Một buổi tối thứ ba nhưng không hiểu sao quán trong khách sạn rất đông người. Trên ti vi lớn phát sóng lại một chương trình bình luận trước mùa tuyển nhà nghề mới. Ngoài mấy ngôi sao sáng năm nay, phóng viên còn bàn thêm về những người chuẩn bị kết thúc hợp đồng nữa:
- Anh nghĩ sao về Keith Patrick? – Một người hỏi.
- Keith sao? – Cựu tiền đạo nhà nghề Carlos Steel thở dài. – Cậu ấy đã từng chơi rất tốt. Lúc đại học tôi nhớ là gần như bất bại. Đến lúc vào giải nhà nghề thì khởi điểm không thuận lợi lắm. Mùa đầu tiên chỉ thắng có ba trận nhưng đến mùa thứ hai, cậu ấy cũng bật được lên để chơi vòng đấu loại. Hai năm sau đó đều có có cúp AFC, còn thắng được một siêu cúp nữa.
- Nhưng mà đã từng tốt không có nghĩa là đang và sẽ tốt. Từ khi Titans có Mike Crawford, Keith cũng không ra sân nhiều nữa. Mà có ra – Một bình luận viên lâu năm ngập ngừng – Tôi thấy thực sự sau khi mất vợ và con trai, Keith thực sự không thể tập trung, đó cũng là điều chúng ta thông cảm được. Nhưng mà, hợp đồng tám năm của anh ấy hết mùa giải tới sẽ đáo hạn. Titans không biết có gia hạn thêm với phong độ hiện tại của Keith không?
Tiếng ti vi vẫn tiếp tục vọng ra. Người đàn ông đội mũ lưỡi trai, chụp mũ áo rất kín ở cuối quầy rượu khẽ nhếch miệng lên cười. Hắn nhấp thêm vài ngụm Whiskey. Steve phục vụ quầy để ý thấy thì nhíu mày, bấm điều khiển chuyển kênh. Một người ngồi bàn cao ở phía sau bỗng nhiên nói lớn:
- Chuyển làm gì vậy? Thông tin cần nghe mà.
Người này có vẻ đã ngà ngà say nên Steve không chấp, nở một nụ cười thân thiện:
- Tin chiếu lại ấy mà, nghe cái khác cho đỡ nhàm.
- Gì chứ.. – Người kia cười khẩy –.. trước đây, tôi còn tưởng Keith Patrick lợi hại thế nào. Có hai mùa thắng AFC, xong mùa thứ ba tôi đặt cược vào anh ta thì thua thảm. Giá trị của Keith chỉ còn ở mái tóc vàng mộng mơ. May ra đi đóng phim hay làm gì đó thì còn có cửa.
Mấy tiếng cười khúc khích vang lên xung quanh.
- Đúng. Keith theo chân Dwayne Johnson là hợp lý nhất. Gương mặt nghiêm nghị nhưng cái mũi thanh tú và cằm chẻ thì làm tài tử hợp hơn. Cơ bắp đầy đủ nên đóng vai vận động viên nhà nghề thì được.. còn tiếp tục chơi nhà nghề thì..
- Tôi thấy đóng phim cấp ba là hợp lý nhất. Thân hình tám múi đó, ngày nào tôi xem cũng được.. haha
Một số người phá lên cười vô cùng khiếm nhã. Ai đó nghe vậy nói với giọng rất khó chịu, bênh vực Keith:
- Ngay trước siêu cúp, vợ con Keith xảy ra chuyện mà, không thể trách anh ấy được?
- Nhưng cũng mấy năm rồi có khác đâu. – Vị khách choáng say kia vẫn không nửa điểm nhường. – Đau lòng cũng không thể nghỉ việc đến cả năm cả tháng như vậy được. Keith "tội nghiệp" không có thành quả gì mấy năm nay. Nếu đi làm công bình thường như tôi và anh thì đã chết đói lâu rồi. Còn ngồi đó mà buồn với thương. Người hâm mộ kiếm tiền cho đội, đội trả tiền nhưng Keith không cho ra kết quả. Nghỉ.. Tự mình kiếm được một con vợ điên, còn đổ lỗi tại ai chứ.
Người đàn ông đội mũ nắm rất chặt ly rượu, quay ngoắt lại, nhìn vị khách không giữ mồm miệng kia. Vậy nhưng, hắn chưa kịp làm gì thì một ly Martini đã bụp xuống cạnh tai kẻ lỗ m ãng. Gã trai cao lớn bị đá lạnh làm cho rùng mình gào lên tức giận, đứng khỏi bàn. Cơ mà, cô gái vừa đánh đổ đồ uống dường như không hề biết mình đã làm vậy, chỉ ra sức níu lên tay người bạn trai đi cùng, nói mấy thứ ngọt ngào. Chàng trai này dường rất oan, xin lỗi vị khách lớn lối:
- Đây là buổi hẹn đầu tiên. Tôi không biết cô ta. Cô ta vừa đến đây thì đã say như vậy. Xin anh thứ lỗi cho. – Anh ta cương quyết giằng bạn gái ra. – Abby, tôi mới gặp cô lần đầu, tha cho tôi được không?
- Brett.. anh còn nói gì với ai vậy? – Ánh mắt Abby lờ mờ như không hề hiểu rõ câu chuyện.
Nàng xoay người phẩy tay rất vui vẻ, hơi giật mình khi một người cao lớn đứng gần đến mức mình úp thẳng mặt vào ngực họ. Abbt loạng choạng lùi ra, nhìn lên, định nói mấy câu, nhưng "ợ" một cái rồi đưa tay bụm miệng. Ai nhìn dáng vẻ này cũng thấy như nàng chuẩn bị nôn, vội vã tránh trước. Anh bạn trai nhân dịp này lỉnh ra cửa mất, rõ ràng không muốn dây vào một vụ cãi vã của một người mới quen qua mạng.
Abby nhịn được cơn, vỗ vỗ lên ngực, nói:
- Tôi không sao.. không sao rồi.
Bạn bè níu vai gã trai kia khuyên:
- Đi thôi.. Chúng ta ở đây quá giờ rồi. Mai còn phải dậy sớm, đi làm nữa.
Thế nhưng, có chất men trong người, người kia vẫn hùng hổ tiến đến nạt nộ. Nàng thuận tiện ngẩng mặt, nở một nụ cười ngây ngô, nắn nắn lên bắp tay kẻ lỗ m ãng nọ, nói như không để ý:
- Ồ.. cơ bắp thật. Nếu anh không chơi bóng bầu dục nhà nghề thì làm bảo vệ tòa nhà hoặc.. đóng phim cấm cũng hợp lý đấy.
Nghe đến đây, mấy người bạn xung quanh phải giữ chặt gã trai nọ. Abby bụm miệng như muốn nôn, chạy thẳng ra phía sau. Một người trong nhóm bạn thở dài, bỏ tiền lên bàn, rồi đưa bạn mình đi thẳng. Ai cũng đến giờ say rồi. Nếu có đánh nhau trong quán, còn là đánh phụ nữ thì cảnh sát đến đều chẳng hay cho ai cả. Những bàn xung quanh thấy vậy lục tục tính tiền, đi mất. Quán chỉ còn lác đác vài người.
Một lúc lâu sau, Abby tiến ra phía quầy rượu. Khác hẳn khi trước, nàng không có vẻ say xỉn, từ tốn ngồi xuống một góc quầy:
- Steve, cho tôi một ly Rémy Martin như thường lệ được không?
- Nhưng mà loại cô thích.. – Người phục vụ chép miệng –.. tôi vẫn chưa nhập được. Cô có muốn thử MaCallan 71 năm không?
- Anh thật là. Tôi thích rượu đắt tiền, anh kêu không có, sau đó, anh giới thiệu loại đắt gấp bốn lần là sao? Tôi đến phá sản vì anh mất.
Steve cười cười:
- Cô đuổi khách của tôi đi. Tôi phải phục hồi doanh thu chứ.
Nàng rất tươi tỉnh:
- Sắp đến mùa tuyển nhà nghề mới rồi. Có nhiều chơi bóng bầu dục ảo Fantasy Football nhiều quá nên coi tuyển thủ chẳng khác gì món đồ. Miệng nói được ra như vậy, đúng là loại cặn bã.
- Cô đuổi được gã đó đi rồi, cũng không cần phải giận vậy đâu. MaCallan chứ? – Steve vẫn không ngừng buôn bán.
- Lấy cho tôi một ly Bowmore Arc 52 đi.
- Vị cân bằng, hơi có mùi hương đất trong đó. – Steve gật đầu rót rượu. – Bình thường cô vẫn thích những thứ có vị ngọt hơn. Hôm nay đổi vị sao?
- Cũng không hẳn là tôi thích ngọt. Nếu thích ngọt hẳn thì đổi sang hẳn các dòng Bourbon sẽ tốt hơn. Như Van Winkle có vị chà là và caramen rất rõ. Hay Jack Daniel cũng có vanilla.
- Tôi nhớ có lần cô nói Rémy Martin cũng có vị vanilla mà.
- Đúng là có, nhưng mà vị sau lưỡi có một chút chua của mơ phơi một nắng và mùi hương mứt lê. Rượu để càng lâu thì càng êm, và mùi hương này ở trong mũi nhiều hơn. Macallan 71 mà anh nói vị vanilla và lê cũng rất rõ nhưng là trên lưỡi, mùi khói của nó đặc biệt rõ lại có thêm gừng và quế nữa nên nó quá sắc với tôi.
Steve đang chăm chú lắng nghe Abby phẩm rượu, thì người đàn ông đội mũ cuối quầy lên tiếng:
- Thế nên, cô mới chọn Bowmore Arc 52 vì nó cũng có vanilla nhưng lại có hương chanh ở phía sau sao?
Abby nghe giọng nói quen quen nên nhìn sang nhưng mắt nàng không tốt nên nheo lại, rồi bỏ cuộc. Nàng trả lời nhàn nhạt:
- Đúng thế. Giống như một mùi hương của biển vậy. Trên đầu lưỡi rất ngọt nhưng dư vị sau đó là chua, ngọt, đắng, hay chát, người thích vẫn thích còn người chưa trải qua thì không bao giờ hiểu được.
Ánh mắt Abby thoáng buồn, xoay xoay ly rượu như đã chìm vào thế giới riêng của mình. Hương vị này cũng giống như mối tình của nàng với chồng cũ, vốn dĩ rất ngọt ngào nhưng sau đó thoảng một mùi hương không dứt. Yêu thương vẫn đong đầy nhưng lại làm cho người ta muốn khóc. Nước mắt cũng chỉ có thể chảy vào trong.
Hắn ở chéo quầy lại mở miệng:
- Cô đang buồn vì buổi hẹn dở dang kia sao?
- Brett á? – Abby giật mình hồi thần, rồi bật cười nói – Tôi gặp anh ta trên mạng. Lúc nhắn tin thì cũng thấy dễ chịu nhưng vừa rồi nói chuyện thì anh ta chỉ hào hứng với mấy chuyện công việc. Hết chăm sóc bệnh nhân thì đến chuẩn bị ca mổ. Tôi thấy hơi nhàm nên tai hóng được chuyện khác thì phản ứng thôi.
- Vậy là cô lỡ anh chàng bác sĩ rồi? – Steve làm đồ uống cho khách ngồi bàn lẻ xong thì quay lại bắt chuyện.
- Uhm.. Y tá. – Nàng chữa lại.
- Nhưng một người đàn ông chăm chút công việc cũng tốt mà. – Hắn bình phẩm, giọng không có nhiều cảm xúc.
- Rất tốt. Chỉ là người ta là người tử tế, muốn tìm kiếm một quan hệ lâu dài.. Tôi không nên làm tốn thời gian của họ. – Giọng Abby trùng xuống khá nhiều.
- Cô đang tự nhận mình là người không nghiêm túc sao?
Hắn cười khẩy. Abby cũng để ý đến động thái đó, mắt hơi đọng nước, đáp lời:
- Tôi cũng không thích ngủ lang. Chỉ là tôi không biết chắc bản thân muốn gì nhưng lại biết chắc chắn điều bản thân không muốn thôi. – Nàng nhấp một ngụm Bowmore lớn, khóe mắt hơi đỏ lên. – Khi bản thân còn chưa hoàn toàn thăng bằng thì không thể hứa hẹn với ai được. Nên với những người cần một lời hứa thì điều tử tế nhất là để họ đến với người có thể cho đi được.
- Ai da.. – Steve thấy không khí hơi căng thẳng nên chêm vào –.. tôi thấy triết lý quá như cô cũng sẽ mệt. Một người có thể đối tốt với mình là được rồi. – Ánh mắt người phục vụ phức tạp. – Như anh chàng vừa rồi, bỏ cô giữa đống rắc rối, chắc rằng cũng không hợp.
Abby dường như không thấy ý tứ trong lời nói vừa rồi, chỉ im lặng nhấp rượu của mình. Steve thấy không khí lắng xuống chép miệng, chuyển chủ đề:
- Cô đã lên danh sách chọn tuyển thủ cho mùa bóng ảo Fantasy Football sắp tới chưa?
- Năm ngoái tôi cũng thắng giải với đồng nghiệp ở trường, anh nghĩ là tôi đã chọn chưa? – Nàng đùa với Steve rồi lại thở dài. – Năm nay hơi khó, tôi rất muốn có Mike Crawford nhưng sếp cũng tham gia giải, có lẽ tôi nên thả tay một chút.
Steve thoáng nhín sang hắn vẫn đang đội mũ ngồi một bên:
- Không phải lúc nãy cô tìm cách đuổi gã say rượu kia ra là vì gã ta xiên xỏ Keith Patrick sao? Nếu chọn Keith thì cô thấy thế nào?
Hắn hơi nghiêng mũ, có vẻ như đang nhìn Abby. Ánh mắt nàng suy tư rồi ám một vệt buồn:
- Keith? – Abby chậm lại, rồi dường như chuyển hẳn chủ đề. – Steve, anh nghĩ một người hồi phục rất nhanh sau những trấn động về tinh thần thì là người hay siêu nhân?
Trước câu hỏi lạc đề đột ngột, anh chàng phục vụ quen thuộc của nàng phải dừng mất mấy giây, tập hợp lại suy nghĩ:
- Cô muốn nói cụ thể về trấn động gì cơ? Nếu chia tay, giận dỗi người yêu, hay đồng nghiệp, công việc không quá thuận lợi, tôi thấy vẫn chúng ta vẫn phải cố mà làm thôi. Còn mất việc, ly hôn.. – Chàng trai trẻ vừa pha đồ uống, vừa nhìn sang hắn –.. hay người thân bị ảnh hưởng, những thứ này tôi đều chưa trải qua nhưng chứng kiến rất nhiều người điêu đứng.
Abby gật đầu, uống cạn rượu trên tay:
- Thế nên, chuyện anh hỏi. Keith Patrick không phải siêu nhân. Anh ấy chỉ là một người bình thường mà thôi. Huống chi có những chuyện không chắc đã lành được, chỉ có thể sống chung với nó. Chỉ là.. – Abby nhìn lên màn hình ti vi đang chiếu mấy cảnh đi bóng cũ của những tuyển thủ nhà nghề xuất sắc. –.. anh nên nghe bài "Thời gian không đợi" của Marty Stuart. Thời gian là thứ công bằng với tất cả mọi người, anh ốm, anh khỏe, anh buồn, anh vui, anh thành công, anh thất bại, nó cũng đều tự trôi mà không đợi anh đâu. Đối với Keith.. nó cũng sẽ như vậy.
Nàng ra hiệu tính tiền. Sau khi kí và để lại tiền boa, Abby lấy áo khoác quay đi. Khi đi ngang qua người đàn ông đội mũ, nàng nghe hắn chầm chậm nói:
- Vậy lúc nãy, cô cũng không cần bênh vực Keith Patrick. Mấy lời của gã đàn ông đó tuy khó nghe nhưng vẫn đúng sự thật. Keith chơi không xứng với số tiền được trả, nên nếu có bị cho nghỉ cũng phải thôi.
Abby có chút men trong người, thấy hắn thậm chí còn không quay đầu, chỉ mỉm cười rất nhẹ. Ánh mắt thoáng chút vui tươi nhưng xen thêm tâm tình phức tạp:
- Tôi không bênh vực Keith. Tôi khó chịu vì tên cặn bã đó dùng từ "điên" để nhắc đến Jacqueline Patrick. Cô ấy chị bị trầm cảm sau sinh rất nặng, còn điên thì không phải.
- Cô quen Jacqueline sao? – Giọng hắn run run.
- Không. Nhưng mà rối loạn tâm lý tâm thần.. – Abby thở dài nhìn lên những đường trang trí trần gỗ của quán rượu –.. nếu anh từng trải qua, hoặc ở cạnh người như vậy, anh sẽ hiểu. Hơn nữa.. – Nàng trầm ngâm.
- Hơn nữa sao cơ? – Hắn không nhịn được hỏi
- Tôi còn nhớ những ngày Keith Patrick mới vào giải nhà nghề. Báo chí ai cũng nói Jacqueline là động lực là niềm tin của anh ấy. Sau mỗi trận đấu là một loạt ảnh Patrick hôn vợ trên khán đài. Đến khi cô ấy mất, sự nghiệp của anh ấy đi xuống, nhiều người lại nhìn Jacqueline như kẻ phá hoại trong đời Tiền vệ này. – Abby thở dài – Đó mới là điều khiến tôi thấy giận.
Nàng nhìn đồng hồ, thấy đã muộn nên cất bước đi nhanh. Hắn nhìn nàng. Mái tóc đen bồng bềnh buông xõa sau lưng. Thân hình tuy khá nhỏ con nhưng từ phong cách, dáng vẻ, đến lời nói đều rất rõ ràng và mạnh mẽ.
Ngồi thêm một lúc lâu, khách trong quán rời đi hết. Hắn bỏ mũ, để mái tóc vàng dài buông xõa xuống hai vai. Nhìn Steve đang dọn dẹp để đống quầy, Keith Patrick nhẹ giọng hỏi:
- Steve.. Abby lúc nãy là khách thường xuyên của anh sao?
- Phải. – Steve gật đầu – Cô ấy mới chuyển đến đây năm ngoái, làm giảng viên luật, nghe nói căn hộ cũng chỉ cách đây có mấy tòa nhà thôi. Cô ấy hay đến vào thứ ba. Khi nào bận thì cách tuần mới đến nhưng lần nào cũng chỉ uống một ly Whiskey, thường là rất đắt tiền, rồi rời khỏi. – Vẻ mặt Steve thêm mấy phần tươi tỉnh khi nghĩ đến Abby. – Cô ấy cũng thích Whiskey dòng Scotch giống anh.
Keith gật đầu, ký hóa đơn phòng rồi để thêm tiền mặt trên mặt quầy, quay lưng đi khỏi. Steve nhìn theo bóng dáng cao lớn của Tiền vệ nhà nghề đã từng có thời phong độ rất tốt không khỏi thở dài. Hắn luôn boa anh ta rất đậm, cũng chẳng bao giờ đòi hỏi quá nhiều, đôi khi chỉ cần im lặng, không ai làm phiền thôi. Tiếp xúc nhiều, Steve cảm nhận thực ra Keith Patrick là một người rất gần gũi, không mang theo sự kiêu kì của siêu sao. Thế nhưng, một người có tâm như vậy, cuộc sống lại chẳng thuận lợi chút nào.
Keith lên phòng khách sạn của mình. Không hiểu sao, hắn bất giác tìm thử bài hát mà Abby nhắc tới hồi nãy. Âm điệu tuy vui vẻ nhưng lời nhạc miết đi, miết lại:
Time dont wait on nobody.
Time dont wait on nobody.
It just keep moving on and on and on.
Thời gian không đợi bất cứ ai.
Thời gian không đợi bất cứ ai.
Nó cứ thế trôi.. bỏ qua quá khứ.. bỏ qua hiện tại.
Nước mắt chảy xuống trên gương mặt Keith. Hắn đã bỏ qua bao nhiêu năm rồi. Thế nhưng, từ khi Jackie mang con của bọn họ đi, hắn cảm thấy không còn chút sức lực nào. Keith biết cho dù vậy, hắn vẫn phải thực hiện trách nhiệm của mình. Có điều, bao nhiêu luyện tập vất vả của những năm nay, đến khi vào trận, Keith cũng cảm thấy dường như tài năng ngày trước đã không còn nữa. Đến hắn cũng không thể thông cảm với bản thân mình nữa là những người hâm mộ của Titans. Cô gái tên Abby hôm nay nói rất đúng. Thời gian thật sự sẽ không đợi ai.
Hắn nhìn xuống cảnh thành phố quanh mình. Lần nào hắn đến đây cũng sẽ chọn căn phòng này vì Jackie thích. Cô ấy sinh ra ở Philly, mãi đến phổ thông mới chuyển đến Nashville học ở trường hắn. Hai người quấn quýt từ đó, qua cả đại học, rồi kết hôn. Cô ấy luôn muốn Keith chơi cho Eagles ở Philly nhưng hắn chưa bao giờ có cơ hội. Vậy nên, mỗi lần xuống đây đấu, Jackie cổ vũ cho hắn cơ mà tâm trạng lại vui vẻ không kém khi Eagles thắng trận. Nghĩ đến những kí ức này, Keith thở dài. Hắn nốc vài viên thuốc để bản thân dễ ngủ. Chuyện đã qua đến cả ba năm nay rồi nhưng trong đầu Keith mới chỉ là ngày hôm qua. Hắn cố sức nhắm mắt, dù sao ngày mai cũng phải về sớm
* * *
Phía bên này, Abby về nhà thì nhận được điện thoại. Nàng nở một nụ cười nhưng dưới mắt rất nóng. Nước mắt nàng cứ như muốn trào ra:
- Alo. – Nàng điều chỉnh giọng cho thật bằng phẳng.
- Em vẫn ổn chứ? – Đầu dây bên kia hỏi.
- Em ổn. Em nghe Hunter nói anh tìm được việc mới rồi, anh cảm thấy vui vẻ với nó chứ?
- Cũng tạm. Tuy không phải là việc anh quá thích nhưng đồng nghiệp dễ chịu, anh qua thử việc thấy chế độ ở đây cũng không tệ.
- Vậy là tốt rồi. Em mừng cho anh. – Abby dừng một lúc lâu, nhưng đầu bên kia cũng không cúp máy – Anh gọi điện cho em có việc gì không? – Giọng nàng vẫn bình tĩnh nhưng nước mắt chảy xuống.
- Cũng không có gì. – Đầu dây kia ngập ngừng, muốn nói gì đó nhưng đổi ý – Chỉ là muốn cập nhật cho em tình hình mới một chút.
- Vâng. – Nàng rất nhẹ nhàng – Nhưng mà hơi muộn rồi. Em đi ngủ trước đây.
- Ngủ ngon Abby.
- Ngủ ngon Vance.
Vance cúp máy. Nàng bật ra nức nở. Abigail Bùi ban ngày luôn cố tỏ ra mạnh mẽ. Dù có sóng gió gì trong đời, nàng cũng nhẹ nhàng vượt qua, sự nghiệp lúc nào cũng như diều gặp gió. Cơ mà chỉ nàng mới biết buông tay Vance Johnson khó khăn đến mức nào. Abby biết cả hai người đều còn yêu nhưng tổn thương trong lòng nàng quá sức chịu đựng từ rất lâu rồi.
Abby cố nhắm mắt nhưng vẫn trằn trọc mãi. Mái tóc vàng cắt ngắn của Vance trong nắng hè, dáng người cao dong dỏng của anh khi đội mũ và mặc quần áo cao bồi để đánh đàn cầu hôn, đôi mắt xanh thăm thẳm ấy. Tất cả vẫn phảng phất trong từng giấc mơ của nàng, gột đi cũng không hết.