Kết thúc hồi tưởng.
Anh quay xuống nhìn cô, cười một cái đầy yêu chiều:
- Và..
Anh rất vui vì ân nhân của anh chính là em.
Cô bật dậy, đầu đập trúng cằm của anh.
Cô quay lạy xin lỗi, còn thổi cho anh.
Anh xua tay bảo không sao.
Sau đó cô mới nói:
- Vậy! Ân nhân của anh không phải em thì anh cũng không thích em đúng không?
- Không có.
Ân nhân là một cái khác mà người yêu lại là một tầm cao hơn chứ.
Cô lại nằm xuống đùi anh, giơ tay lên, che đi ánh nắng của mắt trời.
Đột nhiên anh nhận ra gì đó, anh bảo cô nhắm mặt lại rồi sẽ biểu diễn ảo thuật cho cô coi.
Cô cũng vui vẻ nhắm mắt lại theo ý của anh.
- Em mở mắt ra đi!
Cô từ từ mở mắt ra, đập vào mắt cô là một chiếc nhẫn bằng kim cương sáng chói trên ngón áp út.
Cô giật mình bật dậy, đòi tháo ra trả lại cho anh nhưng anh ngăn lại.
- KHÔNG ĐƯỢC THÁO RA!
Anh quát lớn làm cô hơi bất ngờ, vẻ mặt cô ngơ ngác đến ngốc luôn.
Anh nhìn mặt cô vừa buồn cười vừa bất lực.
- Sao? Em lại tháo trái tim của anh ra khỏi tay em vậy? Anh đau lòng lắm ~..
- Hả? Vậy còn anh?
- Nào có dịp.
Chúng ta cùng nhau đi chọn cái mới.
Anh ôm lấy cô, cô ngắm nhìn chiếc nhẫn đầy thích thú.
Anh ôm lấy chiếc má bánh bao của cô, hướng lên đối diện với mặt mình, trao cho cô một nụ hôn đầu, ngọt ngào, nhẹ nhàng.
Rồi sau đó, hai người nắm tay nhau, để lộ 2 chiếc vòng tay bằng ngọc cha cô tặng.
Ở phía xa.
Hoàng Dương và Lâm Hiểu Văn quan sát nãy giờ.
Cảm thấy hơi nhiều cơm nhưng mà sao lại thấy ngon hơn bao giờ hết.
Đến đoạn hai người hôn nhau thì Hoàng Dương che mặt Lâm Hiểu Văn rồi kéo cô ấy đi chỗ khác.
[…]
Đến lúc chia nhau rời đi, cô cũng phải quay về căn cứ, anh đồng ý cho cô đi, làm theo những thứ cô muốn.
Sau, anh trở lại thành phố.
Còn Hoàng Dương trở về biệt thự.
Lạc Đào và Lâm Hiểu Văn trở về căn cứ LA.
Trở về chưa được bao lâu.
Oly chạy tới chuyền tin cho cô:
- Mr.Zero! Có một cuộc họp khẩn cấp.
Lát nữa sẽ diễn ra.
Cô mau tới phòng họp đi.
Cô nhận được tin nhưng vẫn bình tĩnh.
Oly lại nói thêm một câu nữa:
- Cuộc họp này còn có sự tham gia của nhiều người của các tổ chức khác.
Nghe có vẻ là một cuộc họp quan trọng đầu tiên sảy ra của căn cứ LA.
Lạc Đào nhíu mày.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Lâm Hiểu Văn vang lên.
Bắt máy, bên đầu bên kia là Hoàng Dương:
- Phải Văn Đít Khỉ không?
Lâm Hiểu Văn lạnh giọng:
- Là tôi.
Có chuyện gì không? Dương Óc Chó?
Hoàng Dương bắt đầu nghiêm túc, giọng chả giống đang đùa:
- Ehem.
Bên chợ đen có vài mẫu thuốc quý hiếm, tôi tính mua, nhưng không rành lắm.
Cô có thể rủ lòng từ bi qua nghiên cứu giúp tôi vài bữa được không?
Lâm Hiểu Văn quay sang nhìn Lạc Đào, cô gật đầu, thế là Lâm Hiểu Văn đồng ý luôn.
Lúc mà Lâm Hiểu Văn bước lên trực thăng của Hoàng Dương đưa tới thì cô cũng đi họp mất, không đến tiễn Lâm Hiểu Văn được.
Trong phòng họp.
Không khí yên ắng hẳn.
Cạch!
Cánh cửa phòng họp mở ra, cô cùng Oly đeo mặt nạ bước vào.
Bên trong đúng như lời Oly nói, quả thật là rất bó nhiều người.
À một mùi hương quen thuộc bốc lên, lúc cô mới bước vào đã nhận ra người ngồi đối diện với cô là ai.
Người đang ngồi vắt chéo chân, kiêu ngạo, trên bàn phía cô ta còn bỏ chử SSS, tên giả là: Potion Queen.
Quả nhiên, ngưới đứng sau tất cả mọi chuyện chính là cô ta.
Phan Ngọc Trân.
Cô điềm tĩnh ngồi xuống.
Loại người như cô ta thì không nhận ra cô rồi.
Khi cô tới thì cuộc họp cũng bắt đầu diễn ra.
Phía cô ta lên tiếng trước:
- Bây giờ, mọi người đã tới đông đủ thì bên tôi cũng lên tiếng luôn.
Đó là, chúng tôi muốn hợp tác với LA các người để trừ khử một tên.
Hắn rất có tiếng trong giới thượng lưu.
Nếu phiếu bầu nghiêng về bên giết thì LA phải cử Mr.Zero cùng hợp tác đi giết " Người đó ".
Lạc Đào đột nhiên lên tiếng.
Giọng cô trầm trầm như con trai vì cô mang máy biến giọng:
- Nói long vòng nhiều thế? Thì ý của mấy người vốn dĩ là muốn tôi đi giết người, nhưng cứ bảo người đó, người đó là ai? Sao cứ phải lòng vòng?
Người bên phía Phan Ngọc Trân thấy thái độ khó chịu của cô cũng đành nhẫn nhịn, vì mấy người đó vốn dĩ đâu phải đối thủ của cô và cả LA.
Nhưng một tên to gan đã đứng dậy phản bác ngay:
- Cậu nghĩ câu là ai? Một sát thủ SSS có tiếng thôi mà.
Muốn bao nhiêu tiền? Làm gì thấy gớm..
Chưa buông hết câu, đã cảm nhận được không khí lạnh bao trùm cả phòng họp.
Hắn ngẩng đầu lên thấy cô đang nhắm mắt làm ngơ, còn toàn bộ bên LA nhìn hắn như muốn gi3t chết hắn ngay vì cái thói hỗn xược.
Chu Vãn Minh đứng dậy đập bàn.
Rầm!
- Mấy người bọn mày tới đây để hợp tác hay là muốn ra lệnh cho LA thế hả? Bọn mày đang coi thường Zero, coi thường cả LA à? Muốn toàn mạng mà bước ra khỏi cái căn cứ này nữa không?
Thấy Chu Vãn Minh tức giận, quát lớn, cả phòng họp im ru.
Đột nhiên, Phan Ngọc Trân lên tiếng, ra vẻ ta đây có quyền có thế, không biết sợ sống sợ chết:
- Ha..
Một cái LA thôi mà, có gì mà làm ầm lên thế? Không hợp tác với bọn mày thì đi chỗ khác.
Gớm, một cái LA rách ná..
Đoàng!
Một viên đạn bay qua mặt cô ta với vận tốc lớn khiến tóc cô ta bay lên.
Là do Lạc Đào bắn, Phan Ngọc Trân hốt hoảng như muốn ngã khỏi ghế.
Cô đưa đầu súng lên thổi một cái, lạnh lẽo nhìn về phía Phan Ngọc Trân:
- Đừng có mà hênh hoang ở đây.
Viên thứ nhất không có mắt, chứ viên thứ 2 không trượt nữa đâu..