Củi khô trong hỏa bồn dần cháy hết, nhiệt khí cầu từ từ hạ thấp xuống mặt đất. Phảng phất như tỉnh dậy sau một giấc mộng tuyệt đẹp, Nguyễn Nhược Nhược thập phần luyến tiếc nhẹ nhàng rời khỏi ngực của Ngọc Liên Thành. Cái đẹp vĩnh viễn không bao giờ nắm bắt được vì nó chỉ thoáng qua rồi biến mất. Tất cả chỉ như một khoảng khắc say mê nhưng sẽ vĩnh viễn khắc sâu đến trọn đời. Nguyễn Nhược Nhược quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của Ngọc Liên Thành. Nàng biết, suốt cuộc đời này sẽ không thể nào quên được đôi mắt kia, nó ở sẽ mãi mãi chôn sâu trong tâm trí nàng.
“Biểu ca, thật xin lỗi. Ta…” Nguyễn Nhược Nhược chần chừ nói.
Dường như đoán được nàng muốn nói điều gì, đôi mắt lung linh của Ngọc Liên Thành trở nên ảm đạm. Giống như viên kim cương không còn lấp lánh ánh sáng.
“Ê, hai người tại sao lại bay ra xa quá vậy?!” Đột nhiên Diêu Kế Tông từ đằng xa chạy tới, “Hại ta dưới này đuổi theo mệt muốn chết!”
Hắn còn chưa chạy tới nơi thì chợt thấy một tuấn mã màu trắng từ hướng thảo nguyên rầm rập lao tới. Vó ngựa nện xuống, cát bụi tung bay cực kỳ khẩn cấp. Ngựa chạy thẳng đến đến chỗ khinh khí cầu đáp xuống, ngay lập tức kỵ sĩ trụ dây cương, kỹ thuật cưỡi ngựa hiển nhiên vô cùng điêu luyện, phi với tốc độ như thế mà vẫn có thể vững vàng chế ngự sức ngựa. Thân thủ kỵ sĩ tinh tế nhạy bén, mỗi động tác đều toát lên vẻ đẹp kiêu hùng làm người khác thẫn thờ chiêm ngưỡng. Diêu Kế Tông nhịn không được thốt lên một tiếng “Hảo”, đến lúc này mới nhận ra kỹ sĩ trên lưng ngựa chính là Tiểu vương gia Lý Hơi.
Hắn tại sao ở nơi này? Lại còn vội vã chạy tới đây làm gì? Diêu Kế Tông vẫn còn đang ngỡ ngàng thì bỗng nghe Nguyễn Nhược Nhược thốt lên một tiếng sợ hãi. Theo tiếng nhìn lại đã thấy nàng bị Lý Hơi đặt lên lưng ngựa, tay trái ôm chặt lấy nàng, tay phải giữ cương, tuấn mã lập tức lao vọt lên, bốn vó như thiểm điện chạy sâu vào trong thảo nguyên mênh mông…
“Hey! Ngươi làm gì a!” Diêu Kế Tông thất thanh la lên, không tự chủ đuổi theo mấy bước mới biết làm vậy cũng chỉ phí công. Dừng bước lại, trơ mắt nhìn tuấn mã mang theo hai người biến mất trong thảo nguyên bao la như biển, thật lâu sau hắn mới từ kinh ngạc trở lại bình tĩnh, quay đầu nhìn lại thấy Ngọc Liên Thành vẫn đứng ở chỗ cũ. Hắn vẫn nhìn đăm đăm lên bầu trời xanh thẳm, trong đôi mắt kia hoàng hôn nặng nề buông xuống. Sau lưng hắn, nhiệt khí cầu thật lớn đang cạn dần không khí mà từ từ rũ xuống, thật giống như tâm tư ai kia đang héo rút đi.
Thảo nguyên xanh ngát mênh mông, một màu xanh trải dài đến tận chân trời. Ánh hoàng hôn vàng vọt, gió thổi vi vu như rượu say, hàng ngàn bông hoa dại nho nhỏ rực rỡ muôn sắc màu tựa như dải ngân hà lung linh bí ẩn. Ngựa phi thật nhanh, gió mạnh ào ào bạt tới, mái tóc dài của Nguyễn Nhược Nhược như dải lụa kiêu sa loạn bay trong gió. Nàng cảm giác như mình đang bay, nhưng là bay trong câu chuyện cổ tích ngày xưa. Bạch mã công tử trên lưng bạch mã đem nàng công chúa yêu dấu của mình đi thật xa, rồi hai người sống bên nhau hạnh phúc trọn đời…Quả là một câu chuyện cổ tích tuyệt đẹp. Tình tiết truyện cổ tích phương tây lại áp dụng tại đông phương Đại Đường, nam chính là Tiểu vương gia Lý Hơi, nữ chính là nàng. Trong lòng Nguyễn Nhược Nhược mê mang vui mừng, một giấc mộng hư ảo trong truyện cổ tích lại trở thành sự thật. Phải chẳng đây chính là cơ duyên ngàn năm gặp lại, để cho nàng có thể xuyên qua một ngàn năm đến đây hưởng thụ khoảng khắc bày tỏ tình yêu cổ điển lãng mạn này?
Bây giờ, nàng đã hoàn toàn hiểu được tâm ý của Lý Hơi đối với mình. Từ giây phút hắn ôm nàng mang lên ngựa, nàng liền sáng tỏ. Thì ra hắn trước kia ở trước mặt nàng lộ ra đủ loại vẻ mặt ngượng ngùng, nguyên nhân không đơn giản là vì cảm giác xấu hổ khi tiếp cận nữ nhân, chính là thế này đây…nên mặt mới càng thêm đỏ, tim lại càng đập nhanh. Hắn ở phía sau nàng, vòng tay xiết chặt nàng áp vào ngực mình, dưới sức mạnh này nàng căn bản không cách nào nhúc nhích. Một cái ôm mạnh mẽ hoàn toàn khác hẳn với phong cách ôn nhu nhã nhặn hằng ngày. Ở trên lưng ngựa chật hẹp, từng đợt từng đợt chấn động liên hồi, thân thể hai người hoàn toàn tựa chặc chẽ vào nhau. Nguyễn Nhược Nhược áp sát vào một bên mặt của Lý Hơi nên có thể dễ dàng cảm thấy lỗ tai hắn đang phát nhiệt. Không cần nghĩ cũng biết mặt của hắn hiện giờ đỏ như lửa, nhưng vòng tay ôm chặt cũng vẫn mạnh mẽ như vậy, một chút cũng không chịu buông lỏng. Giống như một hài đồng trông chừng món đồ chơi yêu thích nhất, dù thiên hạ có xúm lại giật lấy hắn cũng sẽ không chịu buông tay.
Bao la…bát ngát…thảo nguyên đến tận cùng vẫn một màu xanh biếc như hải dương…
Nếu là mộng, nếu chỉ là mộng, thì đây quả là một giấc mộng đẹp đến mơ màng, nàng cam tâm ở mãi trong mộng để không bao giờ tỉnh dậy nữa…
Tiếc là…mộng rồi cũng phải tỉnh. Cảnh đẹp như mơ sở dĩ được khen là đẹp chính vì nó vô cùng ngắn ngủi, không có nhiều nên mới được thế nhân trân quí. Nếu mỗi nơi đều là cảnh đẹp thần tiên, sự hưởng thụ cũng sẽ khác.
Ngựa chạy đã mệt, cước bộ dần dần ngừng lại. Lý Hơi xuống ngựa trước rồi xoay người vươn hai tay ra ý bảo Nguyễn Nhược Nhược nhảy xuống, hắn có thể đỡ được nàng. Nàng hơi do dự, chẳng lẽ lại nhảy xuống! Lý hơi hai tay ôm một vòng, đem nàng bế xuống. Ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Lý Hơi, chỉ thấy trong đó một ngọn lửa nóng rực, nàng chỉ cảm thấy hắn sắp đả thương mình nên sợ sợ, khẽ tránh xa ra. Tuy nhiên vòng tay ngang hông vẫn không chịu buông lỏng, gương mặt anh tuấn của Lý Hơi đỏ như mặt trời lặn, đôi mắt không né tránh nhìn nàng chằm chằm, trong đấy chứa đựng “thiên ngôn vạn ngữ” không nói nên lời…
Thật sự không đành lòng nhìn “đại nam hài” luôn xấu hổ ngượng ngùng này đương đầu với hiện trạng “tâm sự khó nói”, Nguyễn Nhược Nhược vì vậy mở miệng giải vây, hướng hắn nói, “Lý Hơi, ngươi không cần nói gì cả, tâm tư của ngươi, ta hiểu, ta hiểu”.
Thở phào một hơi, vẻ mặt Lý Hơi như trút được một gánh nặng khổng lồ. Tay hắn buông lỏng ra, nụ cười sáng rỡ như mặt trời, ánh mắt càng thêm say sưa nhìn Nguyễn Nhược Nhược, “Vậy ngươi sau này…”, cuối cùng cũng nói được câu tiếp theo, “Không nên cùng biểu ca của ngươi ở cùng một chỗ nữa.”
“Tại sao?” Nghe được câu nói không đầu không đuôi của hắn, Nguyễn Nhược Nhược không chút nghĩ ngợi hỏi liền. Vừa hỏi xong đã phát giác ra, nàng không khỏi mắc cười. Ra là hắn vì chuyện Ngọc Liên Thành mà đang ăn giấm chua! Chẳng qua là, điểm này hắn không thể quản nàng.
“Lý Hơi, ta nghĩ ngươi có điểm hiểu lầm. Ta mặc dù hiểu tâm tư của ngươi, nhưng cũng không có nghĩa là ta đón nhận tình cảm của ngươi.”
Phảng phất như giữa ngày đẹp trời tự dưng sấm sét giáng ầm một tiếng. Nụ cười Lý Hơi chợt tắt, vẻ mặt đỏ ửng như sóng triều tầng tầng ập tới. Bỗng nhiên hô hấp dồn dập, hắn nhìn về phía Nguyễn Nhược Nhược một cách khó tin, “Ngươi…”
Mặc dù không đành lòng thương tổn hắn, nhưng Nguyễn Nhược Nhược vẫn phải kiên trì nói ra. Nếu chỉ vì nhất thời mềm lòng chiều theo, đối với hắn cũng không tốt, mà nàng hy sinh như vậy cũng không có giá trị, đó là khổ do mình tự tạo ra! Nàng hết sức ôn nhu nói: “Lý Hơi, hai chúng ta bên nhau không thích hợp đâu. Tin tưởng ta, sau này ngươi chắc chắn sẽ gặp đối tượng so với ta tuyệt đối sẽ thích hợp hơn.”
Lý Hơi nhịn không được cắn chặc hàm răng, từ lúc sinh ra đến tận bây giờ, chưa có thứ gì hắn muốn mà không chiếm được. Chỉ duy đối với nữ tử này, hết lần này đến lần khác đều kiên quyết cự tuyệt hắn. Hai nắm đấm xiết chặc, móng tay đã cắm thật sâu vào lòng bàn tay, trái tim tựa hồ bị một bàn tay vô hình bóp chặc, Lý Hơi thống khổ hít thở không thông. Trầm mặc một lúc lâu, hắn vừa giãy dụa vừa hỏi ra một câu. “Là bởi vì Ngọc Liên Thành đúng không? Ngươi cũng giống như bọn tỷ tỷ muội muội của ta, đều thích hắn đúng không?”
“Không phải vậy đâu, Lý Hơi.” Nguyễn Nhược Nhược hết sức ôn hòa đối với hắn lên tiếng, nhìn thấy nam tử đáng yêu này lộ ra bộ dáng bị đả kích khiến nàng không khỏi xót xa.
“Ngươi gạt ta!” Lý Hơi đột nhiên thống khổ rống lên, “Ta biết là bởi vì hắn, mới vừa rồi ngươi và hắn cùng nhau bay trên trời, hắn ở phía sau ôm ngươi, ngươi cười rất vui vẻ.”
“Lý Hơi, ta thừa nhận mới vừa rồi cùng biểu ca ở chung một chỗ rất vui vẻ. Nhưng ban nãy khi ta và ngươi cùng nhau giục ngựa bôn ba, ta cũng rất vui vẻ giống như vậy. Ta và các ngươi ở chung một chỗ đều rất vui vẻ, nhưng vui vẻ là một chuyện, tình yêu lại là một chuyện khác, không thể đánh đồng được.” Nguyễn Nhược Nhược cố gắng nói thật nhu hòa, nàng biết Tiểu vương gia này trước giờ luôn thuận buồn xuôi gió, vốn dĩ đã không chịu đựng được đả kích bị cự tuyệt, ngàn vạn lần không nên khích thích hắn nữa.
Lý Hơi có chút nghe không rõ, thanh âm nóng giận hỏi: “Tình yêu và vui vẻ, chẳng lẽ lại không phải là một một chuyện?”
“Vui vẻ có rất nhiều loại, nhưng tình yêu chỉ có một. Tình yêu có thể mang đến thời khắc vui vẻ, nhưng mọi thời khắc vui vẻ không nhất định đều vì có tình yêu. Ngươi hiểu chưa?”
“Hiểu. Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi mới vừa rồi vui vẻ cũng không phải bởi vì tình yêu. Đúng không?” thanh âm Lý Hơi càng lúc càng thấp đi, “Mà sự vui vẻ của ta…cũng không phải vì tình yêu.”
Nguyễn Nhược Nhược không đáp lời. Nói nhiều sai nhiều, lúc này im lặng là trên hết.
Một lúc lâu, Lý Hơi không nói một lời quay đầu rời đi. Trong nháy mắt lúc hắn quay đầu đi, ánh mặt trời lưu chuyển, một tia sáng chợt lóe lên, ánh sáng tinh khiết như châu như ngọc. Lệ đã rơi…
Nhìn Lý Hơi leo lên ngựa, cũng không quay đầu lại mà quất roi rời đi. Nguyễn Nhược Nhược cười khổ lắc đầu, Tiểu vương gia này thật là…nói thế nào đây? Một giây đồng hồ trước còn nói lời yêu, một giây sau liền bảo không phải, đem nàng ném ở nơi thảo nguyên vô tận này rồi bỏ đi, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn a! Bất quá Nguyễn Nhược Nhược cũng không giận, dù sao hắn cũng bị đả kích không nhỏ, cơ hồ muốn khóc, cử chỉ thất thường cũng có thể giải thích được.
Nghĩ đến đôi mắt của Ngọc Liên Thành trong nháy mắt ảm đạm liễu quang, lại nghĩ đên bộ dáng kiêu hùng của Lý Hơi lảo đảo muốn rơi nước mắt, Nguyễn Nhược Nhược nhịn không được thở dài, bỗng nhiên có cảm giác bản thân đã gây nên tội nghiệt sâu nặng…
Nguyễn Nhược Nhược ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nàng nhịn không được than vãn: Diêu Kế Tông, nhanh nhanh mang khinh khí cầu tới cứu ta đi! Bây giờ ta chỉ có thể trông cậy vào ngươi thôi.
Nàng vừa đi vừa than vãn, chưa đi được bao xa thì phía sau lại có tiếng vó ngựa truyền đến. Quay đầu nhìn, lại là Lý Hơi. Gương mặt tuấn tú kia chẳng khác gì núi lửa phun trào, đem toàn bộ nham thạch phun ra hết rồi sẽ cứng lại thành đá tảng. Không nói gì, hắn lặng lặng bế nàng lên ngựa phi trở về. Nguyễn Nhược Nhược không phải không trách móc hắn, mặc dù nàng có thể giải thích hắn trong cơn tức giận đem nàng vứt trên thảo nguyên, nhưng nếu muốn thông cảm thì quả thật có vài phần miễn cưỡng. Rốt cuộc cũng là nam nhân, tại sao lại không có khí lượng phong độ như vậy? Hoàn hảo hắn đã quay lại, xem như còn có thể cải tạo nha!
Vẫn như cũ, thân thể hai người dính sát vào chung một chỗ, nàng áp sát vào một bên mặt của hắn. Nhưng lần này gương mặt anh tuấn không hề tỏa nhiệt nữa, thậm chí độ ấm áp cũng không, dường như đã trở nên lạnh như băng như sắt…
Nguyễn Nhược Nhược được Lý Hơi mang về tận cửa Nguyễn phủ, Diêu Kế Tông và Ngọc Liên Thành vẻ mặt ngưng trọng đang đứng chờ nàng ngoài cửa. Vì đợi đã lâu rồi nên Diêu Kế Tông dứt khoát leo lên bậc thang ở đại môn ngồi xuống, Ngọc Liên Thành ngọc thụ lâm phong vần im lặng đứng nghiêm.
Nhìn thấy tuấn mã mang theo hai người trở về, Diêu Kế Tông lập tức nhảy dựng lên. “Nguyễn Nhược Nhược, ngươi đã trở về! Tiểu vương gia ngươi làm sao vậy hả! Không nói tiếng nào đã bắt người đi, ngươi là cư..ớ..”
Lý Hơi lạnh lùng liếc hắn một cái, ánh mắt kia lạnh lùng như băng, sắc bén như kiếm, Diêu Kế Tông “được” hắn nhìn như vậy liền giống như bị ai đó đâm một nhát ở chỗ yếu, nhất thời ngắc ngứ nói không ra lời.
Lý Hơi không nói một lời đem Nguyễn Nhược Nhược từ trên lưng ngựa trực tiếp đặt xuống đất, sau đó giục ngựa xoay người rời đi, không thèm nói chuyện với ai.
Hắn vừa đi, Diêu Kế Tông cảm giác loại áp lực vô hình kia biến mất nên đã có thể vội vàng hỏi thăm Nguyễn Nhược Nhược, “Tại sao vậy? Tại sao vậy? Hắn bắt ngươi đi làm gì vậy?”
Nguyễn Nhược Nhược không quen cưỡi ngựa, thân thể rã rời, máu sôi trào lên. Đi một quãng đường xa như vậy, nàng lúc này đã kiệt sức, chỉ muốn nhanh nhanh leo lên gường nằm xuống nghỉ ngơi, “Ta không sao, ta bây giờ tốt nhất là lên gường nghỉ ngơi, ngủ một giấc thật ngon. Có gì ngày mai hỏi đi, Diêu thiếu gia”.
Diêu Kế Tông không muốn buông tha, “Ngươi bây giờ đi ngủ? Còn ta làm sao? Thôi mà, nói tùy tiện vài câu với ta đi!”
“Đừng hỏi nữa, để biểu muội nghỉ ngơi trước đi. Sắc mặt của nàng quả thật không tốt, nhất định phải nghỉ ngơi.” Ngọc Liên Thành đi tới giải vây.
Nguyễn Nhược Nhược như được đại xá, “Biểu ca, người là tốt nhất!”
Bất kể Diêu Kế Tông lẩm bẩm điều gì, Nguyễn Nhược Nhược vội vã trở về khuê phòng, ngã nhào xuống gường nghỉ ngơi…