và bất giác bị ánh mắt qua cặp kính trắng đó cuốn hút không rời.
- Tại sao người đó không phải là em? – Thật lâu Thiên Phong mới lên tiếng nói trong hối tiếc
- Anh đang nói gì vậy – Việt Phương lấy làm khó hiểu nhìn Thiên Phong
Như chợt tỉnh cơn u mê, Thiên Phong rời tay khỏi Việt Phương, anh bối rối nói:
- Không có gì.
Thiên Phong quay đi nhìn bức tranh Việt Phương vẽ vẫn còn giang dở. Anh khẽ nói:
- Là em thích vẽ cảnh bình minh, hay là vẽ theo tập bản thảo đó.
- Việc gì tôi phải nói chuyện với kẻ xấu như anh – Thấy Thiên Phong đã không sao rồi, Việt Phương lạnh nhạt đáp rồi cúi người nhặt cây cọ và bản pha màu của mình lên tiếp tục vẽ bức tranh giang dở.
Cô tiếp tục vẽ không để ý đến Thiên Phong nữa, thái độ của cô dường như khó chịu khi xuất hiện sự có mặt của Thiên Phong.
Vẽ mặt Việt Phương thay đổi nhanh chóng, từ vẻ mơ màng bỗng chuyển sang giận dỗi khiến Thiên Phong thấy buồn cười, anh không giấu nụ cười khúc khích của mình trước vẻ mặt đáng yêu này của cô.
Nghe Thiên Phong cười nhạo mình, Việt Phương khẽ lườm anh một cái, cô tức giận thu dọn cọ, giá vẽ định ra về. Cô vẫn nhớ rõ, anh không chịu trả đồ ình.
- Vẫn còn giận sao – Thiên Phong ngưng nụ cười, cho hai tay vào túi nhún người hỏi nhẹ bên tai Việt Phương.
Việt Phương không thèm để ý đến anh, cô gấp gáp thu dọn đồ đạc của mình để nhanh chóng rời đi.
- Bức tranh đang đẹp thế, màu vẽ vẫn chưa khô, em cuộn lại như thế sẽ làm hỏng tranh đó – Thiên Phong cố nói để níu giữ Việt Phương ở lại. Anh cũng tiếc bức tranh Việt Phương đang vẽ dở dang, bình minh dường như rất đẹp trong bức tranh của cô.
Việt Phương tuy vẫn mặc kệ Thiên Phong, cô vẫn khẽ đưa mắt nhìn bức tranh vẫn chưa hoàn thành của mình, lần lữa mãi không biết có nên gấp nó lại hay không? Cuối cùng cô quyết định cứ để nguyên bức vẽ trên giá rồi cứ thế khiêng cái giá về.
Khi cô thu dọn xong định bước đi thì Thiên Phong nắm lấy ống đựng tranh cô đang đeo trên vai giữ lại.
- Hôm nay anh muốn ăn súp lần trước em nấu.
- Anh tự đi mà nấu – Việt Phương lắc người hất tay Thiên Phong ra khỏi ống đựng tranh của mình. Giọng cô chứa đựng sự giễu cợt lẫn trách móc – Việc gì tôi phải nấu cơm cho kẻ chiếm đoạt chứ.
- Anh không nói là sẽ không trả lại em – Thiên Phong liền lên tiếng giải thích.
- Vậy khi nào anh sẽ trả tôi – Việt Phương đứng lại trợn mắt nhìn anh hỏi.
Thiên Phong không biết là đến khi nào anh mới tìm lại được phần ký ức mình đã mất, cho nên anh vẫn còn cần tập bản thảo đó. Trước câu hỏi của Việt Phương, anh quả thật không biết trả lời thế nào.
Thấy Thiên Phong không trả lời được, vẻ mặt anh bày ra sự khó xử khiến cô thấy bất lực vô cùng, đành cố nhẫn nhịn hỏi:
- Cho tôi một lí do để lí giải cho việc anh muốn giữ bản thảo đó.
- Anh muốn tìm ký ức của mình – Thiên Phong thở nhẹ rồi quyết định đáp.
- Cái gì…anh muốn tìm ký ức của anh qua tập bản thảo đó sao? Bảo nói rằng, anh sống ở bên mỹ từ nhỏ mà – Việt Phương cảm thấy thật khó hiểu trước câu nói của Thiên Phong.