Vì lần Sở Tiêu đến gặp Hân Nghiên ở trường mà bây giờ Hân Nghiên nổi lên không ít.
Trong trường bàn tán sôi nổi về việc này, mấy cô bạn cùng lớp thì cứ gặng hỏi Hân Nghiên mãi.
Buổi chiều tan học, Hân Nghiên vẫn còn đang ngồi vẽ phòng phòng học thì Sở Tiêu đi tới.
Anh còn mang theo cả bánh ngọt cho cô ăn.
- Sở Tiêu hôm nay rảnh lắm sao?
- Lúc nào có cậu thì lúc đó rảnh.
- Cám ơn Sở Tiêu nha.
Hân Nghiên thi thoảng lại ăn một miếng bánh rồi vẽ.
Vì đây là bài tập về nhà mà giáo sư giao nên cô phải làm.
Vì Hân Nghiên không thích làm bài tập buổi tối, cô muốn làm việc riêng vào buổi tối nên bây giờ mới phải làm.
Sở Tiêu thì không hiểu lắm về nghệ thuật, nhưng cứ là tác phẩm của Hân Nghiên thì cậu luôn thấy nổi bật nhất.
Chả cần biết cô vẽ ra sao, được mọi người đánh giá như nào, nhưng đối với Sở Tiêu thì tác phẩm của cô vẫn là đẹp nhất.
Đang ngồi vẽ thì điện thoại của Hân Nghiên vang lên.
Sở Tiêu lấy giúp cô rồi mở ra nghe.
Dù sao cũng là Diệp Lam nên cậu thấy không có mất lịch sự cho lắm.
- Hân Hân, cậu phải cứu mình.
- A, Lam Lam.
Có chuyện gì sao?
- Chết mình rồi, Thiệu Huy giận mình rồi Lam Lam.
- Tại sao giận vậy?
- Mình chỉ đi cùng với mấy cô bạn xem học trưởng của trường ra sao thôi mà, anh ấy nói mình đứng núi này trông núi nọ.
- Mình không biết, Thiệu Huy giận thì phải xin lỗi thôi.
- Mình xin lỗi rồi, mà có nghe mình nói đâu.
- Vậy phải làm sao đây?
Hân Nghiên cũng lo cho Diệp Lam.
Sở Tiêu thì lại không muốn cô phải suy nghĩ nhiều, cái đầu nhỏ này của cô nghĩ xem yêu là gì giúp anh đã là tốt lắm rồi.
Cầm lấy điện thoại của Hân Nghiên lên, Sở Tiêu nói:
- Chuyện của hai người, tự giải quyết.
Hân Hân không phận sự.
Nói rồi Sở Tiêu liền tắt máy trong sự ngỡ ngàng của Hân Nghiên và của Diệp Lam ở đầu dây bên kia.
Hân Nghiên còn định nói thì đã bị Sở Tiêu nhét cho miếng bánh vào miệng.
Cô liền ngậm miệng lại để nhai bánh.
Đợi Hân Nghiên vẽ xong.
Sở Tiêu đưa cô đến trung tâm giải trí để chơi.
Ở đây còn có cả buổi kí tượng cho fan của idol nào đó.
Nhưng Hân Nghiên và Sở Tiêu đều không quan tâm.
Họ đi ăn, đi chơi những trò chơi ở trung tâm.
- Hân Hân, cuối tuần này cậu rảnh không?
- Cuối tuần sao? Mình có nha.
- Vậy đến nhà mình chơi được chứ? Ba mẹ mình nói muốn gặp cậu.
- À, mình sẽ đến.
Sở Tiêu sẽ đến đưa mình đi chứ?
- Đương nhiên, không đón cậu thì có thể đón ai được nữa chứ.
Vì Hân Nghiên có gặp ba mẹ Sở Tiêu vài lần, họ đều đối xử với cô vô cùng tốt, vì thế nên Hân Nghiên cũng muốn đến gặp họ.
Còn đang đi chơi vui vẻ thì lại gặp người quen cũ.
Mà cũng không hẳn là người quen, chỉ là đã từng gặp vài lần trong trường.
Giang Hạ Vân đi cùng cô bạn của mình đi chơi thì lại gặp Hân Nghiên và Sở Tiêu.
Nhìn hai người đi với nhau như vậy thì cô nhếch mép cười.
- Không phải trước kia bám lấy tên họ Bắc sao, bây giờ lại theo người nới rồi à.
Aiz, đã nói trước với cậu ta là cô sẽ không yên vị đâu, không nghe cũng đáng.
Hân Nghiên nhíu mày không hiểu lời Giang Hạ Vân nói lắm.
Cô bám lấy ai cơ? Mà còn chả hiểu ý của cô gái này ra sao.
Nhưng Sở Tiêu thì thừa hiểu được ý của cô ta.
Nếu không phải vì Hân Nghiên đang ở đây nên cậu không tiện ra tay.
Từ trước kia đến nay Sở Tiêu chưa từng có quan niệm là phụ nữ thì sẽ bỏ qua.
Đôi khi có vài người như Giang Hạ Vân đây muốn cậu bỏ qua cũng không được.
- Bám lấy thì sao? Cô có giỏi thì bám thử giúp tôi.
- Sở Tiêu nhếch mép cười còn kéo Hân Nghiên vào sát mình hơn.
- Cậu...đúng là mèo mả gà đồng.
- Không có, Sở Tiêu không phải gà, cũng không phải mèo đâu.
- Hân Nghiên lắc đầu nói.
Sở Tiêu cũng phải buồn cười vì lời nói của Hân Nghiên.
Đôi khi cứ ngơ ngác như vậy lại là chuyện tốt.
Cậu xoa đầu Hân Nghiên còn khen cô nữa.
Giang Hạ Vân tức chỉ muốn đánh cho Hân Nghiên ngộ nhận ra.
Nhìn Hân Nghiên ngây ngô làm cô càng buồn nôn.
Giả tạo, tất cả chỉ là giả tạo.
Giang Hạ Vân vốn không ưa Hân Nghiên từ lâu, đã vậy vì Hân Nghiên mà danh hiệu hoa khôi của trường lại vụt vào tay kẻ khác.
Cô điên tiết từ lúc đó cho đến bây giờ.
Nếu Hân Nghiên mà đi một mình thì cô sẽ gây khó dễ hơn, nhưng vì có Sở Tiêu bên cạnh nên cô chả thể làm gì.
Hậm hức rồi bảo cô bạn của mình rời đi.
Hân Nghiên với Sở Tiêu lại đi chơi tiếp.
Đến tận chiều tối muộn thì Sở Tiêu đưa cô về kí túc xá.
Anh còn mua cho Hân Nghiên rất nhiều đồ ăn vì sợ Hân Nghiên sẽ chán không có gì để ăn.
Nữ sinh ở kí túc xá nhìn thấy Sở Tiêu đến còn lôi điện thoại ra để chụp anh nữa.
- Sở Tiêu đi về đi nha.
- Hân Hân này...!
Thấy Hân Nghiên chào mình để lên phòng thì Sở Tiêu liền kéo cô lại.
Hân Nghiên ngơ ngác nhìn Sở Tiêu.
Mà để ý mới thấy, hình như Sở Tiêu làm tóc mới nha.
Còn định khen cậu để tóc này đem thì Sở Tiêu đã kéo cô vào lòng ôm chặt.
Anh còn muốn hôn cô, nhưng nhìn Hân Nghiên cứ ngây ngô như vậy nên cậu đành im lặng.
Ôm Hân Nghiên như vậy cũng đủ rồi.
Đợi một lúc sau thì Sở Tiêu mới buông tay ra.
Anh xoa đầu cười tươi với Hân Nghiên.
Đợi đến tận khi cô vào phòng, thấy cô ở trong cười đùa với mấy bạn nữ cùng phòng thì anh mới yên tâm rời đi.
Cảm giác yêu đơn phương thật sự khó tả vô cùng, dù biết sẽ rất đau nhưng Sở Tiêu lại vẫn cứ đâm đầu theo tình cảm này.
Bình luận nổi bật
Tổng số câu trả lời.
Ra chương nhanh nhất tại t r ù m t r u у ệ Л.
vn
^:^Sofia__
Mong Sở Tiêu cũng có tình yêu đẹp
/
Dương Ý Nguyen
rất đauuu!
/.