Ba giờ chiều, họp báo đúng giờ tiến hành.
Tuy rằng tổ chức vội vàng, nhưng chỗ nên làm Thư thị không có một chút sơ sẩy nào.
Hội trường to như vậy ngồi đầy người của giới truyền thông. So với hội nghị ra mắt mà nói, họp báo lần này rõ ràng cũng có lực hấp dẫn đối với bọn họ.
Mặc kệ sự kiện “Sao chép” là thật hay giả, với bọn họ mà nói, có tin tức là đủ rồi.
Tiếng ồn ào dần biến mất trong lời mở đầu của Trần Cách Phỉ. Đèn flash dồn hết sức lực chiếu trên người cô ta, bầu không khí hiện trường không hề thoải mái.
“Cảm ơn quý vị rút ra thời gian tới tham gia họp báo liên quan đến Zing. Tiếp theo đây xin mời tổng giám đốc Thư lên đài giải đáp cho mọi người.”
Trần Cách Phỉ lui xuống sau vài câu mở đầu ngắn gọn. Thư Luật vững bước đi đến trên đài, cho câu trả lời cuối cùng đối với “sự kiện Perfectionist sao chép”.
Ánh mắt sắc bén của anh quét qua toàn hội trường, âu phục trên người tinh tế phẳng phiu, dưới ánh đèn flash phát ra quầng sáng lành lạnh.
Vẻ điềm tĩnh của anh tựa như một viên thuốc an thần, như không có chuyện gì mà người đàn ông này không giải quyết được.
Thư Luật nâng tay điều chỉnh microphone một chút, chậm rãi mở miệng: “Hiệu Zing từ khi thành lập tới nay thái độ vẫn luôn thành tín. Nhiều năm qua không có một vết đen nào, có vô số fan. Những sự thật này tin rằng tất cả mọi người đều thấy ở trong mắt.”
“Như vậy về chuyện sao chép, Thư tổng giải thích thế nào?”
“Theo như lời của Thư tổng, tại sao họp báo lần này giám đốc Trì là nhà điều chế hương trốn tránh không gặp?”
“Chúng tôi không cần lời nói hình thức, chỉ cần sự thật. Mời Thư tổng trả lời!”
Họp báo được trực tiếp, sau khi Thư Luật đi khỏi Trì Tịnh vẫn ở lại trong văn phòng công ty. Lúc này nhìn màn hình lớn, cả trái tim dao động thất thường.
Câu hỏi của phóng viên liên tiếp, mỗi câu đều sắc bén, không chút qua loa nào. Không ở hiện trường nhưng cũng có thể cảm giác được bầu không khí căng thẳng.
Nhìn người đàn ông đơn độc ở trên đài hăng hái chiến đấu, trong lòng Trì Tịnh có chút khó chịu.
Đột nhiên vang lên tiếng tin nhắn doạ cô giật nảy mình. Cầm lên điện thoại lật xem, bất ngờ khi thấy là tin nhắn Lương Duệ Tư gởi tới.
Từ sau khi anh ta rời đi, đây là lần đầu tiên hai người liên lạc.
Trên màn hình chỉ có ba chữ: Vẫn tốt chứ?
Quả nhiên tất cả mọi người đã biết.
Mới trước đó, Trì Tịnh nhận được điện thoại của Hà Nhuế và Văn Mạc Sơn.
Với tính tình của Hà Nhuế dĩ nhiên là giúp cô mắng cái kẻ cơ hội kia, rồi sau đó an ủi vài câu dỗ cô vui.
Mà Văn Mạc Sơn lại hoàn toàn không nhắc tới chuyện này. Chỉ bảo khi cô có thời gian thì về nhà, đừng có lông bông lâu như thế. Nói vài câu việc nhà liền kết thúc điện thoại.
Muốn nói Văn Mạc Sơn không biết chuyện này là không có khả năng. Ông ấy không hỏi, có lẽ là cảm thấy dư thừa.
Thứ nhất là, hoàn toàn không có khả năng Trì Tịnh sao chép.
Thứ hai là, có chuyện gì cũng đều có Thư Luật che chở ở đằng trước.
Theo góc độ khác mà nói, Văn Mạc Sơn không quan tâm tới cũng là vì muốn nhìn xem Thư Luật xử lý chuyện này như thế nào.
Trao đi con bé nhà mình, Văn Mạc Sơn âm thầm vận dụng không ít tâm.
Trì Tịnh thấy tin nhắn của Lương Duệ Tư, nhanh chóng gõ vài chữ hồi âm: Không cần lo lắng, không có việc gì.
Thư Luật, sẽ không để cho cô xảy ra chuyện gì.
Sau những chất vấn liên tiếp của phóng viên, trong hội trường đột nhiên yên tĩnh lại. Phần đông người truyền thông giơ cây microphone dài chờ Thư Luật trả lời.
Camera càng không ngừng hoạt động, ống kính chiếu lên trên đài.
Thư Luật hai tay chống hai bên mép bàn, lần lượt trả lời những câu hỏi vừa rồi của phóng viên— —
“Công ty nào đó chỉ ra rằng Perfectionist đụng mùi với nước hoa được thiết kế bởi công ty đó, bao bì cũng khá giống, là chuyện không có thật. Thư thị không thừa nhận. Về vấn đề này, chúng tôi sẽ áp dụng biện pháp tương quan để giải quyết.”
Ánh mắt anh kiên định, không tránh né, từ đầu đến cuối bình tĩnh như thường.
“Ngoài ra, giám đốc Trì không xuất hiện trong họp báo là vì tôi ngăn cản.” Nói đến đây, trong mắt Thư Luật lại mang chút ý cười. “Suy cho cùng nam chủ ngoại nữ chủ nội. Tôi chắn ở phía trước vợ tôi chẳng phải nên thế sao?”
Đối với Thư Luật tự giễu cợt mình, đa số người của truyền thông đều vẻ mặt bất ngờ. Thư Luật đối ngoại luôn là vẻ khiêm tốn nghiêm cẩn, đùa giỡn ở nơi công cộng như thế này đúng là hiếm thấy.
Song cái câu “vợ tôi” kia tựa như một quả bom ném vào trong đám phóng viên ở bên dưới. Chuyện Thư Luật-người nắm quyền đương nhiệm của Thư thị còn độc thân, không mấy ai là không biết. Danh hiệu người đàn ông độc thân hoàng kim này vẫn luôn theo anh mấy năm nay.
Những lời mới vừa rồi kia tương đương với tin tuyên bố kết hôn trá hình.
Tiếng bấm máy “tách tách”, toàn bộ ánh đèn flash xuất hiện cùng lúc. Tất cả mọi người không ngờ rằng, “họp báo làm sáng tỏ” lần này lại có thu hoạch bất ngờ.
“Theo ý giải thích của Thư tổng, người kia là kẻ cơ hội? Nhưng mà hiện giờ tất cả chứng cứ đều chỉ vào Perfectionist là một tác phẩm sao chép.” Một vị phóng viên giữ vững lý trí hỏi ra câu hỏi mấu chốt.
Thư Luật nhắm ánh mắt ngay anh ta, khoé miệng nhếch lên một cái: “Nếu đối phương khẩn cấp muốn một lời giải thích, là đen hay trắng, chúng tôi sẽ trong thời gian ngắn nhất cho ra một câu trả lời.” Dừng một chút. “Tin rằng sẽ không khiến mọi người thất vọng.”
Hình ảnh dừng lại trên nụ cười cuối cùng của Thư Luật. Thư Trữ Khải hừ một tiếng, tắt ti vi đi.
“Chuyện này quá đáng.” Thư Hàng ngậm thuốc lá, không nặng không nhẹ nói một câu.
“Quá đáng cái rắm!” Thư Trữ Khải ném xuống điều khiển từ xa trong tay, cười khẩy. “Anh cho rằng Thư Luật không có đầu óc như anh sao?”
Thư Hàng vẻ không vui: “Cha nói chuyện thì nói, công kích người thân làm gì?!”
“Ngu còn không chịu đối diện?” Thư Trữ Khải tức giận nhìn anh ta. “Nhiều năm qua, tính cách của Thư Luật anh còn không hiểu? Nó là cái loại người đánh không cầm chắc gậy như anh sao?!”
“…Đó chẳng phải là tình huống đột phát sao!”
Thư Trữ Khải uống trà, không đáp lại Thư Hàng nữa.
Xảy ra chuyện này, ông ta không thể nói là hả giận nhiều, nhưng trong lòng vẫn vui vẻ.
Chuyện Thư Luật làm mấy năm nay đều khiến ông ta hận đến ngứa răng. Lúc này có người hắt nước bẩn lên người anh, cục giận này của Thư Trữ Khải nuốt trôi không ít.
Trong buổi họp báo, bất kể câu trả lời của Thư Luật là thật hay giả, đều truyền ra một tin tức— — Chuyện này Thư thị muốn truy cứu tới cùng.
Rõ ràng không đứng ở vị trí có lợi, nhưng anh lại biểu hiện đã nắm chắc thắng lợi. Tâm lý chiến của Thư Luật dường như chưa bao giờ thua ai.
Thư Trữ Khải nhấp trà, lạnh lùng hừ một tiếng.
Vẫn hy vọng đối phương có thể tiếp được thủ đoạn của nó!
Trong bệnh viện, Đồng Dao cũng tắt đi ti vi sau buổi họp báo.
Tuy nhiên khác với Thư Trữ Khải xem náo nhiệt, vẻ mặt cô ta khẩn trương, tay cầm điều khiển từ xa cũng run rẩy.
“Ăn táo.”
Bà Đồng đưa táo tới trước mặt Đồng Dao, dịu dàng nhìn cô ta.
Lần này Đồng Niên vào bệnh viện, nếu không có Đồng Dao sợ là đã xảy ra chuyện lớn.
Ngay từ đầu bà ta từng nảy sinh nghi ngờ đối với tiền Đồng Dao lấy ra. Hỏi vài lần, Đồng Dao đều tuyên bố là mượn, bà liền không hỏi nữa.
Đồng Niên cần dùng tiền gấp, cho nên tất cả những cái khác đều không quan trọng.
Đồng Dao nhìn trái táo vừa to vừa đỏ ở trước mặt, mũi dần bắt đầu lên men. Xem xong họp báo rốt cuộc biết mình đã chọc ra bao nhiêu phiền toái.
Cô ta cúi đầu nhận lấy trái táo. Mới vừa rửa qua, còn ướt nước lành lạnh. Để táo lên bàn, Đồng Dao bật đứng dậy.
“… Con đi toilet rửa tay trước đã.”
Đứng trong toilet ở cách vách, Đồng Dao lấy từ trong túi ra cái sim điện thoại vô danh kia, tay run rẩy ném vào giỏ rác. Nhìn chòng chọc vài giây, sau đó ngồi xổm xuống đất thấp giọng khóc lên.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thư Luật đi công ty trước, dặn dò Trợ lý Hồng một số việc. Sau đó đích thân đi Phòng quan hệ xã hội.
Trần Cách Phỉ nghe thấy có người gõ cửa, lên tiếng đáp lại. Đến khi thấy Thư Luật thì ngẩn ra rõ rệt.
“Thư tổng?”
Thư Luật đón ánh nắng đi vào, ngồi đối diện cô ta, nói thẳng vào vấn đề: “Mấy ngày tới tôi đi vắng, có chuyện gì không liên lạc được với tôi thì trực tiếp tìm Trợ lý Hồng.”
Đi vắng lúc này?
Trần Cách Phỉ hơi kinh ngạc. Nhưng nghĩ lại Thư Luật làm chuyện gì đều có suy tính của mình, nên không hỏi nhiều.
“Chuyện gì mà không thể dặn dò trong điện thoại, còn phải đích thân đi một chuyến.”
Thư Luật nở nụ cười: “Có một số việc giáp mặt nói mới tỏ ra có thành ý.”
Trần Cách Phỉ nhướn mày.
“Mấy năm nay vất vả, cảm ơn.”
Thư Luật đã đi khỏi. Trần Cách Phỉ ngồi ngẩn ra tại chỗ.
Tháng một sang năm, cô sẽ rời khỏi Thư thị, rời khỏi nơi đã làm việc gần bảy năm. Vốn cô nghĩ cứ như vậy, nhưng không ngờ trước khi đi lại có thể được một câu cảm ơn của Thư Luật.
Trần Cách Phỉ cúi đầu, bật cười.
Cái tên Thư Luật này, cô e là không thể nào hận nổi.
Giữa trưa, Thư Luật mang Trì Tịnh đi ăn ở một quán cơm làm đồ ăn Giang Thành ở phía nam thành phố.
Giang Thành là thành phố Trì Tịnh sống đến năm năm tuổi. Viện phúc lợi xã hội ở chỗ này.
Mấy món trên bàn đều là món ăn đặc sắc của Giang Thành, khiến người ta chảy nước miếng.
“Lâu lắm rồi, không ngờ còn rất hoài niệm đối với hương vị này.”
Thư Luật nghe xong thoải mái cười, giúp cô thêm một chén canh.
“Thích thì sau này thường đến.”
Giữa chừng Hồng Đông Đồng gởi tư liệu tới. Trì Tịnh ngồi đối diện Thư Luật im lặng dùng cơm, thấy anh chỉ quét mắt qua vài lần ngắn ngủi.
Từ quán cơm đi ra, xe chạy thẳng về hướng trấn Nam Hoài.
Tuyết đọng trên đường đã được dọn sạch sẽ. Xe chạy tốc độ đều đều, hơn nửa giờ sau, xe Bentley dừng lại trước cổng.
Khác với bên ngoài, trong sân chỉ có một lối nhỏ sạch sẽ. Hai bên bậc thang, trên chậu hoa còn bị tuyết bao phủ. Qua thời gian dài, tuyết trắng biến thành tuyết xám.
Trì Tịnh đẩy cổng ra, hai người sóng vai đi vào.
Vào phòng khách lầu một, một luồng hơi ấm phả vào mặt. Trì Tịnh gỡ khăn quàng cổ xuống, kéo Thư Luật lên lầu hai.
Mành cửa sổ sát đất kéo một nửa, ngăn không được ánh mặt trời không mời mà đến. Trong lòng Văn Mạc Sơn ôm một quyển sách, tựa vào trên sa lon đang ngủ.
Hai người nhìn nhau.
“Nếu không thì anh đi trước đi. Phía ông cụ em nói một tiếng là được.”
Thư Luật trầm ngâm, gật đầu đồng ý.
Dù sao thì sau này có cả đống cơ hội.
Trở lại bên cạnh xe, Thư Luật đưa tay túm túm áo bành tô cho Trì Tịnh.
“Đừng thèm để ý trên mạng, cũng đừng đi xem. Đỡ phải ảnh hưởng tâm trạng.”
“Ừm.” Trì Tịnh giữ chặt tay anh. “Em ở ngay trong nhà, chờ anh trở về.”
“Giải quyết xong chuyện này, tất cả nên bổ sung đều sẽ bổ sung.”
Ngày lãnh chứng nhận hôm đó, mắt thấy đã sắp đến lượt bọn họ rồi, lại bị cú điện thoại của Hồng Đông Đồng quấy rầy. Hai người đến bây giờ còn mang thân phận “Chưa cưới”.
Nói vài câu, thấy thời gian cũng sắp rồi, Trì Tịnh bèn thúc giục Thư Luật rời đi.
“Em vào đây. Dọc đường chú ý an toàn.”
Thư Luật hôn lên môi cô một cái: “Chờ anh trở lại.”