Sáng hôm sau Lý Thống tỉnh lại đã gần tới trưa rồi, mở mắt ra chưa định hình được gì đã thấy khó thở bởi vì cái đứa gục trên người cậu.
"Trời ạ! Chuyện gì thế này.."
Lý Thống đẩy An Văn Quế sang một bên, tiện chân đạp vài cái vào người hắn.
"Dậy nhanh, trời ạ hôm qua uống cho đã rồi giờ say mèm, không đi học được rồi."
Lý Thống cuống cuồng dậy, thay vội bộ quần áo, chải chải đầu.
An Văn Quế thì uể oải hơn, hắn cứ dụi dụi mắt đang nằm ngửa chuyển sang nằm sấp.
Lý Thống chạy ra khỏi phòng, thì thấy Lý Chưởng cùng Lý Thuần đang đánh cờ bên ngoài sân.
"Hai người! Đã hết tiết học từ lâu rồi à?"
Lý Chưởng ngẩng đầu lên, thoáng chốc hơi bất ngờ nhưng giây sau chuyển qua nét bình thản, chậm rãi đáp.
"Hôm nay, chúng ta được nghỉ học."
Nghe câu nói này Lý Thống an tâm hẳn, tự vuốt ngực mình.
"Thật là may mắn quá."
Sau đấy, Lý Thống quay lưng bỏ vào trong phòng luôn.
Hai anh em, họ chớp chớp mắt nhìn Lý Thống dáng vẻ vừa rồi, không nói gì rồi tiếp tục đánh cờ.
An Văn Quế lúc này mới có sức ngồi dậy.
"Sao vậy?"
Lý Thống vắt khăn mặt lên vai.
"Hôm nay nghỉ học."
An Văn Quế chỉ cần nghe đến thế, lại ngả lưng xuống giường tiếp.
Lý Thống thấy bộ dạng của hắn, không vừa mắt lập tức lôi hắn dậy, lắc lắc vai hắn.
"Tỉnh lại, ta có chuyện muốn nói.
Mau tỉnh lại."
An Văn Quế như kẻ không xương.
"Nói đi..
cứ nói đi..
đừng lắc."
"Hôm qua, bằng cách nào ngươi ra ngoài được.
Hôm nay dẫn ta ra ngoài."
An Văn Quế hình như không có nghe thấy lời vừa rồi.
Hắn lại ngủ rồi, không thấy lên tiếng.
Lý Thống lại lắc hắn lần nữa.
"Nhanh, tỉnh lại đi.
Ngủ thế thôi.
Nhanh không ta một cước ném ngươi ra bên ngoài."
An Văn Quế cau mày, thều thào.
"Trèo tường."
Lý Thống như được khai thông.
"Ngươi tỉnh lại, cùng ta trốn ra ngoài có chút việc."
An Văn Quế bị Lý Thống hành cho đến khi tỉnh táo lại.
Hai người thay trang phục bình thường, mang theo cả mũ che.
Lúc đi Lý Thống còn dặn dò với hai anh em họ Lý trông chừng có gì cố gắng che dấu hộ hai người họ.
Rồi lúc đi đường, An Văn Quế đang gặng hỏi lí do vì sao Lý Thống nhất quyết bắt hắn đi cùng.
"Tại sao, ngươi có chuyện gì phải không? Nói đi á uiiii.."
Đang lẽo đẽo sau lưng, bước chân Lý Thống phía trước vội vàng khiến hắn mãi không đuổi kịp, đang càu nhàu thì đột nhiên Lý Thống dừng lại, hắn không để ý liền húc thẳng tới.
Ngó ra xem có chuyện gì mà dừng đột ngột như vậy, thì thấy trước mặt chẳng ai khác là tiểu thư Huyền Dương kia.
Huyền Dương cũng đang tính qua rủ Lý Thống đi chơi thì vô tình bắt gặp hai người mặc trang phục thường, thắc mắc hỏi.
"Lý thiếu gia muốn đi đâu vậy?"
Lý Thống lịch sự cúi đầu chào Huyền Dương, nhưng vẫn có nét gì đó ngại ngại.
"Chào tiểu thư, hôm nay ta với hắn có chút việc riêng bên ngoài.."
Huyền Dương nhanh trí hiểu chuyện, gật đầu một cái.
"Hai người đi đi, ta hiểu rồi.
Có gì trong này ta sẽ xử lý hộ."
Lý Thống mỉm cười an tâm.
"Vậy xin phép ta đi trước, đợi sau khi xong việc trở lại sẽ tới thăm tiểu thư."
Sau đó Lý Thống cùng An Văn Quế rời đi luôn.
Đi qua cả vườn cây đằng Đông, tiếp qua cả con suối nhỏ, len lỏi mãi qua mấy bụi tre.
An Văn Quế cuối cùng cũng dẫn Lý Thống tới bức tường.
Lý Thống một hồi vượt khó, thở khó nhọc.
Nhìn thấy được chỗ có thể trốn ra ngoài, bức tường bằng đất sét phủ đầy rêu xanh.
Lý Thống quay sang nhìn An Văn Quế.
An Văn Quế nhướn mày một cái, khoanh tay trước ngực.
"Để kiếm nó, ta phải mất mấy xâu tiền đấy.
Trước khi vào học đã nghiên cứu qua."
Lý Thống chống tay sang hông, lắc đầu cảm thán.
"Chỉ thấy mấy chuyện này, thì ngươi tài giỏi."
An Văn Quế không muốn nghe thêm lời châm biếm nào nữa, tiến lên trước.
"Giờ nhảy sang kia thôi.
Tường cũng không có cao quá."
An Văn Quế chống tay bật lên, nhảy sang kia nhanh như một chú sóc.
Lý Thống chưa từng bật qua tường, mà nhìn bức tường cũ kĩ có chút trơn trượt rêu xanh.
Lý Thống hơi nhộn nhạo trong lòng, khó chịu.
Nhưng không còn cách nào khác, cậu lùi mấy bước lấy đà chạy tới bật qua.
Thế nào trượt tay, ngã dúi sang bên kia tường.
Lao thẳng tới người An Văn Quế bên này, An Văn Quế bị đè đến nín thở, đau đớn nhăn nhó mặt mày.
"Ngươi..
đau chết ta rồi..
ngươi đánh võ giỏi vậy sao có mỗi việc nhảy tường lại kém như vậy."
Lý Thống lồm cồm chống tay tách khỏi người An Văn Quế, thế mà nhìn lại hai tay đã xước xát, rớm máu.
An Văn Quế vết thương còn chưa lành hẳn thế mà giờ lại bị tên to xác này ngã đè lên.
An Văn Quế đau đớn đứng dậy, mặt có chút biến sắc.
"Nào xong chưa, đi tiếp thôi."
Lý Thống thấy hình như tên kia chân vừa tập tễnh, túm lấy cánh tay giữ lại.
"Chân lại đau sao?"
An Văn Quế bất ngờ được quan tâm, tâm tính bắt đầu hoảng loạn.
Nhưng vẫn cố tỏ vẻ không có sao.
"Không sao, đi lát lại hết."
"Nếu đau quá, bảo ta cõng."
An Văn Quế vờ như không nghe thấy, cứ thế đi trước.
Nhưng trong lòng thì như cái chuông chùa cỡ lớn bị gõ cong cong.
Hai người đi dọc theo con đường nhỏ, Lý Thống nhìn xung quanh, đây vẫn là một khu rừng, hiện tại chỉ có một con đường mòn này, còn lại đều là cây.
Đi thêm một lúc khoảng chừng nửa canh giờ, Lý Thống thấy lác đác có chòi dân, rồi nhà dân.
Cuối cùng sau hơn canh giờ đi bộ thì hai người đã ra tới đường làng.
Lý Thống lại mất sức, trời mùa đông mà cậu thấy nóng như hè, mồ hôi chảy phải lấy tay áo thấm.
An Văn Quế nhìn ngó một hồi, thấy được một cái xe ngựa chở khách đằng kia, kéo lấy tay Lý Thống đi.
"Đi nhanh, có cái để đi rồi."
Hai người vừa tới, ông lão đánh xe lập tức niềm nở.
"Hai thiếu gia đi xe ngựa sao?"
An Văn Quế móc trong túi ra, ném cho ông lão văn.
Ông lão nhận lấy tiền cung kính mời hai người lên xe.
"Cho hỏi hai thiếu gia muốn tới đâu ạ?"
An Văn Quế nhìn sang Lý Thống, từ đầu Lý Thống vẫn chưa có nói nơi muốn tới.
Lý Thống hắng giọng nói với người đánh xe.
"Cho ta vào trong huyện đi.
Đến chợ huyện."
"Đường đi khá xa, lại hơi khó đi, hai thiếu gia chịu khó giùm lão chút."
Sau đó ông lão nhảy lên bắt đầu đánh xe ngựa.
Xe ngựa di chuyển được hơn mười phút thì An Văn Quế không nhịn được nữa mà cởi giày ra.
Cái bên chân đau nó lại tấy đỏ lên rồi.
Lý Thống quan tâm, nhìn vết thương như vậy trong lòng áy náy, hỏi han hắn.
"Cú ngã vừa rồi khiến nó xưng lên.
Xin lỗi ngươi."
An Văn Quế bặm môi xua tay, có chút khách sáo không quen.
"Không phải lo cho ta, lát sau về lại dùng thuốc bôi là được."
Lý Thống không đành lòng, lỗi là do cậu gây ra mà.
Mặc An Văn Quế kêu thế nào, cậu xoa xoa hai lòng bàn tay cho nó ấm lên rồi nắm lấy chân hắn, xoa xoa bóp bóp cho hắn dịu bớt.
An Văn Quế bất ngờ bởi sự ân cần, nhẹ nhàng của Lý Thống, hai tay bấu thành xe.
Hắn chịu đựng cơn đau, để Lý Thống bóp chân cho hắn.
"Ta có khiến ngươi đau lắm không?"
An Văn Quế lắc đầu, nói từ tốn.
"Ngươi..
ta chịu được..
không đau."
Nói xong, Lý Thống lại chuyên chú bóp chân cho hắn.
An Văn Quế cảm nhận được sự ấm áp từ đôi bàn tay kia, nó truyền từ vết thương đến tâm can hắn.
An Văn Quế cảm thấy lòng râm ran, bồn chồn, nóng lên bởi hành động của tên kia.
Hắn cứ nhìn dáng vẻ của Lý Thống, từ khi nào đã quên đi nỗi đau da thịt.
Sau cú xóc nảy xe, khiến hắn giật mình, kéo hắn về thực tại sợ bản thân lại ngộ nhận những chuyện tình cảm kia, An Văn Quế ngượng ngừng thu chân lại, đi giày.
"Không sao, ngươi đừng có đối xử như thế với ta được không.
Không quen chút nào, chân ta xưng là chuyện của ta.
Ngươi..
không cần phải xin lỗi như vậy.
Ta..
mệt rồi muốn ngủ.."
An Văn Quế nói đoạn, khoanh tay trước ngực, mắt nhắm lại, đầu dựa vào xe.
Thấy Lý Thống không nói thêm gì, hắn cảm thấy bầu không khí có chút không thỏa mái, hắn cố nhắm mắ.