Tặng cho các cú đêm, ai còn thức thì vào điểm danh nào
Từ sau sáu tuổi bất ngờ bị tổn hại thính lực, tính tình Lương Dật Tư vẫn luôn lạnh nhạt. Cậu ấy là một người vô cùng cẩn thận, làm chuyện gì cũng muốn làm được tốt nhất. Nhưng bất kể làm cái gì lại đều là một điệu bộ.
Trong hai mươi mấy năm nay, Lương Dật Tư chưa từng có một biểu hiện quá cuồng nhiệt yêu thích hoặc chán ghét đối với một chuyện nào cả. Ngay cả trong nghề thiết kế châu báu này, cậu ấy cũng chỉ biểu hiện thiên phú to lớn mà thôi.
Cậu ấy gặp gỡ Trì Tịnh, bây giờ nghĩ lại có lẽ cũng không phải chuyện tốt gì.
Nghiêm Hạo đi theo sát xe taxi phía trước, giây phút này có chút tự giễu.
Anh đã nói là không tham gia, nhưng bất tri bất giác vẫn dính vào.
Ngày đó ở trước biệt thự nhà họ Lương, anh khuyên Lương Dật Tư thừa dịp còn sa vào chưa sâu hồi tâm đi. Đến nay Nghiêm Hạo vẫn nhớ rõ ràng một câu kia của cậu ấy.
Không còn kịp rồi. Cậu ấy nói.
Nghiêm Hạo liếc nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của cậu ấy một cái, thở dài một hơi thật sâu.
Trì Tịnh thanh toán tiền xe xuống xe, tiếp đó chợt nghe phía sau có người kêu tên cô. Cô theo tiếng quay qua nhìn, khi thấy hai người đàn ông sóng vai đi đến thì hơi bất ngờ.
“Sao khéo vậy.”
Nghiêm Hạo cười một tiếng: “Đúng vậy.”
Ánh mắt Trì Tịnh dừng ở trên người Lương Dật Tư: “Hoa em nhận được rồi, cảm ơn anh.”
Lương Dật Tư cong cong khoé miệng, ra dấu tay hỏi cô: Đến đây một mình?
“Hà Nhuế ở bên trong.”
“Thư Luật đâu?” Nghiêm Hạo hỏi.
“Công ty có việc cần anh ấy xử lý.”
Nghiêm Hạo liếc mắt dò xét Lương Dật Tư một cái, nói với Trì Tịnh: “Mới nhớ đến hôm nay là sinh nhật của cô nhỉ? Bằng không thì đi cùng? Nhiều người náo nhiệt. Dù sao cái bà điên…” Anh ta khụ một tiếng. “Hà Nhuế chúng ta cũng quen.”
Trì Tịnh do dự một chút. Hôm nay Hà Nhuế hẹn cô ra hiển nhiên là có lời muốn nói cùng cô. Nhưng Nghiêm Hạo đã nói đến mức này rồi, khó mà từ chối được.
Lương Dật Tư rũ mắt xuống, ánh mắt trong trẻo dừng ở trên người Trì Tịnh: Lần trước em đồng ý ăn cơm với anh còn chưa có thực hiện.
Khoé miệng anh vểnh lên một độ cong, đôi mắt trắng đen rõ ràng. Con ngươi tinh khiết cứ nhìn cô như thế.
Đã nói vậy, Trì Tịnh ngược lại không tiện từ chối.
“Vậy cùng nhau đi.”
Trong phòng bao trang trí rặt theo kiểu Trung Quốc, hương trà Long Tĩnh bay nhàn nhạt trong không khí. Một mình Hà Nhuế ngồi ở trước chiếc bàn tròn to, trên bàn đã bày đầy đồ ăn.
Ba người chân trước chân sau đi vào, Hà Nhuế thấy hai người ở đằng sau Trì Tịnh thì hơi kinh ngạc.
“Đây là lượng của hai người các cô?” Nghiêm Hạo cười như có như không nói.
Mỗi lần gặp phải Nghiêm Hạo thì chỉ có hoá can qua thành can qua quy mô. Hà Nhuế thật ra không ngại cùng nhau ăn một bữa cơm, dù sao lần trước cô đã ăn ké của Nghiêm Hạo. Có điều là vừa nhìn thấy anh ta, ánh mắt xem thường không tự chủ được đảo một cái: “Ăn không hết tôi nhìn cũng vui.”
Nghiêm Hạo ngồi xuống bên cạnh cô ta giống như quen từ lâu, nhìn thấy cô ta lại đổi kiểu tóc thì cười: “Thật sự là một kẻ phá sản.”
Trì Tịnh đối với cảnh này thấy nhưng không thể trách. Đi đến ngồi xuống bên kia Hà Nhuế; Lương Dật Tư tự nhiên mà ngồi xuống ở bên cạnh cô.
Tâm trạng của Hà Nhuế nhìn có vẻ thật không tệ, nhưng không giống như là chỉ vui vẻ đơn giản. Làm bạn bè nhiều năm, Trì Tịnh rất hiểu cử chỉ vẻ mặt của cô ta. Tuy nhiên bây giờ có thêm hai người đàn ông, cô bèn nhịn không có hỏi nhiều.
Con người Nghiêm Hạo này luôn rất hay nói, Hà Nhuế nói cái gì cũng nói theo. Hai người bọn họ chung đụng với nhau tuyệt đối sẽ không tẻ ngắt.
“Phòng vé ‘Thời gian gặp gỡ’ cao như vậy, có phải khiến cho ruột anh đều xanh không?”
“Tôi không dùng Tân Nhã là bởi vì tôi không thèm dùng. Còn hơn cô không giành được người với cô ta.”
Nghiêm Hạo độc mồm cho tới bây giờ không hề thua ai.
Hà Nhuế hoàn toàn bùng nổ như trước đây, tay vẫy một cái: “Mở một chai rượu, tôi muốn chuốc chết anh ta!”
So với bọn họ, Trì Tịnh cùng Lương Dật Tư yên tĩnh hơn nhiều.
“Tuy xuất viện nhưng ăn uống còn phải chú ý một chút phải không?” Trì Tịnh châm một ly trà cho anh ta.
Lương Dật Tư cười cười, nói với cô: Không ăn đồ kích thích là được. Gần đây đang tính mời một quản gia.
Trì Tịnh: “Anh dọn ra ngoài ở?”
Nếu là ở nhà họ Lương, làm như vậy là chuyện thừa.
Lương Dật Tư mím mím môi, gõ trên màn hình một chữ “Ừ”.
Anh ta cụp mắt xuống, Trì Tịnh nhìn không ra suy nghĩ trong mắt anh ta. Nhưng với nhận thức của Trì Tịnh đối với Lương Dật Tư, con người anh ta tính tình nhìn có vẻ tốt, nhưng bên trong lại mang theo một sự bướng bỉnh.
Dạo này tin tức của Dật Hương Trì Tịnh ít nhiều cũng để ý tới một chút.
Sau khi cưới, Lương Phinh Đình giao phần lớn quyền hành cho chồng. Trong mắt người ngoài cùng người nhà họ Lương người đàn ông này không thoả đáng, không thích hợp, hiện giờ trở thành kẻ mới phất được trưng ra thật cao ở thành phố S.
Trì Tịnh vô thức hồi tưởng lại thái độ của Lương Dật Tư trong tiệc cưới.
Quả thật hơi có phần tế nhị.
Anh ta đang nắm lấy tách trà. Đôi tay đẹp thường vẽ thiết kế kia giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của anh ta, trong lòng Trì Tịnh chợt toát ra một ý tưởng vô cùng buồn cười— — chẳng lẽ người này ở nhà bị anh rể ăn hiếp?
“Anh dọn đi đâu vậy?”
Lương Dật Tư bỏ tách trà ra, đánh chữ trên di động. Một lát, Trì Tịnh liền nhận được tin nhắn của anh.
Bên trên là địa chỉ nơi ở của anh ta, chuẩn xác tới bảng số nhà. Phía dưới hiện lên một hàng khác: Cách chỗ em ở không xa.
Trì Tịnh nhìn tên tiểu khu, nghĩ thầm quả thật không xa. Nếu ngồi xe cũng chỉ mười phút. Nhưng mà giá nhà lại chênh lệch một trời một vực.
Quá nửa bữa tiệc, mùi thuốc súng ở bên kia cũng không nghiêm trọng nữa. Lúc Nghiêm Hạo nói đến chút chuyện quay phim tuyên truyền, trong câu chữ nhìn ra được anh ta rất vừa lòng đối với Hàn Lộc.
Hà Nhuế mơ mơ màng màng nghe, chỉ bắt được một trọng điểm. Ánh mắt giống như tia X-ray quét từ đầu tới chân Nghiêm Hạo: “Anh thật sự quay phim cấp ba hả?”
“Ba tập phim tuyên truyền” đến chỗ Hà Nhuế biến thành “Phim tuyên truyền cấp ba”. Mày Nghiêm Hạo nhướn lên một cái, thuận cột bò lên: “Đang chọn vai. Cô muốn đến thử ống kính không?”
Hà Nhuế không để ý tới trêu chọc của anh ta. Cầm chặt đũa, vẻ mặt bỗng trở nên vô cùng ái muội: “Nói thật đi, lúc anh quay có phản ứng hay không? Cảnh nude % không ít chứ? Có thể đi phim trường xem một chút không?”
Vẻ mặt của Nghiêm Hạo trở nên đầy thâm ý theo câu hỏi của Hà Nhuế. Phụ nữ như cái cô này coi như là bông hoa lạ! Từ lần đầu tiên gặp Hà Nhuế, phản ứng của cô ta cho tới giờ đều không ở trong dự đoán của anh.
Bây giờ cái bộ dáng tò mò này cũng không giống như là giả vờ. Nghiêm Hạo khoanh tay dựa vào lưng ghế, trong lòng chợt thêm một tia hứng thú.
Bông hoa lạ thì bông hoa lạ, nhưng rất mang cảm giác.
Trước khi bữa ăn kết thúc, Trì Tịnh nhận được điện thoại của Thư Luật.
Chuyện công ty đã bận xong, sau khi Thư Luật hỏi qua cô ở đâu liền cúp máy.
Tiếp đó, Trì Tịnh bị Hà Nhuế túm đi toilet.
Hà Nhuế uống rượu vào, mặt mày đỏ hồng. Cô ta đứng ở trước bồn rửa tay, mặc cho dòng nước lạnh lẽo xối lên hai tay cô ta.
“Khương Thừa bị tai nạn xe.” Giọng của cô ta vô cùng bình tĩnh.
Động tác rửa tay của Trì Tịnh chợt khựng lại: “Rất nghiêm trọng?”
Hà Nhuế hừ một tiếng: “Nghiêm trọng mình sẽ đãi tiệc cơ động. Bị gãy một chân.”
là tiệc mà khách tới vào nhiều lúc khác nhau, mỗi khách sẽ được phục vụ đồ ăn khi họ tới
“Cậu biết không,” Hà Nhuế xé một tấm khăn giấy lau nước trên tay. “Lúc cùng hắn ta gây dữ dội nhất mình chưa từng nguyền rủa hắn gặp chuyện không may. Hồi chiều khi nghe nói hắn bị trà xanh kia đá xảy ra tai nạn xe, trong lòng mình lại nảy lên cảm giác khoái trá một cách khó hiểu.”
Trì Tịnh cũng xé một tấm khăn giấy chậm rãi lau tay.
Loại người tính cách tuỳ tiện như Hà Nhuế này, một khi thật sự bị thương, thời gian dưỡng bệnh có lẽ còn dài hơn người bình thường. Cô ta nói buông xuống, có lẽ chỉ là buông xuống Khương Thừa, đối với trả giá cho đoạn tình cảm thật lòng này khó tránh khỏi có thể cảm thấy thương cảm.
“Trì Tịnh, cậu nói xem thật sự có quả báo không?”
Hà Nhuế lẩm bẩm nói. Như là đang hỏi cô, lại như là đang lẩm bẩm nói một mình.
Đưa tay ném giấy vào thùng rác, Trì Tịnh nhàn nhạt nói: “Có thể đi.”
Bữa cơm này Lương Dật Tư trả tiền. Thế cho nên Hà Nhuế đã “phung phí” nửa bàn đồ ăn vô cùng ngượng ngùng.
Cô ta đi bên cạnh Lương Dật Tư, vừa nói vừa khoa tay múa chân. Sợ anh nhìn không hiểu, gấp đến luống cuống tay chân.
“Cái này… Tôi dùng QQ trả tiền lại cho anh nhé. Anh quét tôi một cái là được.”
Lương Dật Tư nhìn hiểu, cười lắc đầu.
Hà Nhuế bị nụ cười sạch sẽ này của anh ta thì lung lay một chút, di động thiếu chút nữa cầm không chắc. Cô ta tằng hắng: “Vậy, nếu không thì thêm cái QQ cũng được…”
Cô ta nói thế, như là Lương Dật Tư không tin ai một chút nào.
Nghiêm Hạo vuốt mặt một cái, quả thật cảm thấy cay mắt. Tiến lên vài bước, đứng ngay ở bên cạnh cô ta: “Lau nước miếng đi! Cô như vậy cậu ta nhìn không được.”
“Anh câm miệng!” Hà Nhuế lén liếc Lương Dật Tư một cái, thấy anh ta không có phản ứng đặc biệt gì thì mới quay người hung dữ trừng Nghiêm Hạo. “Một ngày không miệng tiện anh sẽ bệnh liệt dương sao?”
Nghiêm Hạo không giận mà cười ngược lại, lưu manh đề nghị: “Lần sau gặp lại, tôi không tổn thương cô. Cô thử nhìn xem tôi liệt hay không liệt.”
“Cút!”
Càng nói càng không đứng đắn, hoàn toàn không lo còn có người ở bên cạnh. Cũng may bọn họ một đông một tây đi lấy xe.
Gió đêm mang theo không ít mát mẻ ban ngày không có, hiu hiu thổi. Trời đã tối mịt, trăng sáng sao thưa. Ánh đèn đường treo cao chiếu xuống, khiến bóng người in trên mặt đất.
Trì Tịnh cùng Lương Dật Tư đứng ở cửa chính, chờ xe tới.
Lương Dật Tư đứng ở bên cạnh Trì Tịnh, không dấu vết đi xuống một bậc thang, rút nhỏ lại chênh lệch chiều cao giữa hai người.
Anh ta quay đầu, ánh mắt trong suốt: Cái cài áo đưa cho em, anh thiết kế một bộ đi cùng. Em muốn xem không?
Trì Tịnh hỏi: “Bản thảo à?”
Lương Dật Tư gật đầu.
“Được.” Cuối cùng không nhịn được trêu chọc anh ta một câu. “Anh thật sự yên tâm?”
Lương Dật Tư mím môi cười gõ chữ trên màn hình: Đối với em đương nhiên yên tâm.
Sau đó lại thêm một câu: Em không nhớ được.
Người này cũng học được sỉ nhục người ta.
Trên màn hình là bản thảo của Lương Dật Tư. Vô luận là thiết kế hay là chi tiết đều rất bắt mắt. Mỗi một tác phẩm của anh đều tràn đầy linh khí, khiến người ta kinh ngạc.
Trì Tịnh lật từng cái từng cái, không chú ý tới một chiếc Bentley từ cổng tiến vào.
Ánh mắt Lương Dật Tư trước sau đều dừng ở trên người Trì Tịnh. Đến khi Trì Tịnh lật tới một chỗ, anh ta vươn ngón tay phóng đại màn hình. Để cho Trì Tịnh nhìn rõ chi tiết hơn.
Hai tay đang điểm trên màn hình. Trì Tịnh cúi đầu, Lương Dật Tư hơi khom lưng, độ cong khoé miệng càng giương càng cao.
Phịch— —
Cách đó không xa truyền đến tiếng đóng cửa xe. Trì Tịnh theo tiếng nhìn qua. Thư Luật đứng ở bên cạnh xe, mặt không biểu cảm nhìn cô.