Liên tiếp mấy ngày này người của Nguyễn phủ đều trốn trong nhà đóng cửa không ra ngoài. Sự kiện “hôn môi cứu người” dậy sóng thật lâu không thôi, càng lúc càng có nhiều dị bản khác nhau theo gió Trường An mà thổi đi khắp nơi rồi bị miệng lưỡi thế gian nhai đi nhai lại. Ngay cả những nha hoàn đi chợ mua thức ăn cũng bị ngăn cản lại để ngóng tin tức. Họ quả thật rất tò mò về bộ dáng cũng như tính tình của vị Tam tiểu thư này…thậm chí còn hận không biết nàng mỗi đêm rời gường đi mao xí mấy lần. Nhóm người này nhàm chán rỗi rãnh, quả thực là một đội chuyên đi săn tin giật gân của đời Đường. Những nha hoàn tính tình vốn ôn hòa cũng bị làm phiền đến nổi điên lên, đem vài trứng gà đập vào họ mới có thể thoát thân.
Nguyễn Nhược Long còn phiền phức hơn, lúc bận rộn thì không nói, rảnh rỗi một chút là dứt khoát chạy tới giễu cợt Tam muội của hắn, “Hôm nay trong thành Trường An này không ai là không biết tên tuổi của Nguyễn gia Tam tiểu thư nha.”
Hắn mới đầu nghe nói Nguyễn Nhược Nhược “hôn môi cứu người” quả thật là kinh hãi, một hồi lâu cũng không nói được nửa lời. Những sau khi phục hồi tinh thần liền phán cho nàng một câu “Tam muội đúng là bậc nữ trung trượng phu” làm cho Nguyễn Nhược Nhược vừa vui mừng vừa cảm kích. Ở tại đời Đường vốn coi trọng gia giáo lễ nghi này, đối với hành động của nàng không hề chê trách bất quá chỉ có hai người, một người là Ngọc Liên Thành, người còn lại chính là Nguyễn Nhược Long. Có hai người này nàng xem như được an ủi rồi.
Nghe Nguyễn Nhược Long trêu ghẹo mình, Nguyễn Nhược Nhược cười khổ không dứt. Nàng e rằng bây giờ ở Trường An thành này không người nào là không biết đến tên của nàng, đến cả Ngọc Liên Thành cũng có nguy cơ “cam bái hạ phong”. Chỉ vì một sự kiện như thế này khiến nàng bỗng trở nên nổi tiếng, thật không khác gì các diễn viên thời hiện đại dùng scandal để đánh bóng tên tuổi của mình.
“Đại ca, ngươi chớ có giễu cợt ta nữa. Ta đây…thanh danh cũng không có cái gì tốt đẹp, phải nói là “con sâu làm rầu nồi canh”, đối với những loại sự tình này…người người đều la đánh”
“Người người đều la đánh thì đã sao, có nhiều chuyện không được chấp nhận bởi vì người có thể hiểu được quá ít.”
Nguyễn Nhược Long lần này rỗi rảnh tới nói chuyện lại khiến Nguyễn Nhược Nhược nghe được liền kinh ngạc vạn phần. Nhịn không được, nàng giơ ngón tay cái lên khen ngợi, “Đại ca, cao minh, thật sự cao minh nha.”
Hai huynh muội đang vui vẻ trò chuyện với nhau thì nha hoàn Mai Nhi theo hầu bên cạnh Nguyễn phu nhân xông vào. Nàng ta thở hồng hộc nói: “Tam tiểu thư, lão gia phu nhân mời người nhanh đến tiền sảnh”.
“Tại sao chạy vội vã như vậy?”, Nguyễn Nhược Long nhướn mày, “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Tĩnh An vương phi và Tĩnh An vương thế tử đến phủ”
Tiền sảnh nửa phòng đầy ắp người, ai nấy đều im lặng trong thanh bình. Ở vị trí quan trọng nhất có hai người đang ngồi. Một người chính là Tiểu vương gia Lý Hơi, gương mặt tuấn mỹ, mi tĩnh như sơn thủy không một gợn sóng mà chỉ có nét trong trẻo lạnh lùng. Ánh mắt của hắn phiêu hốt, giống như bạch hạc cao cao tại thượng không đoái hoài tới bất cứ chuyện gì.
Người ngồi bên cạnh là một mỹ phụ phu nhân mặc cung trang, khí khái cao quý vô cùng. Đây chính là Tĩnh An vương phi.
Nguyễn gia phu phụ ngồi bên dưới phụng bồi, hai vị di nương và Nguyễn Nhược Phượng đều yên lặng đứng bên phải họ. Nguyễn Nhược Long và Nguyễn Nhược Nhược bước vào sảnh, trước tiên là hướng Vương phi và Tiểu vương gia hành lễ vấn an. Nguyễn Nhược Nhược không am tường lễ tiết đành bắt chước động tác của Nguyễn Nhược Long, lễ nghi cuối cùng cũng chu toàn.
Sau khi hành lễ xong, Tĩnh An vương phi gọi Nguyễn Nhược Nhược đến bên cạnh, đem nàng cao thấp tinh tế đánh giá một hồi rồi quay sang Nguyễn lão gia nói: “Quả là một tiểu cô nương thanh tú”.
Nguyễn lão gia sợ hãi nói: “Không dám không dám, tiểu nữ vụng về, vương phi quá khen.”
Tĩnh An vương phi hướng Nguyễn Nhược Nhược nói: “Đứa bé ngoan, ngày ấy Hơi Nhi nhà ta bị đuối nước may nhờ có ngươi cứu giúp. Ta cố ý đến đây là để nói với ngươi một lời tạ ơn.”
“Vương phi người quá khách khí rồi, Tiểu vương gia là vì cứu hai tiểu đệ của ta nên mới không cẩn thận đuối nước. Ta cứu hắn cũng là chuyện phải làm, không phiền người tự mình đến cửa nói lời cám ơn đâu.” Nguyễn Nhược Nhược sảng khoái nói.
“Hài tử ngoan, giúp người không đòi trả ơn. Chẳng qua là…việc ngươi cứu người không giống với việc hắn cứu người.” Tĩnh An vương phi nhấn mạnh ba chữ “không giống với”, vừa nói vừa nhanh mắt liếc nhìn người ngồi ngay bên cạnh. Lý Hơi né tránh ánh mắt của nàng, gương mặt tuấn tú điểm chút hồng, đôi mi thoáng cau lại. Vương phi không lộ sắc mặt gì lại đem ánh mắt thả lại trên người Nguyễn Nhược Nhược, “Hài tử ngoan, ngươi thân nữ nhi, cứ như vậy mà cứu sống người…quả thật là làm khó ngươi rồi.”
Nguyễn Nhược Nhược suýt nữa đã thốt ra “Không làm khó gì hết, thật ra ta chẳng sao cả”, may là lời vừa đến cổ họng liền cảnh tỉnh lại, nàng nhanh chóng ngậm miệng lại. Nhìn trong mắt của vương phi cũng có điều khó nói.
Tĩnh An vương phi vừa liếc mắt nhìn Lý Hơi, mặt hắn bây giờ đã đỏ ửng nhưng đôi mi không nhịn được mà cau lại ba phần. Một chút trầm ngâm, nàng hướng sang Nguyễn Nhược Nhược nói: “Hài tử ngoan, ngươi mười mấy tuổi rồi?”
A! Câu hỏi này làm Nguyễn Nhược Nhược sửng sốt, nàng còn chưa biết chính xác mình bao nhiêu tuổi mà, làm sao mà trả lời được? May là Nguyễn lão gia ở một bên giải vây, “Thưa vương phi, tiểu nữ năm nay vừa tròn mười sáu tuổi”.
“Vậy…nàng đã từng hứa gả cho nhà nào chưa?”
“Tiểu nữ vẫn chưa từng đính hôn.” Có đính hôn thì cũng chỉ e nhà người ta nháo nhào từ hôn rồi. Nguyễn lão gia nghĩ đến chuyện chung thân đại sự của nữ nhi sau này mà nhịn không được đau xót. Sau chuyện tại bờ sông, sợ rằng nàng sẽ chết già trong khuê phòng mất thôi. Còn có ai dám dạm hỏi?
Đang trong lúc phiền não thì Tĩnh An vương phi chậm rãi nói ra một câu thạch phá thiên kinh. “Nếu chưa từng đính hôn, hay là làm con dâu của ta đi”
Lời vừa nói ra, toàn bộ người trong sảnh đều sợ ngây người.
“Chẳng qua…Hơi Nhi là Tĩnh An vương thế tử, việc lựa chọn thế tử phi quả thật rất khắc khe. Nói thẳng ra, nhân phẩm gia thế phi tử đều phải cẩn thận tuyển chọn. Đương kim Thánh thượng ưu ái Hơi Nhi, từ sớm đã nói qua sẽ định ngày chọn thế tử phi, cho nên…chỉ có thể ủy khuất Tam tiểu thư làm trắc phi. Nguyễn lão gia xin chớ trách.”
Lời nói của Tĩnh An vương phi vô cùng khách khí. Nàng vốn dĩ thân phận tôn quý không cần phải khách khí như vậy. Làm trắc phi của Tĩnh An vương thế tử mặc dù chỉ là thê thiếp như cũng không ít gia đình giàu sang muốn mà không được. Giờ phút này đây mắt thấy cơ hội tốt như vậy lại tự động chạy đến Nguyễn phủ, Nguyễn lão gia “thụ sủng nhược kinh” (được yêu mà sợ) quả thực nói không nên lời.
“Không trách không trách, như thế nào lại có thể trách được? Vương phi ưu ái tiểu nữ là phúc đức tu luyện ba đời của tiểu nữ rồi!”
Những người khác trong Nguyễn phủ, hoặc là kinh ngạc, hoặc vui mừng, hoặc đố kị, hoặc ganh ghét…đủ mọi tư vị trong lòng. Nhị di nương lại bắt đầu gạt lệ, nàng ta quả đúng là phụ nữ cổ hữu điển hình, vui cũng khóc buồn cũng khóc. Tất cả tình cảm đều chỉ biết dùng nước mắt để diễn tả.
“Nếu Nguyễn lão gia không có ý kiến gì khác, vậy…hôn sự này cứ quyết định như vậy. Ta sẽ chọn ngày cho người đến phủ đưa sính lễ.”
Nguyễn lão gia mặt mày hớn hở đang định đáp ứng liền bị một thanh âm làm tắc ngẹn cổ họng. Lời nói rất đơn giản, ba chữ rõ ràng vang lên: “Ta phản đối.”
Mọi người theo tiếng nhìn lại, tất cả ánh mắt đều nhìn trân trân vào Nguyễn Nhược Nhược. Đến cả tiểu vương gia Lý Hơi từ sau khi vào phủ chưa từng nhìn thẳng ai, nhưng giờ phút này cũng theo mọi người nhìn sững nàng, gương mặt không giấu được sự kinh ngạc.
“Nhược Nhược, ngươi…ngươi nói nhăng nói cuội gì đó!” Nguyễn lão gia trừng mắt nhìn nàng cảnh cáo.
Cố không để ý đến hắn, Nguyễn Nhược Nhược nhìn thẳng thắn nhìn Tĩnh An vương phi nói, “Vương phi, hôn sự này không cần thiết. Ta mặc dù cứu Tiểu vương gia một mạng nhưng cũng không cần hắn lấy thân báo đáp.”
Lời nàng vừa nói ra, mọi người liền đông cứng. Vương phi chấn động để chén trà sang một bên, Lý Hơi đôi tay không tự chủ được nắm thành quyền, vẻ mặt vừa tức vừa nhẹ nhõm. Đám người còn lại sau khi kinh ngạc trôi qua đều là muốn cười nhưng cũng không dám cười. Nguyễn Nhược Long nhịn cười cơ hồ sắp sửa xuất nội thương,…Tam muội này thật là khó lường. Tiểu vương gia vì báo ân cứu mạng nên lấy thân báo đáp… lời này nói ra không thể không chết vì cười nha. Nàng tại sao không nghĩ tới người ta là một mảnh hảo tâm, sợ nàng ngày sau không gả được nên mới đến cầu hôn.
Nhìn thấy thần sắc của mọi người, Nguyễn Nhược Nhược biết mình lại thất thố nên nhanh chóng sửa sai, “lời nói vừa rồi ta thu hồi lại. Không phải Tiểu vương gia lấy thân báo đáp mà là không cần thiết cưới ta để đáp tạ ân cứu mạng. Ta cứu hắn lúc đó chẳng qua là đơn thuần muốn cứu người, không cần báo đáp gì hết. Cho nên Vương phi, đề nghị của người hay là…thôi đi, người cũng không cần vì ta mà lo lằng thua thiệt gì, Tiểu vương gia đã cứu hai mạng người nhà chúng ta trong khi ta chỉ mới cứu về một mình hắn. Tính ra vẫn còn ít hơn hắn một mạng đó nha!”
Lần này coi như Nguyễn Nhược Nhược đã làm cho Vương phi ngạc nhiên đến một lâu sau mới miễn cưỡng mở miệng được: “Tam tiểu thư…”, không gọi là “hài tử ngoan” nữa, “Ngươi quả là có trái tim bác ái. Nếu như ngươi không tình nguyện, vậy…hôn sự này coi như ta chưa từng đề cập tới đi.”
Tĩnh An vương phi mẫu tử vì vậy đành trở về phủ, mọi người trong Nguyễn phủ một mực cung kính tiễn ra tận đại môn. Tiểu vương gia Lý Hơi leo lên xe trước đột nhiên quay đầu lại, hắn cho tới bây giờ không hé răng nói một lời bỗng liếc mắt nhìn Nguyễn Nhược Nhược một chút rồi nói: “Ngươi gọi là Nguyễn Nhược Nhược, dường như tên không hợp với người nha!”
Có ý gì? Nguyễn Nhược Nhược còn chưa hiểu ra thì Lý Hơi đã phóng lên xe đi mất.