Bạch Lộc đánh cuộc với chính mình, anh nhất định chấp nhận lời yêu cầu này.
Sự thật chứng minh, cô thắng rồi.
Đương nhiên, cô cũng đưa ra giải thích, cô muốn tìm một chỗ nói chuyện với anh.
Nghĩ lại, nếu cô nói “Tôi mời anh ăn”, kết quả cuối cùng nhất định tương phản.
Tuy rằng, đây là ý nghĩ ban đầu hiện ra trong đầu cô. Anh ra ngoài sau nhiều năm, tách khỏi xã hội bên ngoài đã lâu, vào một khoảnh khắc nào đó trái tim cô nảy sinh sự đồng cảm, muốn giúp đỡ anh.
Cơ mà lấy sự quan sát ngắn ngủi ban nãy của cô ra xem, người đàn ông này có cá tính, sẽ không tiếp nhận sự giúp đỡ và thương hại của bất cứ ai.
Nghĩ ngược lại, một bữa cơm mà thôi, ai mời cũng giống nhau, không thể phá sản.
Cô chỉ là muốn nhân dịp này hiểu anh nhiều hơn, để cô thêm chút thông tin có thể nghiền ngẫm phân tích.
Nhưng đồng thời, cô không biểu hiện quá cố ý.
Con người anh, tính cảnh giác cao, ít nói, đầu óc rất hiểu biết.
Bạch Lộc hơi sợ làm cố vấn cho người như vậy, một là bọn họ sẽ dùng chiến thuật tâm lý tương phản, hai là phòng tuyến tâm lý do chính cô dựng nên cũng sẽ sụp đổ. Cô còn chưa có đủ kinh nghiệm, có một số lúc cần phải tỏ ra nghiêm túc, có sợ bị phá hoại.
Từ khu sinh hoạt đi ra ngoài, quẹo vào chỗ rẽ, trong một cái hẻm gần đây đều là những quán ăn bình dân, món nướng ngoài trời, đủ mùi thức ăn ở đối diện xông vào mũi.
Ban nãy bọn họ trò chuyện, sắc trời đã lờ mờ, chưa tới một lúc thì đã đen kịt, đèn bảng hiệu cao cao phát sáng.
Chiếc xe đưa hàng của Tần Long bỏ lại cổng khu sinh hoạt, nhưng quần áo trên người không cởi ra, rất dễ nhận thấy nghề nghiệp của anh.
Bạch Lộc không thấy mất tự nhiên chỗ nào, cô và đi trong hẻm người đến người đi, vừa đi vừa chọn chỗ ăn cơm.
Bốn năm đại học, từng chỗ ở đây cô đều ăn qua, quán nào có món gì đặc sắc cô hết sức quen thuộc. Bản thân cô sao cũng được, vì thế hỏi anh: “Anh muốn ăn gì?”
Tần Long thản nhiên liếc nhìn một cái, nói: “Tôi mời cô ăn, cô làm chủ.”
Anh ngược lại khách khí, giao quyền lựa chọn cho cô.
Bạch Lộc không thoái thác, cô không thích vòng qua vòng lại rối rắm, mục tiêu bước chân rõ ràng, đi thẳng vào một quán há cảo bên phải.
Tần Long bắt kịp cô, đi theo sau, dừng chân tại cạnh quầy, hai người cùng xem thực đơn trên tường.
Bạch Lộc gọi trước: “Tôi muốn một bát mì thịt bò, bát nhỏ đừng cho hành.”
Nhân viên thu ngân hỏi: “Cần thêm ớt cay không?”
“Không cay.”
“Được.”
Bạch Lộc gọi xong, đứng ở một bên chờ xem anh gọi món.
Tần Long hình như chưa từng đến chỗ thế này, ngửa đầu nhìn cả thực đơn, lâu đến mức nhân viên đứng ngớ ra.
Cuối cùng anh nói: “Tôi giống cô ấy.”
Bạch Lộc suýt nữa không nhịn được, khóe miệng khẽ nhếch, bổ sung cho anh: “Anh ấy cần bát lớn.”
Nhân viên thu ngân lại theo thường lệ hỏi: “Thêm ớt cay không?”
Bạch Lộc nhìn anh.
Tần Long gật đầu: “Được.”
“Được. Còn cần gì khác không?”
“Thêm một phần há cảo tôm.” Anh dừng một chút, hỏi Bạch Lộc, “Cô ăn được không?”
Bạch Lộc không cần nghĩ ngợi, mỉm cười gật đầu.
Tần Long nói: “Vậy hai phần.”
Nhân viên thu ngân: “Được.” Bắt đầu lấy ra hóa đơn.
Bạch Lộc: “…”
Bạch Lộc đã quên nói rõ, cô nói ăn được là chỉ có thể ăn được một cái.
Một phần bốn cái, cô sợ dạ dày căng cứng.
Một bát mì còn thêm một phần há cảo, anh tính toán chia đều, hai người không can thiệp lẫn nhau.
Tần Long chuẩn bị trả tiền, Bạch Lộc không chờ anh, xoay người đi tìm bàn ăn.
Vào đúng giờ cơm, chỗ ngồi sát tường đều bị chiếm hết, chỉ còn mấy bàn nằm chính giữa người đã rời khỏi nhưng không ai rảnh thu dọn.
Bạch Lộc đợi một lát, người phục vụ đi qua dọn bàn lau bàn, cô chọn một cái bàn hai người ngồi xuống.
Diện tích mặt bàn nhỏ, ở góc mép bàn còn đặt dấm chua và dầu ớt.
Lúc Bạch Lộc ngồi xuống, mới phát hiện mình còn đang cầm hộp nội y, rất là vướng tay, may mà hộp giấy là một màu, không in ấn nhãn hiệu gì, cô đặt ở mép bàn.
Tay Bạch Lộc chống cằm, tay kia gõ mặt bàn, có vẻ chờ đợi.
Cô nhìn về phía quầy, có không ít thực khách tiến vào, nhưng quần áo Tần Long rất dễ thấy, cộng thêm thân hình cao lớn, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.
Anh đội mũ, khuôn mặt nghiêng trầm tĩnh, hình như từ khi nhìn thấy ban nãy, thì không có thêm biểu cảm nào.
Bạch Lộc suy nghĩ trong lòng, người biết cách giữ cảm xúc thường có EQ không thấp.
Giao tiếp với người như vậy, cô phải đánh trận chiến tâm lý lâu dài.
Nghĩ vậy, cô lại hơi khó hiểu, tại sao anh còn cần cố vấn tâm lý, anh nghĩ sao mà muốn cố vấn tâm lý.
Lúc cô ngây người với mặt bàn, Tần Long đi qua, trên tay cầm khay, mì còn chưa tới, bên trên là hai đĩa há cảo, cộng thêm hai cái đĩa không và thìa đũa.
Bạch Lộc vừa muốn cầm đũa, sực nhớ trước đó đụng vào cái bao, trên tay dính bẩn, không thể nào ăn trước.
Cô đặt túi xuống đứng dậy, nói với anh: “Tôi đi rửa tay, anh ngồi trước đi.”
Anh tỏ ý cô cứ tùy tiện.
Bạch Lộc nhấc chân đi được hai bước, lại trở về nhắc anh trông coi đồ trên bàn: “Đồ tôi đặt đây, anh trông giúp tôi một chút.”
Tầm mắt Tần Long lướt qua theo, sau khi ánh mắt tiếp xúc, dời đi không có cảm xúc gì, nói: “Cô đi đi.”
Bạch Lộc nhìn anh hai cái rồi bỏ đi, đến chỗ rẽ ở góc tường thì dừng lại quay đầu quan sát.
Tần Long ngồi tại chỗ không nhúc nhích, người dựa nghiêng nhìn chỗ nào đó phía trước, cũng không vội vàng ăn trước.
Cô nhìn chăm chú năm giây, không thấy được gì, xoay người đi rửa tay.
Khi Bạch Lộc trở về bàn, từ phía sau Tần Long đi qua, cô hơi cụp tầm mắt xuống, phát hiện anh thật đúng là cường tráng, không gian chỗ ngồi vốn cỡ bình thường, anh ngồi hơi khó khăn.
Tần Long thấy cô đã trở lại, cũng đứng dậy nói: “Tôi đi rửa tay.”
Bạch Lộc mỉm cười.
Anh đi rồi, cô nhìn sang mặt bàn, đôi đũa có tờ giấy bọc lại, dựng thẳng ngay ngắn.
Mì thịt bò đã mang tới, cô cầm đũa cắm trong bát, rồi đặt thìa vào.
Tiếp theo cô lấy cái đĩa không, đổ một chút dấm chua bên trong, rồi lấy qua cái dĩa không còn lại, đặc biệt đề phòng lúc ăn nhiều đồ ăn quá, để sang một bên dùng sau.
Khi Tần Long trở về, cảm thấy cái bàn hơi là lạ, lúc đầu anh không nhận ra, đợi sau khi ngồi xuống mới biết, hóa ra cô dời cái bàn sang phía bên kia mấy phần, chỗ anh rộng rãi hơn.
Bạch Lộc người gầy, không gian nhỏ chút đối với cô chẳng hề có ảnh hưởng.
Cô không nhắc tới chuyện này, anh cũng không nói, hai bên hiểu nhau không nói gì chỉ liếc nhìn một cái.
Loại cảm giác này rất tế nhị.
Trong lòng Bạch Lộc trở nên gợn sóng, trước đây cô cảm thấy người đàn ông này ít nói, bây giờ cảm thấy ánh mắt nhìn người của anh cũng hời hợt, nhưng không khiến người ta cảm thấy tùy tiện, ngược lại nhận thức một loại ánh nhìn khắc sâu.
Người đàn ông này, bề ngoài trông đơn giản tùy tính, nhưng cô biết trong lòng anh chất chứa không ít chuyện.
Lúc này, cô chuẩn bị công kích.
Bạch Lộc cắn há cảo, nóng đến nỗi không ngậm miệng lại được, cô ngược lại đi thổi mì, vừa gắp vừa nói: “Bức thư cuối cùng của anh, tôi đã nhận được.”
Tần Long ừ một tiếng, không hỏi nhiều.
Bạch Lộc nhìn phản ứng của anh, quả thật nghi ngờ những bức thư kia không phải anh viết.
“Không phải anh nói ra ngoài sẽ viết thư cho tôi sao?” Cô gắp một miếng thịt bò ăn, giương mắt nhìn anh, “Sao một tuần rồi cũng chưa viết?”
Người đàn ông đối diện làm như da dày thịt béo, hoàn toàn không sợ nóng, ăn một ngụm mì lớn, nhai trong miệng hai cái rồi nuốt xuống.
“Sau khi ra ngoài bận rộn quên mất.”
Bạch Lộc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Ờ.”
Cô lại hỏi: “Anh ra ngoài một mình sao?”
Anh hiểu ý cô: “Một mình.”
“Tự mình tìm công việc à?”
“Tìm bên trong, có hội tuyển dụng việc làm giúp chứng thực.”
Bạch Lộc lại gật đầu, mì trên tay đã thổi nguội, cô ăn một ngụm nhỏ, nghĩ ngợi anh làm sao trùng hợp đến trường phân phát kiện hàng.
“Đại lý của các anh nằm ở đâu?” Cô liên tục đặt câu hỏi.
Anh kiên nhẫn giải đáp: “Đối diện cửa phía Đông của trường các cô.”
Bạch Lộc nhớ ra: “Rất gần đó.”
“Không xa.”
“Mỗi ngày đều đến khu sinh hoạt của chúng tôi giao hàng à?”
Anh nói ngắn gọn: “Có thì giao.”
Bạch Lộc suy nghĩ, nếu mình không dùng chuyển phát nhanh, không chắc gặp được anh lúc nào.
“Bây giờ anh đang ở đâu?” Cô hỏi.
“Tìm phòng cho thuê.”
Lúc trả lời anh cũng tự ăn, Bạch Lộc thấy anh như vậy, bỗng nhiên cảm thấy mình giống một người vướng bận, nhưng cô không ngừng đề tài.
“Người nhà anh đâu? Còn…bạn bè hồi trước, có liên lạc không?”
Tần Long đang muốn ăn một ngụm, anh buông đũa xuống, mì trở về trong bát, ánh mắt sâu sắc nhìn cô: “Cô muốn hỏi, tôi có đi tìm cô gái kia không?”
Bạch Lộc không phải có ý đó, nhưng cô cũng muốn biết vấn đề này, vì thế gật đầu.
“Không có.”
“Bạn bè khác của anh thì sao?”
“Không liên lạc.”
“…”
Bạch Lộc im miệng, đến lúc này cô sẽ không hỏi tiếp.
Đây là đạo lý đối nhân xử thế, một người phạm tội đi vào, lại trải qua nhiều năm, con người luôn đi về phía nơi cao, không bao nhiêu người còn có thể nhớ đến.
Cô nhớ anh từng nói lớn hơn cô một tuổi, bạn cùng lứa với anh hẳn là đều đi làm rồi, mà anh lại lãng phí thời gian tốt đẹp, rớt lại phía sau một khoảng lớn.
Trong quán tiếng người ồn ào, lướt nhìn một cái chủ yếu đều là sinh viên, đoán chừng tại đây thân phận của anh là đặc thù nhất.
Bạch Lộc vừa suy nghĩ vừa im lặng ăn mì, cô ngừng một lát, ăn sang há cảo, cô thích ăn tôm, nếu đổi thành thịt heo thì sẽ không nhất định.
Cô cầm đũa chấm một cái trong dấm chua, bên phía Tần Long cũng vừa khéo đưa qua, hai đôi đũa chạm vào nhau trong đĩa dấm chua, động tác hai bên đều khựng lại.
Lúc này Bạch Lộc mới sực nhớ, nguyên nhân anh lấy anh hai cái dĩa không ban nãy, đoán chừng chỉ dùng để chia đều đổ dấm chua, cô lại lấy một cái đựng đồ ăn.
Cô ho nhẹ một tiếng, lúc muốn rút tay về thì bên phía anh đã dời trước, trên mặt không thấy một chút lúng túng, trực tiếp ăn lấy.
Bạch Lộc nhìn anh đút vào miệng, hầu kết trượt lên trượt xuống, có lẽ ăn hơi nóng, màu da anh càng trông đậm hơn, từ cổ tới bên tai có chút mồ hôi thấm ra.
Cô nhìn thấy cũng nóng, hỏi anh: “Không tháo mũ xuống sao?”
Anh cân nhắc lời nói của cô, không đáp lời, chuyển vành mũ ra sau đầu, tiếp tục ăn.
Rất nhanh, mì trong bát anh đã thấy đáy, so sánh với nhau, Bạch Lộc chỉ ăn được hơn một nửa.
Cô biết thời gian chênh lệch ở đâu, phần lớn thời gian cô đều ngắm nghía tư thế ăn mì của anh.
Bạch Lộc cầm dầu ớt bên cạnh, hướng về mép bát anh, nói: “Anh thích ăn cay, còn nữa này.”
Anh chẳng hề nhấc đầu lên: “Không cần.”
“Anh là dân địa phương à?”
“Phải.”
“Nhà ở đâu?”
Anh ngẩng đầu, lần đầu tiên hỏi lại: “Chuyện này cũng cần biết rõ sao?”
Bạch Lộc biết hỏi chuyện, tò mò nói: “Dân địa phương rất ít ăn cay.”
Anh giải thích: “Ăn ở trong kia.”
Bạch Lộc nhớ lại cảnh tượng ăn cơm ở Giang Tư hồi trước, nói: “Tôi thấy các anh ăn ở bên kia cũng không tệ.”
“Có dở cũng có ngon.”
Tần Long ăn xong ngụm cuối cùng, anh tắc lưỡi, đặt đũa xuống, thanh thản nhìn cô.
Bạch Lộc cười cười: “Có lộc ăn bên ngoài vẫn tốt hơn.”
Anh không đáp, hất cằm lên, chỉ vào bát mì của cô: “Nói vậy, cô không đói bụng ư?”
Bạch Lộc cụp mắt thoáng nhìn, lại nhìn sang phía anh, ăn hết rồi, không lãng phí chút nào.
Cô gõ đũa ở mép bát, uể oải, hít sâu thở dài: “Tôi ăn không hết ——”
Tần Long nhàn nhã tựa lưng vào ghế, khoanh tay chờ cô nói chuyện.
Ánh mắt Bạch Lộc ngó qua hai cái há cảo còn thừa của mình, nhẹ nhàng đẩy về phía anh: “Anh giúp tôi giải quyết nó đi.”
—
Lời tác giả:
Lộc: bên ngoài tốt hay là bên trong tốt?
Long: đều tốt cả.
Lộc: nếu phải lựa chọn thì sao?
Long: bên trong.
Lộc: tại sao?
Long: có một loại ý nghĩ, gọi là đi vào rồi thì sẽ không muốn ra.
Lộc: chỉ cần anh muốn, đi ra còn có thể đi vào.
Long: vậy nếu thường xuyên ra vào thì sao?
Lộc: nhớ phải ngụy trang.
Long: kỹ thuật anh tốt, không cần ngụy trang.