Con mụ này cười giống bị điên quá! Mày uống thuốc chưa đó?
Phan Ngọc Trân nghe vậy thì điên máu.
Giơ súng bắn về phía cô, cô nhẹ nhàng né được.
Với cái tài cỏn con đó mà sao dám đấu lại được với sát thủ cấp SSS ư?
Thượng Tân Phong ở ban công thì đứng ngồi không yên khi thấy cô gặp nguy hiểm.
Đấu ở đâu thì không đấu lại đấu nhau ngay trên nóc nhà, còn rất cao mới chịu.
- Cẩn thận!
Anh hét lớn, một viên đạn bắn trúng vai cô.
Cô ôm lấy vét thương rồi nhìn Phan Ngọc Trân.
Cô ta thì rất đắc ý khi bắn trúng Lạc Đào:
- Ha..
Trúng rồi.
Tưởng gì chứ, mày vẫn bị tao bắn trúng thôi..Hớ!!!
Cô dùng hai ngón tay, móc vào trong vết thương rồi lôi viên đạn của Phan Ngọc Trân.
Cô ta và Thượng Tân Phong đứng ngơ ngác không tin vào mắt mình nhìn thấy.
Như thế đủ đau đớn với một người khác đến ngất rồi.
Còn cô, mặt vẫn không đổi sắc, còn cười rất tươi.
Cảm giác cô rất thích thú khi làm như vậy.
- Ừm..
Mày đâu có bắn trúng tao đâu, đúng không? Viên đạn ở đây mà!
Viên đạn kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa được lôi ra.
Phan Ngọc Trân trợn mắt nhìn cô.
- G-gì chứ!!! Thật khủng khiếp!?
- Bình thường mà.
Sao vậy? Muốn ăn lại một viên cho công bằng không?
Cô ta hoảng loạn, chĩa súng về phía cô.
Cô nhướng mày, giơ hai tay lên giống như đầu hàng.
Phan Ngọc Trân tưởng cô đã phục thì rời khỏi vị trí, đi lại phía cô.
Thượng Tân Phong lên tiếng:
- Phan Ngọc Trân! Cô định làm gì? Không phải cô nhắm tới tôi sao?
- Anh? Để làm gì? Phải giết thằng này đã chứ! Rồi đến lượt anh sau, Thượng Tân Phong à!?
- Cô..
Một tên khác từ đâu xuất hiện, chĩa súng vào đầu anh.
Cô không thể tin được là còn một tên còn sống.
Phan Ngọc Trân đi tới, vừa chĩa súng vừa đưa tay giật lấy mặt nạ của cô.
Phan Ngọc Trân bất ngờ.
Tóc cô xõa xuống, khuôn mặt cô từ từ lộ ra.
Cô ta thốt lên:
- Đường Lạc Đào? Là mày?
Cô nhanh chóng dùng chân đá vào tay cầm súng của cô ta.
Khẩu súng rớt xuống cô đá bay cây súng đó xuống đất.
Vậy là bây giờ, trên người Phan Ngọc Trân chỉ còn một con dao găm, súng thì đã bị cô đá mất.
Phan Ngọc Trân chưa kịp phản ứng thì bị cô cho một cước vào bụng, khiến cô ta đau đớn ngã khụy xuống, một tay chống đỡ, một tay ôm lấy bụng.
Ngước mắt nhìn cô, như muốn nuốt sống cô vậy:
- Con khốn!? Mày dám..
Chết đi!
Phan Ngọc Trân vung nắm đấm về phía cô, cô né, né, né.
Toàn mấy tuyệt chiêu mèo cào, vậy mà cũng đòi giết cô.
Cô ta đấm vào mặt cô, cô ngửa người ra sau.
Phan Ngọc Trân lấy sau lưng quần ra một con dao, đấm xuống cổ của cô.
Cô cầm lấy tay cô ta rồi vật cô ta nằm xuống.
Cô đổi chân, giữ lấy hai tay cô ta, người cô ta không nhúc nhích được nữa.
Cô đứng dậy nhưng hai chân vẫn đạp vào hai tay cô ta.
Lạc Đào lấy khẩu súng tỉa sau lưng ra, lắp đạn, ngắm vào mặt Phan Ngọc Trân.
Cô ta hoảng loạn, khóc lóc cầu xin, trông rất thảm hại.
Nhưng cô không do dự, bóp còi.
Đoàng!
Viên đạn bắn lệch đầu cô ta, cô ta trợn mắt rồi ngất xĩu:
- Chậc chậc! Hù có tí mà ngất rồi.
Nhàm chán vậy!?
Cô quay người, rút dao găm của cô ra, phóng về phía tên chĩa súng vào người anh.
Phập!
Trúng tim tên đó.
Tên đó ngã xuống.
Thượng Tân Phong thì vẫn ngơ ngác.
Cô đứng bên đó đối diện nhìn anh, cười nhẹ một cái, rồi nhìn vào đồng hồ.
Đồng hồ điểm đến 10 giờ đúng.
Không lệch một kim nào.
Phạch! Phạch! Phạch!
Một chiếc trực thăng xuất hiện đằng sau lưng cô.
Có một người lạ mặt nhảy xuống, dùng súng điện, dí vào người cô khiến cô ngất đi.
Rồi người đó bế cô bước lên trực thăng rồi bay đi mất.
Anh tưởng đó là đồng đội của cô hoặc là người sẽ không hại cô.
Nhưng trong lòng anh, tự nhiên lại nóng như lửa đốt.
Khó chịu, như sắp có chuyện gì nghiêm trọng sắp xảy ra.
Phía biệt thự của Hoàng thượng.
- Cái gì? Cô bảo Lạc Đào sẽ bị phạt nặng do làm sai bản hợp tác?
- Đúng vậy.
Thưa chủ nhân!
Rầm!
Lâm Hiểu Văn đá cửa xông vào phòng của Hoàng Dương.
Hỏi lớn:
- Lạc Đào xảy ra chuyện gì rồi!?
- Cô ấy làm trái bản hợp tác.
Giờ đã bị đưa vào phòng giam, sắp bị tra tấn rồi.
- Cái gì! Căn cứ LA.
Còn "ông ta".
Nếu Lạc Đào xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không tha cho ông đâu!
Lâm Hiểu Văn tức giận quay người, tức tốc chạy xuống hầm xe, lái xe đi mất.
Hoàng Dương thì không hiểu Lâm Hiểu Văn sẽ làm gì tiếp theo nữa.
Phía căn cứ LA.
Mọi người đều ngăn cản Chu Vãn Minh.
Không chịu cho anh ta đi:
- Đội trưởng Chu à! Bình tĩnh lại đi.
Còn nước còn tát, chúng ta không thể làm thế được.
- Tránh ra!
- Không được.
Anh không thể đi được!?
- Cút! Để tôi đi.
Mr.Zero chính là thành viên của tôi, tôi không thể để yên nhìn Mr.Zero chết được..!
- Nhưng anh định làm gì? Đánh sập cả trụ sở chính à?
- Đó là quyền của tôi.
Cút ra!
Chu Vãn Minh đánh ngất mất đám kia rồi lái xe xuất phát ra khỏi căn cứ LA.
[…]
Bên một căn phòng tối.
Thấy Chu Vãn Minh đứng trước mặt một người ngồi trong bóng tối.
- Tôi là Chu Vãn Minh.
Tôi xin gánh vác một nữa phần hình phạt của Mr.Zero.
Xin ngài hãy đồng ý!
- Cậu là gì mà tôi phải đồng ý?
- Tôi chính là đội trưởng của Mr.Zero!.