Tới nhà chính của Thượng Gia.
Anh và cô đi vào, người hầu bên ngoài lên tiếng:
- Đại thiếu gia và thiếu phu nhân đã tới rồi ạ!
Cha mẹ của anh vui mừng đi ra cửa đón.
Mộng Khởi Lan nắm lấy tay cô và nói:
- Tiểu Đào!? Dạo này con ốm đi nhiều quá.
Có phải Phong nó ức hiếp con không?
- Dạ không ạ.
- Vậy thì được.
Đừng có bắt nạt con bé quá đấy.
Nào hai con vào đi, mọi người tới đông đủ cả rồi này.
- A ~ con tặng cô bó hoa này.
Không biết cô có thích không ạ?
Cô đưa bó hoa ra, bà nhìn thấy thì vô cùng hạnh phúc:
- Có chứ.
Đồ con tặng thì mẹ lúc nào cũng thích hết.
Nhưng mà bữa sau tới đây không cần mang quà cáp gì đâu.
- Thế thì không được đâu ạ.
Con ngại lắm.
- Có gì mà phải ngại.
Vào ngồi đi con.
Trên bàn có Thượng Đắc Tống đang ngồi chờ cô và anh.
Cô lễ phép đi vào.
Anh kéo ghế cho cô và ngồi bên cạnh.
Ai nhìn cũng bất ngờ một chút vì tính tình của anh đã thay đổi.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện xôn xao, cho cô cảm nhận được tình cảm gia đình thứ 2.
Cô cũng nhanh chóng hòa hợp với gia đình anh.
Mẹ anh có hỏi anh về chuyện công việc và đời sống của anh:
- Công việc con tiếp quản công ty thế nào rồi? Có quen với chức vị Chủ tịch không?
- Dạ cũng ổn ạ.
- Ừm.
Vậy tiểu Đào, con có biết mấy việc về kinh doanh không?
- Dạ..
không ạ!?
- Tiếc nhỉ!? Nhưng mà không sao.
Bữa nào con đi làm thì đưa theo Tiểu Đào đi, để con bé ở nhà một mình buồn lắm.
- Vâng ạ.
- À còn nữa.
Con chuyển nhà ra ngoài Khu biệt thự cao cấp Thiên Trà đi.
Đừng ở cái nơi khỉ ho cò gáy đó nữa.
Mẹ muốn tới thăm con mà còn sợ đấy.
- Dạ con biết rồi ạ.
- Nhớ ở biệt thự số 1 nhe.
Nè sổ đỏ nè cầm lấy đi con.
Còn có chìa khóa xe riêng nè.
Giao cho Tiểu Đào cầm.
- Ơ..mẹ..
- Mẹ gì!? Ăn đi.
Mộng Khởi Lan đưa đồ cho cô.
Mọi người trong nhà anh ai cũng thương cô, thấy cô gầy thì luôn dặn dò anh đối xử tốt với cô, không thì sẽ cho anh ra bãi rác ngủ.
Tối đó, mọi người nói chuyện vui vẻ với nhau.
Nhưng cũng đến lúc anh với cô phải về.
Nhưng mẹ anh nhất quyết giữ họ lại, không cho về:
- Không được về!? Tối nay hai đứa ngủ ở đây đi.
Tiểu Đào ngủ với mẹ.
Con ngủ với cha đi.
Anh đành đồng ý.
Tối đó, cô và mẹ của anh nói chuyện, tâm sự với nhau:
- Đào Đào..
con nghĩ Phong nó như nào?
- Dạ cũng tốt ạ.
Lúc đầu hơi quá đáng như sau lại rất trẻ con.
hihi
- Vậy thì tốt quá.
Mẹ thay nó xin lỗi con vì mấy chuyện trước đây đối xử với con không tốt.
- Không sao đâu ạ.
Con cũng không để tâm lắm.
- Ừm..
cảm ơn con.
Nhờ con mà thằng bé đã thay đổi tính tình.
Nhớ lúc trước ngay cả mẹ nó cũng cãi lại, hay tức giận và làm theo ý mình.
Nhưng ngày mà con xuất hiện, mẹ chắc con sẽ thay đổi được nó.
- Dạ không có đâu ạ.
Cũng là một phần anh ấy hiểu ra bản thân đã sai nên mới thay đổi như vậy đó ạ.
- Hha~ Có một cô con dâu tốt như con thật thoải mái quá..
Vết thương của con còn đau không? Đã lành chưa?
- Dạ không đau nữa và nó cũng sắp lành rồi ạ.
- Có để lại xẹo không?
- Chắc không ạ.
Hihi
- Vậy mẹ con ta đi ngủ thôi.
- Cô ngủ ngon ạ.
- Kêu mẹ đi con.
Đừng kêu cô nữa.
- Vâng.
Mẹ!?
- Được rồi..
ngủ thôi.
Việc gì khó đã để bố chồng con lo.
Ngủ ngon Đào Đào yêu.
Phía bên phòng Thượng Nhất Đinh.
- Này con trai!? Gia đình của chúng ta không có việc ăn hiếp, bắt nạt, gây khó dễ cho vợ.
Con biết không?
- Dạ không.
- Chứ con không thấy ông thương bà, cha thương mẹ à?
- Dạ có.
- Vậy sau này cũng nhớ đối xử tốt với vợ con nhé!? Khó lắm mới tìm được người vợ như vậy lắm.
Cẩn thận " có không giữ mất đưng tìm " đó con.
- Vânggg..
- Thôi.
Nói thế thôi.
Ngủ đi.
Khuya lắm rồi.
À nhớ có dịp tổ chức lại đám cưới với đăng kí kết hôn đi nhe.
Làm như lần trước là không được đâu!?
- Vângggg..
- Sao nãy giờ cứ vâng thế con?
- Vânggg..
Thượng Nhất Đinh bật dậy nhìn anh.
Thấy anh ngủ rồi thì tức giận nói:
- Thằng con trời đánh này.
Bố đang nói mà con dám đi ngủ? Hừ..
Ông nằm xuồng và đi ngủ.
Anh quay người sang phía khác rồi mở mắt ra, nghĩ trong lòng:
- Đám cưới? Đăng kí kết hôn? Lúc nào thì thích hợp nhất? Cô ấy có đồng ý không?
Đêm đó trôi qua.
Sáng hôm đó, cả nhà đã dậy sớm để chuẩn bị ăn sáng, cho anh và cô về công ty.
Trước khi đi, mẹ anh dặn dò lại:
- Nhớ những lời cha mẹ nói hôm qua đấy.
Cả hai đồng thanh:
- Vâng ạ!?
Thế là họ tạm biệt cả nhà và rời đi.
Trên xe, anh hỏi cô:
- Đào Đào.
Giờ cô muốn về nhà hay là lên công ty ngồi chơi?
- Lên công ty...!đi chơi đi chơi...!ở nhà chán lắm.
- Được thôi.
Lục Hạc Vĩ! Lái xe đến công ty.
Lục Hạc Vĩ chuyển hướng đến công ty.
Dừng xe trước cổng, anh và cô đi vào.
Mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt kì quái:
- Cô ta là ai vậy? Dám đi phía sau chủ tịch ư?
- Chán sống rồi à!?
- Nhìn dáng của cô ta kìa.
Chắc là mấy con đứng đường ngoài kia!?
Anh nghe được thì trừng mắt về phía người vừa nói và ra lệnh đuổi cô ta ra khỏi công ty.
Ai cũng rén ngang.
Anh dẫn cô đi vào thang máy dành riêng cho chủ tịch.
Lên tới phòng, anh đi lại bàn làm việc, còn cô đi lại ghế sofa ngồi:
- Wao..
êm ghê..
- Thích là được.
Anh cắm cúi làm việc, còn cô thì lụm điện thoại ra, vào game chơi:
- Hôm nay là một ngày hoàn hảo để cày game.
Cô hết ngồi sang nằm rồi có lúc đứng dậy hét toáng lên:
- Aiss..
chết tiệt thật đấy.
Dám giết tôi.
Phải cho ngươi biết tay...
Sau đó, trở lại yên tĩnh, vẻ mặt cô đăm chiêu vào điện thoại.
Anh nhìn cô chằm chằm, đột nhiên cô la lên:
- Aaaaaaaaa..
cái tên chết bầm này...
Anh hoang mang hỏi:
- Cô đang chơi gì thế?
- Free Fire - Sống dai thành bà nội.
À nhầm..
sống dai thành huyền thoại.
- Game vậy cũng chơi.
Gà..
- Anh chơi thử đi.
Không tức chết mới lạ.
Anh đi lại, giật lấy điện thoại của cô và ngồi xuống:
- Được.
Chơi giải trí một lúc thôi.
Cô xịch lại gần anh, chỉ vào mấy giao diện:
- Đây là nút bắn này, còn đây là đổi súng, cái này là chạy rồi này là balo, trên kia là túi cứu thương.
À đây là bản đồ...
- À được rồi.
Tôi biết rồi.
- Nhấn bắt đầu đi!?
Một lúc sau, cô đập liên hoàn vào vai anh:
- Phong!? Anh siêu thế.
Tôi chơi không giết được kill nào.
Giỏi quá giỏi quá!?
- A...a...a..
đau..
đau..
Đang ăn mừng thì vùng anh đứng bị thả bom, đồng đội bỏ anh chạy đi, còn không thèm cứu, họ còn nói:
- Thứ con gái bằn gà như quỷ.
Cứu làm gì tốn xu.
- Đúng đấy.
Cho nó ngồi xem tivi đi.
- Gà vờ lờ!? Chết nãy giờ.
Anh tức giận, nghiến răng nghiến lợi:
- Tôi muốn chửi!?
- À à..
mic đây...!bật đi..
Anh nhấn vào mic rồi chửi té tát bọn đồng đội:
- Thằng cha cố tổ ranh nhà mày chứ hả? Con gái gà chết ai, chả lẽ con gái pro thì cần gì tụi mày gánh.
Nói như đúng rồi!? Thứ con trai mà chả khác gì đàn bà.
Nhục!? Trước khi bảo người khác gà thì nên xem lại bản thân đi nha.
Đồng đội của cô cãi lại:
- Mày ở đâu? Tao tới tao san bằng cái nhà mày luôn.
- Ngon tới đây coi.
Mày ở đâu? Con nhà ai?
- Văn Quân.
Nhà họ Văn.
Ở thành phố Khai Phú.
Ngon tới đây tìm đi.
Tao thách, mày tên gì? ở đâu?
Anh cố gắng điềm tĩnh trả lời:
- Thượng Tân Phong!? Thượng Gia.
Thành phố Đồng Xuân.
Chờ đấy, chuẩn bị Văn Gia tèo đời đi.
Phía bên Văn Quân, giọng run rẩy:
- Th-thượng Gia..
Sau đó, anh thoát game rồi xóa luôn.
Cô nhìn thấy thì buồn bã:
- Game ơi..
chờ chế với..
- Chơi cái khác đi.
Đừng chơi game đó nữa.
Cô định tìm phim xem thì mày cúp nguồn.
Cô giơ điện thoại lên rồi nói:
- Phong!? Máy tôi hết pin rồi.
- Lấy điện thoại của tôi kìa.
Cô vui vẻ đi lại, lấy điện thoại trên bàn của anh.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, cánh cửa mở ra, một cô gái có thân hình nóng bỏng bước vào, trên tay còn bưng một ly cà phê, õng ẹo nói:
- Chủ tịch Thượng ~ Cà phê của anh đây~~
Cô với anh nhìn chăm vào cô ta.
Mặt cô tỏ vẻ: Buồn nôn quá má ơi!?
Cô ta bưng lại đến bàn của anh, còn nhân cơ hội để lộ vòng 1 trước mặt anh.
Chưa xong, còn dựa ngực vào lưng anh rồi bóp vai vừa nói:
- Chủ tịch Thượng ~ để em bóp vai cho anh nhá ~
- Ọe..
Để ~ em ~ bóp ~ vai~ cho ~ anh ~ nhá ~! Ọe ọe ọe..
Cô làm ra bộ mắt ghét bỏ thẳng thừng, khiến cô ta tức giận:
- Mày là con nào? Dám vào phòng của chủ tịch.
Có tin tao đuổi mày khỏi đây không?
- Thách cô đấy!?
Thượng Tân Phong đứng dậy đẩy cô ta ra, rồi lạnh lùng nói:
- CÚT!?
Cô ta tưởng anh nói Lạc Đào thì hênh hoang:
- Mau cút đi kìa.
Không nghe chủ tịch nói gì à?
- Tôi nói cô.
cút khỏi đây.
Cô ta giật mình quay lại:
- Ơ chủ tịch..
- Cút khỏi công ty luôn.
Nhanh lên! Nếu không thì đừng trách tôi vô tình.
Cô ta sợ hãi chạy ra khỏi phòng.
Cô cười nhẹ một cái rồi chọt chọt vào vai anh:
- Gu của anh lạ thật đấy.
- Cô quá khen.