Abby vừa bước ra ngoài thì cảm thấy tiếng ồn ào nói chuyện dịu đi hẳn. Ban công này khá rộng rãi. Nàng miết ngón tay lên bề mặt khá rộng của lan can, không cảm nhận được một chút bụi, thoáng thở dài, kéo cây châm trên tóc. Khi mái tóc bồng bền đổ xuổng, nàng bặm môi khe khẽ:
- Ồ.. thôi chết. – Nàng vẫn đang ở tiệc. Tóc cả chiều mới bới được lên. Vậy mà chỉ mới hơi mỏi cổ nàng đã nhỡ tay tháo tháo cả rồi.
Có ai đó bật cười phía sau. Abby giật mình quay lại. Keith đã tựa lưng đứng đó từ bao giờ. Nàng bối rối trong lòng, mắng bản thân sao không nhìn quanh trước, chỉ mải hít lấy không khí ngoài này mà quên mất không phải ai ra đây cũng sẽ đứng hẳn ra phía lan can. Abby cố gắng túm mái tóc gọn sau lưng để điều chỉnh lại phong thái của mình. Keith không nói gì, thò tay vào túi áo ngực đưa cho nàng một chiếc dây nhỏ màu vàng rêu.
Nàng không cầm lấy ngay, nhìn lên người trước mặt. Là Keith Patrick sao? Abby ngây người. Trong kí ức của nàng, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt. Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Cô không phải cần dây cột tóc sao. Còn không cầm lấy?
Abby nhanh chóng hồi thần, kéo lại một nụ cười rồi lấy dây búi một kiểu đơn giản hơn. Vốn nàng định hỏi sao một người đàn ông lại mang theo vật này nhưng nhìn thấy mái tóc dài của Keith, Abby cảm thấy vốn không cần giải thích. Vì dây tóc màu vàng rất dễ lộ ra trên nền tóc đen nên nàng phải cố hết sức tưởng tượng xem mình phải dùng tóc che dây thế nào. Abby chỉ hận nàng không có mắt đàng sau. Đang lúng túng thì nàng cảm nhận được bàn tay ấm áp chỉnh lại tóc cho mình:
- Như thế này, sẽ không ai nhìn thấy dây buộc đâu. – Giọng hắn trầm ấm nhưng mang theo ý tứ dịu dàng.
- Cảm ơn.
Nàng hơi ngại, muốn quay người vào bên trong, thì chợt nghe hắn hỏi:
- Cô thấy vị Johnnie Walker với món thịt cừu lúc nãy thế nào?
Abby hơi ngạc nhiên. Tuy sự kiện này có cái danh thử rượu nhưng ngoài những lúc chính thức ăn và nếm ra, không ai ở đây thực sự nói chuyện về Whiskey. Nàng từ đầu đến cuối cũng không thể hiện mình hiểu biết quá nhiều, tại sao một người như Keith Patrick muốn hỏi nàng chứ? Nhìn gương mặt suy đoán của Abby, hắn nhướn mày nó
- Cô không phải đến đây để nếm Scotch sao? Tôi chỉ hỏi cảm nhận về một loại rượu mà đã ngây người rồi. – Hắn ngưng xuống – Tôi xin lỗi. Xem ra mục đích của cô là khác rồi.
Nàng không rõ tại sao mình bật cười trước cách nói của hắn, nhưng Abby phát hiện bản thân hít một hơi rồi bỏ ý định rời ban công:
- Anh muốn nghe lời nói thật?
- Phải. – Keith dạt dào hứng thú.
- Thật ra.. – Abby thở dài, đôi lông mày giãn ra thêm vài lần –.. nếu để chọn, ở các đây hơn ba dặm có một lò ủ Bourbon rất ngon. Tôi sẽ thích đến đó hơn.
- Cô thích Bourbon hơn Scotch sao? – Với những gì hắn nghe trong quán tại Philly thì phải là ngược lại nhưng Keith vẫn cố tình hỏi.
- Không. – Nàng nhanh chóng phủ nhận – Tôi thích Scotch nhưng mà với tôi.. nó là thứ đồ uống rất cá nhân. Cần có thời gian, có suy nghĩ. Còn xã giao vội vã như thế này.. – Abby nhìn về hướng buổi tiệc –.. sẽ không bao giờ cảm nhận được hết.
- Cô thực sự nghĩ như vậy? – Keith nhìn ra phía xa rồi quay sang đôi mắt chân thành của nàng.
Abby cảm thấy hắn dường như thực sự muốn nghe câu trả lời nên đưa tay vén tóc, vui vẻ nói:
- Cả buổi tối, chỉ có mình anh thực sự hỏi tôi về hương vị. Hầu hết mọi người có nhắc tới cũng chỉ để lấy một câu chuyện làm quà rồi nói đến những chủ đề khác. Nhưng anh.. – Talia trầm ngâm –.. Johnnie Walker 42 có một vị khói ở cuối mũi, rất êm và nhẹ nên khá phù hợp với thứ nặng mùi như cừu. Thế nhưng, tối thấy rượu dùng như thế hơi phí. Nếu để tôi chọn, thì Glenfiddich hoặc Cragganmore nhưng niên hạn thấp sẽ thích hợp hơn.
- Tại sao vậy? – Hắn khá tò mò.
- Một là rẻ. – Nàng không chút chần chừ. – Một chai Johnnie 42 năm có giá lên tới hơn hai mươi nghìn đô nhưng các dòng niên hạn thấp chỉ có sáu mươi, bảy mươi đồng thôi thôi. Hai là, Glenfiddich có vị hoa quả, hương ngậy kem bơ, và phía sau là mùi sồi rất nhẹ. Nếu ăn nó với thịt cừu không phải vừa thêm vị ngọt và béo cho thịt còn trên mũi lại tăng thêm cảm nhận khói gỗ sao?
- Vậy còn Cragganmore? – Keith hỏi tiếp.
- Vị của mật ong và hạt. Ở giữa là mùi cay của tiêu, cuối cùng là mùi khói. Cũng cùng nguyên lý đó. – Abby có chút phấn khích.
Keith phì cười trước biểu hiện này nhưng thu lại ý tứ rất nhanh:
- Nghe cô nói tôi đang no cũng trở nên đói bụng. Nếu thử như thế một lần chắc cũng tốt. Nhưng những sự kiện như thế này, người tham gia bỏ cả chục nghìn vào đây. Nếu chỉ dùng những dòng niên hạn thấp thì chắc bị mắng rồi.
- Bởi thế nên tôi thà thử Bourbon vẫn cảm thấy tốt hơn. – Nàng nhẹ nhàng – Với tôi, Whiskey dù dòng nào cũng là một loại rượu rất chân thực. Người thưởng thức không chỉ nếm vị, cảm nhận hương trên mũi mà đôi khi là.. đối diện với cảm xúc của chính mình. Nó còn là một cuộc chiến nữa bởi vì.. – Phát hiện ra bản thân nói hơi nhiều, Abby ngập ngừng nhìn về phía trước.
Nàng không ngờ Keith tiếp lời:
- Vì khoảng cách giữa không hiểu cảm xúc, đối diện cảm xúc, và nhấn chìm cảm xúc khi uống Whiskey sẽ rất mong manh. Người đủ mạnh mẽ thì chỉ nhìn rõ bản thân rồi dừng lại. Người không đủ thì để chính thứ đồ uống trong tay nhấn chìm mình.
Abby nhìn người đàn ông trước mặt trân trân. Hắn cũng không tránh đi, nhìn thẳng nàng. Có một sự thấu hiểu nào đó rất kì lạ nhưng vô cùng ấm áp giữa hai người. Keith với tay lấy áo vest ngoài trên lan can:
- Cô vẫn muốn đi thử Bourbon chứ?
- Tôi.. – Abby ngây người, nhưng rồi suy nghĩ –.. để tôi hỏi xem bạn mình có hứng thú không.
Keith gật đầu. Abby quay vào thì thấy Sloane nhìn sang, vẫy vẫy tay nhưng anh chàng nhanh chóng bị cuốn vào đám đông trước mặt. Nàng thoáng thở dài, là một Đại diện hãng luật, Sloane Beckinsale chắc chắn vẫn đến những xã giao này hơn. Nghĩ đoạn, Abby với tay lấy điện thoại, gõ vào một tin nhắn:
- Tớ về trước đây. Đừng lo cho tớ.
Phòng ồn ào khiến Sloane không để ý đến điện thoại đang rung lên trong túi áo ngoài. Đến khi anh ta nhìn sang, Abby đã biến mất rồi. Xuống sân ngoài, nàng chỉ thấy có mình Keith, tò mò hỏi:
- Anh nói anh cũng có người bạn mà?
Hắn nhìn ra hướng bữa tiệc ồn ào, thoáng hất hàm:
- Cậu ấy giờ còn đang mải tán siêu mẫu Lori kìa.
- Còn bạn của cô thì sao?
Abby nở một nụ cười thật lòng:
- Cậu ấy chắc cũng cần những thứ xã giao này.
Tuy họ đến đây bằng xe riêng nhưng sự kiện cũng phục vụ xe cho họ để đảm bảo an toàn. Đúng là làm cho người giàu có khác. Đến lái xe cũng sẽ ở với họ cả tối, đưa họ đi tất cả những chỗ cần đi. Trước khi đến quầy thử Bourbon, Abby chăm chú nhìn lên gương mặt hắn:
- Keith, giờ tôi mới nghĩ, anh đi ra ngoài như vậy, nếu phóng viên nhìn thấy cũng hơi phiền.
Hắn cười cười, rút trong túi ra một chiếc mũ lưỡi trai gập rất gọn, vắt tóc, đội nó lên:
- Bình thường ai cũng có thói quen nhìn đến mái tóc dài của tôi, nên gấp gọn vào là sẽ ổn.
Nàng vẫn nhíu mày.
- Thật sự là có được không đó?
Tất nhiên là không rồi. Đâu chỉ có mái tóc, Keith cao lớn hơn người nên họ vừa bước vào, một vài ánh mắt đã hướng sang nghi hoặc rồi. Cũng may nàng quen với người chủ tên Jerry, nên anh ta để họ vào một khu vực riêng dành cho khách thường xuyên. Đa số những người xung quanh đều biết Abby. Họ rất ngạc nhiên về sự có mặt của Keith Patrick nhưng lịch sự hơn rất nhiều những người bên ngoài. Ai đó tỏ vẻ cảm thông với câu chuyện của hắn và vợ khiến Keith hơi khó chịu. Hắn chưa bao giờ cần sự thương hại cả, nhưng những người ở đây đều không có ý xấu, nên Keith nhanh chóng thu điều chỉnh thái độ của mình.
Chỉ một lúc sau, sự xuất hiện của hắn không còn quá đặc biệt. Nàng và hắn thử rượu rồi chơi ném lon, lật cốc với những người xung quanh. Ở nơi đây, họ không cần giả tạo cũng không chọn thực đơn đắt tiền. Thứ gì hợp với món gì, phục vụ quầy và khách đều rất rõ, còn tiếp chuyện và bình phẩm như một gia đình lớn. Thế nên, tuy không phải Scotch, hai người trải nghiệm được những điều chân thực nhất.
Abby kéo dây buộc, để tóc xõa hẳn khi ném móng ngựa. Lúc họ thắng, nàng còn nhảy cẫng, ôm lên cổ hắn rất tự nhiên. Keith không phiền lòng. Không khí xung quanh ngọt ngào, vui vẻ, thôn dã, cũng rất nhẹ nhàng. Hắn nhìn Abby lâu hơn. Đã rất rồi hắn, không cảm thấy vui vẻ rộn ràng và thanh thản như thế này.
Đến khi rời đi, hắn không hiểu sao cũng cầm theo một chai Bourbon rẻ tiền. Họ về phòng khách sạn của nàng nhâm nhi tiếp:
- Thứ này quả thật rất cay mũi. – Hắn ngồi trên một đầu sô pha vui vẻ nói – Nếu đem so với vị Johnnie 42 thì là một trời một vực.
Nàng cuộn chăn trên một chiếc sô pha đối diện, lắc đầu nói:
- Nhưng nó không giả. Nó chỉ còn trẻ nên rất cay cú và dễ nổi giận thôi.
Hai người đều nếm kha khá rượu. Tuy không gọi là say nhưng mọi lời nói đùa họ đều cảm nhận rõ ràng hơn trước. Abby và Keith mở miệng cười thành tiếng.
- Anh có biết tại sao người yêu Scotch có xu hướng dù không quá thích cũng vẫn sẽ mua một vài chai Johnnie Walker để trong nhà không?
- Vì chất lượng rượu vô cùng thống nhất và ổn định. – Hắn vân vê ly rượu của mình. – Từ loại 12, 15, 18, 21, 28 hay thậm chí 42 năm, chúng đều dùng chung công thức và nguyên liệu. Không giống như một số loại khác. Glenfiddich, niên hạn càng cao thì dùng càng nhiều thứ khác nhau.
- Phải. – Ánh mắt nàng bắt đầu mơ màng. – Vậy nên vị của Johnnie rất giống như cuộc đời một con người. Nó vốn không thay đổi chỉ là cảm nhận và thể hiện hơi khác thôi. Những loại niên hạn thấp thì cay ở đầu lưỡi, trung bình thì cay ở sau mũi còn niên hạn cao thì mọi thứ đều nằm ở dư vị rất sâu, bám mãi không thôi.
- Nhưng hôm nay, tôi chỉ thấy dư vị của thịt cừu thôi. – Keith nhắm mắt, nghe tiếng nàng khúc khích, từ tốn hỏi. – Thế nên, cô mới cảm giác bữa tiệc đó rất giả tạo phải không?
Abby nhíu mày, nàng có nói câu nào như thế sao? Hồi thần nhớ lại một lát, nàng trả lời:
- Tôi chỉ nói nó rất xã giao thôi. Thực sự là tôi hơi tiếc.
- Tiếc gì cơ?
- Nếu thư mời là tiệc tối thì tôi thấy bữa tối này thật sự rất ngon nhưng nó lại là tiệc thử rượu. Nếu là tôi, Johnnie 42 không cần kèm theo thứ gì cả. Ăn tối xong khoảng hai giờ, tự mình rót một ly, xong ngắm phố là tốt rồi. Tôi chưa uống loại này bao giờ nhưng có thể đoán được dư vị của từng ngụm sẽ cảm nhận đến hàng giờ. Đáng tiếc, món ăn hôm nay quả thật nhấn chìm nó.
- Phải. Những thứ đắt tiền đặt cạnh những thứ đắt tiền khác chưa chắc đã tốt. Vì áp lực xã hội mà cố ép, nhìn tử ngoài rất hợp nhưng vị gì cũng hỏng. Cô có vẻ không thích chai Glenfarclas dùng cho khai vị nữa?
- Sao anh biết được chứ? – Abby thắc mắc, hai người đến sau bữa tối mới biết nhau cơ mà.
Biết mình lỡ lời, Keith vừa nói vừa dò ý:
- Lúc đó, Jackson thắng chai rượu, vừa đúng lúc tôi nhìn sang chỗ cô thì biểu hiện trên lông mày cô có chút thú vị.
- Lông mày sao? – Vẻ nghĩ ngợi của nàng làm hắn bật cười – Chính là như bây giờ, cô mà trong lòng có gợn gì là in hết trên đó.
Abby bất giác lấy một tay che lên lông mày. Nàng chưa bao giờ nghĩ điều này. Vậy nhưng chỉ một lát, nàng bỏ tay xuống, thở ra một hơi:
- Ai như anh chứ, đến lông mày cũng soi?
- Cũng phải. – Keith nhấp thêm một ngụm Bourbon, khẽ nhăn mặt vì cay, ngắm khung cảnh thành phố bên dưới. – Ly Scotch đầu tiên của cô là khi nào?
- Đầu tiên á? – Abby không nhìn hắn, miệng vẽ lên một nụ cười ngây dịu dàng – Năm tôi năm tuổi.
- Năm tuổi?
- Phải. Tôi chạy chơi ở ngoài đến lúc về nhà thì khát nước. Ở Việt Nam đôi khi dùng trà giải khát.. Tôi thấy một ly có màu giống giống trên bàn thế là.. tôi uống cạn.
Hắn không nhịn được cười thành tiếng, đến mức phát ra mấy âm thanh "khịt khịt" ở dưới mũi nữa:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó, tôi đã ngủ rất ngon, không mộng mị gì cả, sáng dậy khỏe mạnh bình thường. Anh thì sao?
- Tôi thử Scotch năm 17 tuổi. Ba tôi cũng siu tầm, nên có lần ba mẹ đi vắng, tôi mới cấp ba, lén rủ bạn bè làm tiệc ở nhà, cuối cùng bị tụi nó gây áp lực mở rượu.
- Kết quả thì sao?
- Thì.. – Hắn thở dài –.. tôi chưa kịp mở xong thì ba mẹ về đến nơi. Bạn tôi sợ quá chạy hết, tôi đánh rơi đổ mất nửa chai rượu. Là loại sưu tầm nên bên ngoài không vỡ.
- Vậy ba anh đã làm gì?
- Ba tôi nhặt nó lên, rót một ly đẩy về phía tôi. – Keith nhướn mày với Abby.
- Thật á? – Đôi mắt nàng to tròn. Chuyện như thế ở Việt Nam, nàng kiểu gì cũng ăn đánh.
- Thật. – Hắn nhấn mạnh – Sau đó ngoài học và tập luyện, tôi dọn nhà không công và cấm cửa tại phòng, không điện thoại nguyên ba tháng.
- Anh chịu thế được sao? – Nàng nghi ngờ.
- Không. – Hắn lắc đầu – Phòng tôi có cửa sổ. Tôi đã trèo ra ngoài và..
Keith bỗng nhiên khựng lại. Một giọt nước mắt lăn vội vã trên gương mặt. Những kí ức đột nhiên ùa về này đau đến thấu tim. Nàng tinh ý nhận ra tâm trạng hắn thay đổi, không nói gì chỉ nhanh nhẹn rót một ly nước đặt trước mặt, rồi co chân ngồi lên ghế, im lặng. Cả giờ đồng hồ sau, Keith mới hồi thần, thấy Abby vẫn yên tĩnh cũng không biết mở lời thế nào. Cân nhắc một hồi, hắn nhỏ giọng:
- Cô không hỏi là chuyện gì sao?
- Là chuyện muốn nói, anh sẽ nói. – Abby cầm ly nước lắc lắc như thể muốn hắn uống. – Còn không thì không thôi.
Keith đón lấy ly nước, uống hơn một nửa, chuyển sang một chủ đề khác:
- Cô nói có ly rượu trên bàn. Ba cô cũng thích Scotch sao?
- Cũng đúng mà cũng không. – Nàng lắc đầu, hai tay chống đùi, áp lên má. – Nơi tôi ở, rượu được dùng nhiều trong thương thảo và bữa ăn. Ba nói ông thích Scotch nhưng đôi khi tôi thấy ông uống lấy được, giống như một cuộc đua nếu ai uống nhiều thì nam tính hơn vậy.
- Ông ấy có say không? – Hắn nhíu mày.
- Có. – Abby thở nhẹ ra.
- Vậy cô có bị.. – Ý Keith muốn nói đến bạo hành.
Abby lắc đầu cười thật tươi, lấy cốc nước uống dở của hắn:
- Ông không đánh tôi bao giờ nhưng ông say thì lỗi nhỏ nhất cũng thành lỗi lớn nhất. Ông sẽ giành cả giờ ra để dặn dò tôi đủ thứ trước khi đi ngủ. Nhưng quan trọng là.. – Nàng trầm ngâm –.. ông hay như thế nên việc nhà rơi hết vào tay mẹ, mệt mỏi vô cùng. Bà cũng chẳng có thời gian tâm sự hay chia sẻ với con cái lúc tuổi mới lớn nên đôi khi tôi cũng thấy khá cô đơn.
Abby đưa cốc nước lên miệng uống. Nàng hít một hơi rồi nhìn ra thành phố vẫn rực rỡ ánh đèn ngoài kia. Cả hai chìm vào tĩnh lặng nhưng nó không gượng gạo hay khó chịu, mà ngược lại vô cùng bình yên. Một lát sau Abby đứng dậy muốn đi lấy thêm nước. Khi chạm đất, chân không quá thăng bằng nên ngã hẳn vào lòng hắn.
Mặt hai người áp sát nhau, hơi thở rất nóng. Bàn tay to lớn của Keith siết chặt hơn trên vai nàng. Thế này là sao nhỉ? Cái miệng anh đào của Abby mở hé, ngón tay trên ngực hắn cũng bất giác co lại như thể muốn bám víu vào đó. Keith khẽ cắn lên góc môi, phát hiện ra nhịp tim mình thay đổi, ánh mắt cũng không thể rời từng đường nét trên gương mặt nhỏ nhắn kia.
Trái tim nhỏ bé của nàng đã từ lâu không rối loạn như vậy nhưng chỉ một thoáng, nàng lấy lại ý chí rồi đẩy hắn ra. Hai người ngồi nhắm mắt sát cạnh nhau. Chắc do, hôm nay họ uống quá nhiều rồi. Cả hai không say nhưng Whiskey là một thứ rất khó làm chủ. Chỉ cần một phút yếu lòng là bất cứ ai cũng có thể bị nó nhấn chìm. Nàng thở đều đặn như lúc trước, bật cười:
- Hôm nay chúng ta giỡn với cả hai dòng Scotch và Bourbon. Đúng là ý chí và sức mạnh của con người đều có hạn
- Phải. Giống như cô nói đó thôi. Whiskey là thứ đồ uống rất chân thật. – Keith cũng cười vui. – Đùa giỡn quá nhiều thì tự bản thân sẽ lãnh hậu quả.
Abby hít một hơi, nhìn đồng hồ trên điện thoại. Đã ba giờ sáng. Sloane gọi nhỡ mấy lần mà nàng hoàn toàn không để ý. Anh ta nhắn cũng chủ yếu hỏi han và chuyện an toàn và chúc ngủ ngon thôi. Thế nhưng giờ này nhắn hơi bất hợp lý, để sáng nàng gọi điện tốt hơn. Abby nhìn sang Keith:
- Tôi có lẽ cũng cần thay đồ đi ngủ rồi. Lúc nãy, chúng ta để lái xe về. Giờ anh về bằng cách nào được?
Ánh mắt hắn trùng xuống. Thực ra nhà hắn cũng chỉ cách đây mười lăm phút đi bộ thôi. Thế nhưng, căn nhà vắng vẻ đó, mỗi tối hắn đều rất cô đơn. Keith đứng dậy nhìn gương mặt vui vẻ nhưng thoáng ánh mệt mỏi của Abby, bình tĩnh nói:
- Không sao đâu, nhà tôi bên phố P nên đi bộ là được.
Hắn mỉm cười với nàng rồi quay người đi ra cửa, vừa đi được mấy bước thì Abby nhẹ nhàng:
- Glenfarclas mỗi lần tôi uống đều cảm thấy như đang nếm vị mốc trên đất trồng cây, sau đó còn cay mũi nữa, không dễ chịu chút nào. – Đợi Keith ngoảnh đầu nhìn, nàng tươi cười, hít một hơi thật sâu. – Cảm ơn anh về tối nay.
- Tôi cũng phải cảm ơn cô nữa. – Hắn cười thật lòng, đợi nàng đóng cửa rồi mới rồi mới đi ra thang máy.
Abby trút chiếc váy trên người, tháo kính áp chòng rồi rửa mặt. Ý cười trên mắt nàng không dứt. Lâu lắm rồi nàng mới gác trách nhiệm qua một bên, để thoải mái và bất cần đến vậy. Thế nhưng, đến sáng nàng có nhiều việc phải làm, chợp mắt một chút sẽ tốt hơn. Abby nhắm mắt là ngủ rất sâu. Lông mày nàng giãn ra, không biết do Scotch hay do vị Bourbon ngọt ngào kia nữa.
Keith về căn hộ gác mái của mình thì cảm thấy hơi quạnh quẽ. Hắn rót một ly Rémy Martin để trước mặt, nhưng chỉ nhấp môi chứ không uống. Hương quả lê sau mũi vẫn đọng lại rất rõ ràng. Hắn đặt ly rượu xuống rồi lên giường đi ngủ. Đã tưởng rất khó nhưng Keith nhắm mắt rất bình yên.
Hai người đi qua đời nhau, không để lại số điện thoại, cũng dường như không có ý định gặp thêm lần nữa. Thế nhưng, sự tình cờ đó vẫn lưu giữ những dấu tích rất rõ ràng.