A Bội trầm giọng hỏi: “Lẽ nào y muốn thay y phục tại chỗ?”
Ngay đài luận võ, trước mặt đối thủ hoán y phục?
…
Đoan Mộc Hồi Xuân lại thấy chuyện bất khả tư nghị kiểu này, nếu phát xuất từ Cơ Diệu Hoa thì cũng chẳng có gì là bất khả.
“Chờ chút.” Cơ Diệu Hoa xả hạ đai lưng, tháo một đầu đai ra. Đai lưng nọ hai lớp, có một đoạn xích ngân sắc trượt xuống, y tuốt xích thuận thể quấn vào cổ tay, đang định thắt lại đai lưng, chợt ngẩng đầu trông thấy Phó Viêm Tổ nhìn y không chớp mắt, bèn mỉm cười hỏi: “Thế ngươi muốn ta buộc? Hay không muốn ta buộc lại đây?”
Khuôn mặt điểm trang của Cơ Diệu Hoa thì Phó Viêm Tổ nhìn mãi cũng thành quen, nhưng những cử chỉ kinh người năm thì mười họa mà y xổ ra hắn vẫn chưa kham nổi, nghe vậy bèn đáp: “Phong chủ cứ tùy thích.”
Cơ Diệu Hoa nghiêng đầu hỏi: “Vậy ta cởi hết y phục nha?”
Phó Viêm Tổ: “…” Tuy đều là nam nhân, nhưng từ lâu nghe tiếng Cơ Diệu Hoa tựa hồ có hứng với nam nhân. Ánh mắt hắn vô thức hướng về phía Xích giáo Giáo chủ và Tân Cáp.
Xích giáo Giáo chủ không hiểu tiếng Hán, nên vẫn cười đầy hứng khởi.
Trên mặt Tân Cáp lại hiển thị rõ vẻ hạnh tai nhạc họa. (hả hê trên nỗi khổ của người khác)
“Nha nha nha. Có phải ngươi hiện đang rất kỳ vọng không?” Cơ Diệu Hoa cười khùng khục nói: “Bất quá ngươi có kỳ vọng cũng vô dụng, vì Mạn Hoa thân thân nhà ta sẽ ghen đó.” Nói đoạn, y quay đầu nháy mắt một phát với Đoan Mộc Hồi Xuân.
Đoan Mộc Hồi Xuân: “…” Ta họ Đoan Mộc, tên Hồi Xuân, tự Hành Thiện, mai danh ẩn tính thì dùng Mộc Xuân và Tôn Ẩn…Mạn Hoa là ai không can hệ tới ta!
Cơ Diệu Hoa thủng thỉnh buộc hảo đai lưng rồi mới cười cười gọi Phó Viêm Tổ: “Ân, tới đi.”
Phó Viêm Tổ hiển nhiên đã đợi câu này rất lâu. Đao quang vừa lóe, tức thì thấy hắn vung đao nhắm Cơ Diệu Hoa tiến đánh! Sống đao cực nặng, nhưng nắm trong tay hắn lại nhẹ tựa lông tơ.
Cơ Diệu Hoa phối hợp linh hoạt mũi chân và gót chân, tuyệt không ly mặt đất, dây xích quấn quanh cổ tay từ từ thả bung ra khi tay y xoay trở.
Phó Viêm Tổ không đợi chiêu thức hình thành mà nghiêng người rút ngược đao về, vừa nhắm cổ y quét tới, vừa đạp một cước xuống sàn.
Loại đấu pháp này hắn lĩnh hội được từ võ học Tây Khương. Tuy người Tây Khương sở trường dùng tách biệt hai tay, nhưng về khoảng dụng chân có chút bất cập, vì vậy hắn chú trọng vào phối hợp tay chân. Nhờ đó, kẻ khác thì phân hai tay làm hai lối xuất chiêu, còn hắn lại thêm được cả đường chân, có thể chia ra ba hướng tiến công, càng khiến đối phương khó lòng phòng bị, trở tay không kịp.
Nếu đổi lại người khác, nhất định sẽ bị hắn công đến loạn tay quíu chân, có điều kẻ hắn gặp phải chính là Cơ Diệu Hoa.
Cơ Diệu Hoa nếu đã được công nhận là đệ nhất cao thủ Tây Khương, hiển nhiên tự y phải có chỗ cao minh. Trước thế tiến công ấy của Phó Viêm Tổ, y lách người hai cái từ trái sang phải, chỉ hai động tác, liền khiến chân và đao của Phó Viêm Tổ bổ vào khoảng không.
Đoạn xích ngân sắc lướt vun vút giữa không trung, tựa quá mười con thủy xà, trong khoảnh khắc thân hình y ẩn dưới bóng xà vụt lóe!
A Hoàn hô: “Hách Cốt nguy rồi!”
A Bội lúc này đang ngầm xét đoán Cơ Diệu Hoa, chép miệng ca cẩm: “Tốt xấu gì hắn cũng là đệ nhất cao thủ, thua được mới lạ.”
A Hoàn lấy làm kỳ quái nhìn nàng.
A Bội hỏi: “Ta nói không đúng sao?”
A Hoàn bảo: “Hai người bọn họ một kẻ là Tây Khương đệ nhất cao thủ, một kẻ là đệ nhất cao thủ dưới trướng Hồn Hồn vương, ta không biết ngươi muốn chỉ ai.”
A Bội ngẩn người, nói: “Dưới trướng Hồn Hồn vương thì cũng là Tây Khương a.”
A Hoàn phán: “Nga.”
A Bội bị nàng “Nga” dẫn đến thập phần bức bối, bĩu môi hỏi: “Nga cái gì nga?”
“Nga là nga thôi.” A Hoàn nói đoạn, thờ ơ đảo mắt liếc Đoan Mộc Hồi Xuân một cái.
Đoan Mộc Hồi Xuân đang nhìn chiến cục dưới sàn đấu không chớp mắt.
Mặc dù võ công của Cơ Diệu Hoa tọa trên Phó Viêm Tổ, nhưng Phó Viêm Tổ nào phải đèn sắp hết dầu, muốn hạ gục hắn tối thiểu phải vượt quá trăm chiêu.
Kẻ ngoài cuộc chỉ nghe được thanh âm bất tuyệt giữa dây xích và đao phong giao kích. Thân ảnh cả hai mỗi lúc một nhanh, phỏng như chiến thành nhất thể, tuy hai mà một.
A Hoàn hỏi Đoan Mộc Hồi Xuân: “Ngươi xem hiểu chứ?”
Đoan Mộc Hồi Xuân cười khổ đáp: “Không hiểu, chỉ thấy hoa mắt.”
A Bội nói: “Ngốc tử, mắt hoa còn nhìn?”
Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Ai ai cũng đang nhìn, nếu ta không nhìn, há chẳng phải quá nhát gan?”
A Bội nói: “Mọi người ở đây đều có võ công, chỉ mình ngươi không biết, nên chẳng ai nói ngươi vô năng đâu.”
Đoan Mộc Hồi Xuân thoáng chút bất phục, quay sang hỏi hai gã thiếu nhiên bên cạnh: “Các ngươi cũng biết võ công sao?”
Hai thiếu niên kia dường như không nghĩ sẽ có người bắt chuyện với họ, giật mình thối lui nửa bước rồi mới ấp úng đáp: “Không biết.”
Đoan Mộc Hồi Xuân nhướn mày với A Bội.
Hai tai A Bội đỏ lên, quay đầu khẽ mắng: “Ngốc tử.”
Bỗng nhiên một làn gió hương xông tới.
A Bội và A Hoàng hoảng hồn thất sắc, đồng loạt kéo Đoan Mộc Hồi Xuân lùi ra sau.
Xích giáo Giáo chủ cũng kinh hô một phát.
Trước mặt chỉ thấy bóng Cơ Diệu Hoa lướt qua cực nhanh, rồi lập tức phóng ngược trở về!
Phó Viêm Tổ không ngờ y đánh nửa đường bỏ chạy, đang do dự xem có nên truy kích không, chợt thấy một dải sáng quét tới, tức thì vung đao chắn!
Sợi xích quất xuống sống đao dày, nhẹ nhàng bật ra rồi mới bắn vào mặt Phó Viêm Tổ, Phó Viêm Tổ tự giác ngửa mặt tránh, Cơ Diệu Hoa thừa cơ phi thân sấn tới, vỗ nhẹ lên vai hắn.
Dù một chưởng ấy của y rất nhẹ, nhưng Phó Viêm Tổ lại thấy có luồng chân khí tiến nhập cơ thể, tung hoành ngang ngược trong kinh mạch hắn.
“Phụt!” Hắn phun ra một ngụm máu.
Đoan Mộc Hồi Xuân vờ kinh ngạc hỏi: “Sao chỉ vỗ vai mà hắn cũng thổ huyết?”
A Bội nói: “Tuy chưởng đánh vào vai, nhưng tổn thương thì có thể phạm tới phế tạng.”
Đoan Mộc Hồi Xuân bảo: “Ta đã học ở dược phòng lâu như vậy, mà còn chưa từng nghe qua chuyện thế này.”
A Bội đảo mắt liếc hắn, nói: “Cho nên về sau ngươi hãy tránh xa đám cao thủ giang hồ kia một chút.”
A Hoàn bóng gió bồi thêm một câu: “Nhất là Tây Khương đệ nhất cao thủ chi chi đó.”
A Bội đỏ mặt, giậm chân trách: “Ngươi nói bậy bạ gì đấy?” Nàng nói xong, liền len lén liếc nhìn Đoan Mộc Hồi Xuân, gặp hắn nhất mực chú tâm vào trận đấu, tuyệt không để ý đến cuộc đối thoại của các nàng, bất giác cảm thấy cõi lòng lạc lõng.
Một khi đã thụ nội thương, Phó Viêm Tổ cũng không miễn cưỡng cầm cự, lập tức ôm quyền nói: “Phó Viêm Tổ nhận thua.”
Cơ Diệu Hoa tiếc nuối bảo: “Nha nha nha, ngươi không liều mạng quyết tử sao? Nói không chừng ta sẽ sợ nga.”
Phó Viên Tổ mặt đầy phẫn nộ nói: “Võ công của Phong chủ xứng tầm nhất đại tông sư, nhưng khí lượng lại hẹp hòi, khó mà thành nhân vật đăng phong tạo cực (đẳng cấp tuyệt đỉnh).”
Cơ Diệu Hoa nhướn mày hỏi: “Nga? Vậy theo ngươi thì ai mới là nhân vật đăng phong tạo cực đích thực đây?”
Phó Viêm Tổ đáp: “Phong chủ có thể đánh khắp Tây Khương vô địch thủ, nhưng thiên địa rộng lớn, há chỉ riêng một đất Tây Khương? Như chưởng môn phái Võ Đang Trung Nguyên – Lăng Vân đạo trưởng, Thiếu Lâm phương trượng Từ Ân đại sư đều là những nhân vật tài đức vẹn toàn đương thời.”
Cơ Diệu Hoa nói: “Ta nhớ rõ trong tiếng Hán có một câu gọi là…Thân tại Tào doanh tâm tại Hán, phải chăng được dùng để chỉ những người như ngươi đây?”
(Hàm ý bản thân đang ở phía đối lập, nhưng lòng vẫn hướng về nơi chốn ban đầu.)
Phó Viêm Tổ thất sắc hô: “Phong chủ chớ ngậm máu phun người!”
Cơ Diệu Hoa hỏi: “Không đúng ư? Nếu không vì sao trong lòng ngươi võ đức vẹn toàn chỉ có người Trung Nguyên, không có người Tây Khương?”
Phó Viêm Tổ nói: “Dĩ nhiên có Tây Khương. Tỷ như Xích giáo Giáo chủ đây!”
Cơ Diệu Hoa nhìn hắn, chầm chậm nhoẻn miệng cười.
Phó Viêm Tổ chợt mơ hồ cảm thấy bản thân vừa nhảy vào cái bẫy đã được y hảo chuẩn bị trước.
Quả nhiên, Cơ Diệu Hoa quay đầu nói vài câu tiếng Tây Khương với Xích giáo Giáo chủ.
Xích giáo Giáo sắc mặt đại biến, nhìn về phía Phó Viêm Tổ.
Phó Viêm Tổ vội vàng giải thích.
Tuy Đoan Mộc Hồi Xuân không hiểu tiếng Tây Khương, nhưng tất cũng đoán được Cơ Diệu Hoa muốn mượn lời tán dương của Phó Viêm Tổ, hướng Xích giáo Giáo chủ xuất ra khiêu chiến. Nhìn những màn kịch lần lượt phô bày trước mắt, hắn phát hiện thế cục giữa vương thất và giới giang hồ Tây Khương cũng cuồn cuộn sóng ngầm.
Hồn Hồn vương tức Tây Khương vương, tương đương Hoàng đế Trung Nguyên. Phó Viêm Tổ là đệ nhất đại tướng dưới trướng hắn, ứng với Trung Nguyên đại nội đệ nhất cao thủ. Nhưng Cơ Diệu Hoa và Hồn Hồn vương hiển nhiên từng có khúc mắc. Hơn nữa y lại hồn nhiên chẳng coi đối phương ra gì, về điểm này, kỳ thực khá là giống Kỷ Vô Địch cùng Viên Ngạo Sách…
Đột nhiên hắn phát hiện tỷ dụ của A Bội trước đó thập phần thỏa đáng, tình hình Tuyệt Ảnh Phong xác thực phi thường giống Huy Hoàng môn! Cùng có tuyệt đỉnh cao thủ trấn giữ, không hề kiêng kỵ triều đình. Tiếp tục mở rộng ra, Thánh Nguyệt giáo cũng có đôi phần tương tự Ma giáo, không riêng gì địa vị, còn thêm cả mối quan hệ với Tuyệt Ảnh phong.
Chỉ là nếu Thánh Nguyệt giáo đồng đạo gắn kết cùng Tuyệt Ảnh Phong, e rằng Xích giáo vừa có một đệ nhất cao thủ dưới trướng Hồn Hồn vương nhảy ra kia, căn bản không thể thân cận với Thánh Nguyệt giáo như biểu hiện. Có lẽ chẳng những không thân thiện, mà còn ngầm đối địch lẫn nhau!
Đoan Mộc Hồi Xuân nghĩ ngợi, ánh nhìn vô thức hướng về phía Lục Nhân Nghĩa.
Lục Nhân Nghĩa phát hiện đường nhìn của hắn, cũng nhìn lại, mỉm cười.
Đoan Mộc Hồi Xuân cân nhắc kỹ các mối quan hệ, kết cục nghiệm ra đầu mối__Thánh Nguyệt giáo nhận ủy thác của Hoàng đế Trung Nguyên đối phó Ma giáo, dẫn đến Ma giáo tự nhiên phải liên hợp với…
“Hảo!” Xích giáo Giáo chủ bất ngờ hô to một tiếng, bậc khỏi chỗ ngồi.
Phó Viêm Tổ thầm than một tiếng, lùi về hàng ngũ. Để lại Cơ Diệu Hoa đơn độc đứng giữa sàn, cười ma mị nhìn Xích giáo Giáo chủ từng bước tiến từ trên đài xuống.