King kong! King kong!..
king kong!..
- Đậu xanh! Đứa nào đêm hôm khuya khoắt, trời gió mưa to, bấm chuông cửa nhà tao thế hả? Chán sống rồi à?
Hoàng Dương cầm ô từ trong nhà đi ra cổng, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Cho đến khi nhìn thấy cô và anh:
- Ủa? Lạc Đào? Thượng Tân Phong? Khuya rồi tới tìm tôi làm gì thế?
Hoàng Dương mở cổng mới hé ra một chút, Thượng Tân Phong đã đẩy cổng, che dù cho Lạc Đào đi vào trong:
- Ai tìm cậu.
Tìm Lâm Hiểu Văn.
- Ây ây! Đây là nha tôi hay nhà của anh thế hả? Ủa mà tìm Lâm Hiểu Văn làm gì?
Do bên ngoài nói chuyện xôn xao quá.
Nên làm Lâm Hiểu Văn tỉnh ngủ và đi xuống lầu.
Vừa hay cả ba người cũng vừa mới đặt chân vào biệt thự.
Lâm Hiểu Văn thấy Lạc Đào đi chạy vội tới, đỡ cô ngồi xuống ghế:
- Ấy! Lạc Đào.
Cô mau ngồi xuống đây.
Trời mưa gió mà sao cô tới đây thế? Có gì thì để ngày mai cũng được mà.
Thượng Tân Phong đi lại lên tiếng thay Lạc Đào:
- Không được.
Giờ Lạc Đào đang thèm món cơm sườn của cô.
Nếu không có thì sao mà ngủ?
Hoàng Dương cũng đi lại trách móc Thượng Tân Phong:
- Này này này.
Biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Là 1 giờ sáng rồi đó.
Mấy cha mấy má tha cho tiểu Văn hộ tôi đi!
- Tiểu Văn cơ đấy! Không phải Văn Đít Khỉ nữa à?
Cô trêu chọc hai người.
Lâm Hiểu Văn ngại ngùng hỏi lại cô:
- Cô muốn ăn cơm sườn hả? Đi theo tôi xuống bếp đi.
Để tôi đi nấu cho cô ăn.
Lâm Hiểu Văn dẫn Lạc Đào đi xuống bếp.
Để lại Hoàng Dương đang đứng im bất động, một lúc sau mới cử động rồi kéo Thượng Tân Phong đi chỗ khác nói chuyện.
Lâm Hiểu Văn vo gạo nấu cơm, rồi mở tủ lạnh bắt đầu chuẩn bị làm cơm sườn.
Cô thì ngồi xem Lâm Hiểu Văn nấu, rồi còn tò mò hỏi cô ấy:
- À.
Tiểu Văn này! Cô với Hoàng Dương yêu nhau rồi đúng không? Hửm hửm?
Lâm Hiểu Văn giả vờ như không nghe thấy.
Cô mới quyết định hỏi lại một lần nữa.
Vì Lạc Đào cứ năn nỉ mãi nên Lâm Hiểu Văn mới chịu nói:
- Chịu cô rồi đấy Đào Đào.
Đúng rồi! Tôi với anh ta đăng kí hết hôn luôn rồi.
Lạc Đào bất ngờ:
- Hể??? Nhanh vậy.
Kể cho tôi nghe đi.
Sao mà đến với nhau được vậy?
- Chuyện là như thế này, Vào mấy tuần trước, tôi bị thất tình nên vào quán bar uống rượu giải sầu.
Ai dè uống quá chén, say mềm không biết gì hết.
Rồi bị một đám côn đồ gây chuyện thì Hoàng Dương đi ngang qua cứu giúp.
Rồi đem tôi về nhà, tôi lỡ trêu ghẹo anh ta nên..
Sau đó,...!Sau đó là như thế đó.
- À ừm! Cô kể tiếp đi.
- Rồi sáng hôm sau ngày hôm đó, Hoàng Dương cứ khăng khăng đòi chịu trách nhiệm với tôi.
Ừm..
Thì tôi cũng đồng ý.
thế là dẫn nhau đi đăng kí kết hôn.
Đấy.
Chuyện chỉ có vậy.
Với lại tôi thấy anh ta cũng tốt lắm, không có lăng nhăng hay gì cả.
Nói tới đó, mặt Lâm Hiểu Văn hơi đỏ.
Cô nhìn rồi cười tủm tỉm, biết rõ là Lâm Hiểu Văn và Hoàng Dương thích nhau mà lị.
Chắc họ bây giờ cũng hạnh phúc lắm.
- Chúc hai người hạnh phúc.
Đầu bạc răng long!
- Cô cũng vậy.
Lạc Đào.
Hai người nói chuyện vui vẻ trong bếp.
Một lúc sau, cơm sườn đã hoàn thành, Lâm Hiểu Văn bưng ra cho cô.
Cô vừa ăn vừa khen tăm tắp.
Ăn xong, bên ngoài cũng tạnh mưa.
Thượng Tân Phong và Lạc Đào phải tạm biệt Lâm Hiểu Văn và Hoàng Dương để về lại biệt thự ở Thiên Trà.
[…]
Mấy tháng sau.
Sau khi ăn xong đám cưới của Lâm Hiểu Văn và Hoàng Dương thì cách vài ngày sau, Lạc Đào chuyển dạ và được đưa vào bệnh viện.
Hai bên gia đình, vợ chồng Lâm Hiểu Văn, Hoàng Dương điều có mặt tại đó, chờ đợi giây phút hạnh phúc.
Sau mấy tiếng trong phòng sinh, tiếng khóc chào đời của con Lạc Đào vang lên.
Là một bé trai kháu khỉnh.
Cô và đứa bé được được chuyển về lại phòng vip ở bệnh viện.
Mọi người cùng nhau đi vào thăm.
Trong quá trình cô sinh, anh ở bên ngoài đứng ngồi không yên, đến khi thấy cô mới bình tĩnh lại được.
Khóe mắt anh có chút đỏ, chắc là lo lắng cho mẹ con cô đến nổi khóc.
Từ ngày quen biết cô, cô lúc nào cũng khiến anh phải khóc.
Anh ôm lấy đứa bé, đứa bé ngủ ngon trên tay anh.
Giây phút đó, cả căn phòng tràn ngập hạnh phúc, tiếng cười và sự ấm áp.
Và ở đó, bên nhà chồng Thượng Tân Phong đã nhường cô đặt tên cho đứa trẻ.
Cô vừa cười vừa nói:
- Vì sự kháu khỉnh và thừa hưởng sự đẹp trai của cha nên mẹ sẽ đặt tên cho con là Thượng Thiên Tuấn.
...----------------...
" Một cành hoa rơi ngang vai "
" Anh xin đưa tay với lấy "
" Bài tình ca trao cho em "
" Mong sao em sang ghé lấy "
" Dù thời gian bao nhiêu năm "
" Anh vẫn yêu em như thế đấy "
" Hỏi thế gian...!"
" Có ai yêu em bằng anh này ^^ ".
Tác giả:
- Lời đầu tiên, mình xin cảm ơn các bạn đã ủng hộ bộ truyện của mình.
*
- Lời thứ 2, bộ truyện của mình trong 1 tháng qua, tới đây là kết thúc.
Nói thật với các bạn là mình đầu tư vào bộ truyện này rất nhiều.
Và nó cũng chính là bộ truyện có số chương dài nhất mà mình từng làm.
Trọn vẹn trong 77 chap.
- Lời cuối cùng, xin các bạn bỏ qua những lỗi sai chính tả trong truyện.
Và cảm ơn các bạn lần nữa đã đọc truyện của mình.
Xin chân thành cảm ơn các bạn!
Tác giả tặng hoa nè ^^.