- Khi chị đi du học, chị cũng gặp khá nhiều chị em sinh đôi, sinh ba, thậm chí sinh tư. Họ thường tâm sự, hai chị em họ rất hiều nhau, dù cả hai ở khác khu vực, nhưng dường như hai người đều có thể cảm nhận được cảm giác của đối phương. Họ tuy là hai thể xác khác biệt nhưng lại cùng một linh hồn, người này đau, người kia sẽ lo lắng hoặc là đau theo. Khi họ gặp nhau, thì giống như chẳng muốn rời nhau tí nào cả. Lúc đầu chị nghĩ, theo duy truyền học, các cặp song sinh tuy đặc thù giống nhau, nhưng nếu nuôi dạy ở hai hoàn cảnh khác nhau, thì tính cách và chiều cao thể trọng có thể khác nhau. Chị đã nghĩ, chị và em rất khác nhau, chắc là do nguyên nhân này. Nhưng vì sao chúng ta lại lâm vào hoàn cảnh này, tất cả đều do chị cả.
Việt Phương ngẩng đầu nhìn Việt Tình, những lời cô ấy nói, là lời thổ lộ tâm sự, mà lẽ ra hai người nên có từ lâu rồi.
- Có phải em ghét chị lắm không? – Việt Tình nhìn sâu vào mắt cô rồi khan giọng hỏi – Là chị khiến mẹ thấy em không ngoan, không thương em bằng chị. Là chị lừa mọi người khiến em bị hàm oan, là chị khiến em bị bỏ rơi ở lại nhà ông bà nội. Khiến em rời xa ba mẹ, có cuộc sống cơ cực nơi đồng quê này.
- Em không nghĩ mình sẽ ghét chị, chúng ta dù sao cũng là hai chị em – Việt Phương trầm mặt hồi lâu rồi mới đáp – Nếu có hiểu lầm gì thì cũng đã qua, làm gì có chuyện thù ghét nhau. Chuyện lúc nhỏ, ai mà chẳng vô tâm vô tánh. Chỉ là, em không biết chị có hài long về đứa em quê mùa này hay không mà thôi. Cho nên không dám đến gần chị quá nhiều.
- Ngốc quá, chúng ta là chị em mà. Chị chỉ có mình em là em gái, không thương em thì thương ai chứ? – Việt Tình khẽ cười nắm lấy tay Việt Phương – Bây giờ chị đã về đây rồi, sau này chị em mình càng có nhiều thời gian mà tâm sự. Chúng ta sẽ kể cho nhau nghe hết những quảng thời gian mà chúng ta không có ở bên nhau, em thấy thế nào?
- Được chứ - Việt Phương nhìn bàn tay mịn màng trắng trẻo của Việt Tình nắm lấy tay mình khẽ cười gật đầu.
- Cứ như vậy đi, chúng ta vào nhà ngủ thôi, khuya lắm rồi – Việt Tình đứng lên làm dộng tác buồn ngủ rồi giục Việt Phương.
Cả hai đi vào trong nhà.
Bên ngoài gió trời lùa từ bờ hồ vào, một khung trời mát lộng đến lạnh người.
Thiên Phong chỉ muốn nhìn cô rồi âm thầm rời đi mà thôi, nhưng Việt Phương lại nhìn thấy anh, cho nên Thiên Phong đành đi về phía cô. Việt Phương thấy Thiên Phong đi về phía mình, tâm trạng hỗn độn, cảm xúc cứ dâng trào trong cô, anh là Thiên Phong, người bạn cho cô những ký ức ngọt ngào, người bạn thường kể cô nghe những câu chuyện hay, người bạn muốn nụ cười luôn hiện diện trên gương mặt cô, và để nỗi buồn trôi đi.
Cô liền đứng lên, mắt nhìn anh không chớp cho nên không cẩn thân suýt chút trượt chân xuống bờ, Thiên Phong đang tiến lại thì nhanh tay giơ ra đỡ lấy Việt Phương kéo cô ngã vào lòng anh.
Cả hai liền như bị điện giật, luồn cảm xúc chạy khắp cả người, khiến tim cả hai mạnh liên hồi, họ có thể nghe nhịp tim của nhau. Một luồn gió thổi ngang qua người họ, luồn gió mát lạnh khiến cảm xúc nóng bừng của cả hai dịu lại.
- Không sao chứ? – Thiên Phong khẽ buông tay lùi lại khỏi người Việt Phương và hỏi.
- Không sao – Việt Phương gật gật, cúi đầu tìm lại đôi dép mà cô vẫn chưa kịp đi vào.
- Đi dạo sao? – Việt Phương e dè hỏi.
Thiên Phong quay đầu nhìn cánh diều chỉ ậm ừ đáp rồi lấy dép làm chỗ ngồi ình, ngồi xuống bờ ruộng. Việt Phương cũng từ từ ngối xuống bên cạnh, chẳng ai nói gì, chỉ thưởng thức cánh diều bay trong gió.
Im lặng chính là giây phút hạnh phúc.
Khi ta ngồi cùng những người thân yêu.
Có những lời nói không thể diễn tả bằng lời.
Chỉ có trái tim cùng nhịp đập mới hiểu ra.
Khoảng khắc này làm Việt Phương nhớ lại khoảnh khắc hai người cùng ngồi bên nhau ngắm diều bay lúc nhỏ. Quả thật, chỉ cần được ở bên cạnh nhau, im lặng cũng là phút giây hạnh phúc.
Thiên Phong cũng cảm thấy, khoảnh khắc anh được ở bên cạnh cô thế này thật là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của anh. Nếu như có thể, anh chỉ muốn cùng cô ngồi im lặng bên nhau thế này mãi mãi.
- Gió thật là mát – Việt Phương nhắm mắt hưởng thụ từng cơn gió đang lùa qua người cô – Là gió trời…- Cô quay đầu nhìn Thiên Phong hỏi – Có biết gió trời người ta gọi là gì không?
- Thiên Phong – Thiên Phong buộc miệng đáp.
- Phải đó, là Thiên Phong – Việt Phương gật gật đầu – Để em kể anh nghe câu chuyện này. Ngày xưa, có một cô bé tên là gió trời và một cô bé tên là cỏ lá. Cỏ lá lúc đó cô đơn lắm, nó mọc giữa cánh đồng trơ trọi một mình, có nhiều thứ cỏ cây côn trùng bầu bạn với nó, thế nhưng nó đều không thấy vui. Nhưng một ngày gió trời bay đến, gió trời kể cho cỏ lá nghe mọi chuyện mà nó đi đó đi đây biết được. Gió trời đã kể cho cỏ lá nghe ý nghĩa vì đặc biệt của bản thân nó đó là sự may mắn. Cỏ lá hiếm hoi, nhưng có đem lại may mắn cho người khác. Cỏ lá vui lắm, từ đó nó trở nên yêu đời hơn, nó vẫn nghĩ, sẽ làm bạn mãi mãi với gió trời. Thế nhưng cuốc sống của gió vốn là phải phiêu lãng, không thể dừng lại một nơi được. Gió trời bắt buộc phải rời đi, cỏ lá buồn lắm. Nó tặng cho gió trời một báu vật của bản thân, đó là trái tim của cỏ lá và buồn rầu hỏi gió trời: “ Liệu bạn có quên mình hay không?”. Gió trời đã trả lời thế nào anh có biết không?
- Trừ khi gió mãi mãi không thổi trên cánh đồng nữa thì anh mới quên em – Thiên Phong xúc động trả lời không suy nghĩ.
Việt Phương ngẩng người, cô nhìn anh, từng lời Thiên Phong nói năm xưa cô đều nhớ rõ:
“ Anh thấy mình rất hợp với nơi đây. Có lẽ mẹ anh biết điều đó nên mới đặt tên anh là Thiên Phong. Thiên Phong có nghĩa là gió trời, mà gió thì ở thành phố ít khi cảm nhận được lắm. Chỉ có ở nơi đồng ruộng trải dài thế này, mới thấy được và cảm nhận được từng luồn giá mát mẻ trong lành mà thôi. Nơi đây là nơi dành cho anh, trừ khi gió mãi mãi không thổi trên cánh đồng nữa thì anh mới quên nơi đây.”
Cảm xúc bùng nổ trong lòng Việt Phương, cô nhìn Thiên Phong. Anh vừa nói ra ký ức lúc nhỏ của họ, chẳng phải anh mất trí nhớ hay sao? Chẳng phải anh không nhận ra cô hay sao? Việt Phương mím môi nhìn anh một cái rồi khẽ gọi:
- Thiên Phong.
Cả người Thiên Phong cứng đờ, nhưng anh nhanh chóng kiềm được xúc động trong lòng mình.
- Đến lúc phải về rồi – Thiên Phong đứng dậy xỏ chân vào đôi giầy da mà anh dùng làm chỗ ngồi – Anh đi trước đây.
Việt Phương cũng khựng lại vài giây rồi tiếp tục bước đi như chẳng hề nghe cô gọi hay cái tên cô gọi chẳng hề liên quan đến anh.
Việt Phương thấy thất vọng vô cùng, cô lặng lẽ bước theo sau anh, nhìn bóng dáng anh mà trái tim cô se thắt lại.
Thiên Phong đi về nhà, anh nhìn thấy Thảo đang đứng trước cửa nhà mình, anh đưa mắt nhìn cô, lạnh lùng hỏi như một vị giám đốc trong công ty.
- Có việc gì thì đến công ty nói đi.
Nói xong anh đẩy cửa cổng bước vào, Thảo xoay lưng nhìn anh liền gọi:
- Thiên Phong.
Thiên Phong chau mày, anh quay lưng nhìn Thảo nói:
- Từ trước đến giờ mọi người đều gọi tôi là Jony.
- Em biết anh là Thiên Phong. Em tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của chị Việt Tình và Bảo. Em biết vì sao anh không chịu nhận mình là Thiên Phong rồi – Thảo liền nói nhanh.
Thiên Phong nhìn Thảo không chớp vì kinh ngạc:
- Thật ra, em cũng không định nói ra sự thật này đâu. Nhưng mà em thấy hai người cứ dằn vặt trong đau khổ như thế, em cũng thấy xót xa vô cùng. Hơn nữa, em thích Bảo, em không muốn cậu ấy cứ mãi chìm ngập trong cảm giác ăn năn. Thật ra, Bảo luôn tỏ vẻ chống đối anh là vì cậu ấy không có cách nào đối mặt với anh, đối mặt với tội lỗi đã gây ra cho anh.
- Sao em biết điều này.
- Bảo từng tâm sự với em, cậu ấy đã uống rất say và khóc rồi kể. Trong thâm tâm Bảo, anh vẫn là người anh mà cậu ấy tôn kính nhất. Chỉ là tình cảm in dấu với Việt Phương cứ làm cậu ấy càng sống trong nỗi sợ hãi mất mát. Ba người các anh cứ tự nhốt nhau trong một cái vòng tròn nhỏ hẹp đến khó thở, chẳng ai chịu bước ra và đi về phía vòng tròn của người đối diện tìm cho nhau cuộc sống mới. Cho nên em quyết định nói ra hết sự thật, hy vọng cuộc sống của mọi người không còn bị bao bọc trong cái vòng tròn khiến người ta nghẹt thở khó chịu đó nữa.
- Anh cám ơn em đã có lòng, nhưng Thảo à, chuyện giữa bọn anh không chỉ là truyện của người đơn thuần, mà là chuyện của người.
- Ý anh là chị Việt Tình.
- Đúng vậy. Cho dù anh nhớ ra thì sao, Việt Phương cô ấy sẽ không chấp nhận anh đâu – Thiên Phong cười khổ nói.
- Đó là vì cô ấy không biết anh là Thiên Phong – Thảo bèn lên tiếng nói - Thiên phong! Thật ra, Việt Phương đã biết anh là Thiên Phong rồi, cái hôm cô ấy vội vã đến tìm anh, nhưng vì thấy Việt Tình ở đó, trên môi hai người vẫn còn dính vết son của Việt Tình. Việt Phương cho rằng, anh mất trí nhớ cho nên mới im lặng như thế.
Thiên Phong nhớ lại hôm kia Việt Tình đột nhiên hôn anh rồi mới bảo anh xuống nhà gặp Việt Phương. Hóa ra lúc đó, cô đã biết anh là Thiên Phong rồi.
- Thiên Phong, Việt Phương cũng đau khổ vì nghĩ rằng anh mất trí nhớ và quên mất cô ấy. Còn anh thì nghĩ cô không biết anh là Thiên Phong. Hai người chẳng lẽ cứ im lặng trong đau khổ như thế sao? – Thảo nhìn Thiên Phong hỏi.
Nhưng lời chất vấn vẫn chưa có lời đáp thì Thiên Phong đã vụt lao đi.