Hán tử kia hiển nhiên cũng bị làm cho hồ đồ, hai mắt hết nhìn sang Nguyễn Nhược Nhược rồi lại dời qua Nguyễn Nhược Long, nghi ngờ hỏi: “Cô nương, hắn…hắn thật sự là huynh trưởng của ngươi phải không?”
Nguyễn Nhược Nhược không biết phải làm sao. Thừa nhận? Hay là không thừa nhận? Nhất thời băn khoăn không chủ ý.
Nếu thừa nhận thì kế hoạch đào thoát tuyên cáo thất bại hoàn toàn, bị tóm trở về Nguyễn phủ, lần sau muốn bỏ trốn tuyệt đối không còn dễ dàng được như vậy. Không thừa nhận, cứ thử nhìn tình huống trước mắt đi, một cái chân thì có thể chạy đi đâu chứ. Là đi hay ở thì tốt hơn đây?
Trong lúc nàng tại nơi này vẫn còn do dự thì Nguyễn Nhược Long đã hô to gọi nhỏ đứng lên, gọi đích danh nàng: “Nguyễn Nhược Nhược, ta đang nói chuyện với ngươi nhá! Tại sao không lên tiếng?”
Ở một bên, gã thanh y gia nhân sau hồi lâu im lặng cũng lên tiếng: “Tam tiểu thư, người cùng về thôi”.
Nguyễn Nhược Nhược thật sự là nói không ra lời, tràng diện đang giằng co thì cửa xe ngựa bên kia có một người nhảy xuống. Hán tử vội vàng cúi người xuống, cực kỳ cung kính cúi đầu gọi một tiếng: “Công tử.”
Trên xe ngựa xuống chính là một vị thiếu niên trạc mười bảy mười tám tuổi, mi vũ hiên hiên, ánh mắt lấp lánh, toàn thân toát ra một loại khí khái thanh hoa cao quý. Nửa đêm tại ngã tư đường âm u, hắn một thân bạch y tựa như ánh trăng tỏa trên mặt nước, lãng lãng thanh huy. Tự nhiên hấp dẫn tầm mắt của mọi người hướng nhìn sang hắn.
Nguyễn Nhược Long liếc thấy một vị bạch y công tử phong thần như ngọc cũng liền ngẩn ra, lập tức hiểu lầm: “A, Tam muội, ngươi…chẳng lẽ nửa đêm xuất phủ gặp gỡ tình lang?”
Nguyễn Nhược Nhược còn chưa trả lời thì hán tử kia đã mang gương mặt giận tái: “Chớ nói hồ đồ làm tổn hại đến danh dự công tử nhà ta”. Hiển nhiên công tử kia là chủ nhân tôn quý của hắn.
Nguyễn Nhược Nhược cũng nhanh chóng làm rõ mối quan hệ: “Không đúng, không đúng, ta căn bản không biết hắn.” Vừa nói vừa tiếc nuối trong lòng, thiếu niên này chân chính là “phu quân như ngọc”. Nếu quả thật như ngươi nói ta nửa đêm leo tường vì vụng trộm với tình lang thì đây đích thị là một chuyện tốt rồi. Đáng tiếc là không phải.
Vị bạch y công tử anh mắt lóe sáng mang theo vài phần ý dò xét Nguyễn Nhược Long, rồi lại nhìn sang Nguyễn Nhược Nhược, đột nhiên ánh mắt lập tức dời đi chỗ khác, cất tiếng hỏi: “Cô nương tại sao không cài áo?”
Gì? Nguyễn Nhược Nhược nhất thời còn chưa kịp phản ứng thì Nguyễn Nhược Long đột nhiên tỉnh ngộ, hắn một bước tiến đến bên cạnh Nguyễn Nhược Nhược, gạt hán tử đang đỡ nàng ra rồi tự bản thân đón lấy nàng, bàn tay sột soạt một hồi, đem chiếc váy rộng xắn cao của nàng kéo xuống che kín đôi chân như ngọc.
“Tam muội, ngươi tại sao lại đem váy cột thành như vậy?” Nguyễn Nhược Long kinh ngạc.
Nguyễn Nhược Nhược sợ run, nói như mếu: “Không như vậy thì làm sao leo tường a!”
“Nửa đêm canh ba ngươi làm gì mà leo tường a?” Nguyễn Nhược Long vừa kinh vừa giận. “Lại nữa, ngươi làm sao có thể phóng qua bước tường cao đó? Bình thường ngươi nhiều bệnh, đi vài bước đã chao đảo, bị gió thổi một chút là bệnh suốt ba ngày, làm sao mà có thể leo tường? Ngươi…” . Nói đên đây hắn thực sự không biết phải làm sao nữa.
Tên thanh y gia nhân ở một bên lên tiếng: “Tam tiểu thư, ta mới vừa rồi thấy người leo tường, còn giật mình ngỡ là có trộm.”
Người trước với người sau tương phản to lớn như thế, nàng nhất thời không cách nào giải thích rõ. Nguyễn Nhược Nhược đành phải tránh nặng tìm nhẹ mà đáp, “Đại ca, ta cũng là không có cách nào khác, bất đắc dĩ mới phải dùng đến hạ sách này. Ngươi cho rằng ta nguyện ý nửa đêm canh ba đi leo tường a!”
Nguyễn Nhược Long còn chưa kịp hỏi duyên cớ thì bạch y công tử nãy giờ vẫn im lặng đứng một bên lắng nghe liền mở miệng trước. “Xem ra hai vị quả nhiên là huynh muội, giờ phút này tại hạ có chuyện nhà nên không thể ở lại được. Xin cáo từ!” Nói xong liền xoay người muốn lên xe rời đi.
“Khoan đã”, Nguyễn Nhược Nhược vội vàng mở miệng gọi hắn lại.
Bạch y công tử nghe gọi dừng lại, “Cô nương còn có chuyện gì không?”
“Dĩ nhiên, ngươi nghĩ cứ như vậy mà bỏ đi được hả! Nhờ ngươi ban tặng mà chân của ta bị thương rồi nè. Ngươi không thể bỏ mặc ta được!” Nguyễn Nhược Nhược vừa nói vừa kéo váy lên, mang vết thương chỉ rõ để hắn khỏi bảo nàng đây bịa đặt. Nếu không phải bản thân đang ở cổ đại, nàng nhất định sẽ tóm lấy hắn mà lôi đến bệnh viện, kiểm tra cá nhân tổng quát, chụp X quang, chụp CT…Tóm lại là kiểm tra toàn diện một lần để tránh lưu lại hậu hoạn về sau. Tiếp đó sẽ căn cứ trên kết quả kiểm tra mà bắt hắn bồi thường. Ở tại nơi này mà muốn kiểm tra toàn thân thì đúng là phi thực tế, nhưng bắt hắn bồi thường tiền thuốc thang thì còn có thể. Nhìn chiếc xe ngựa sang trọng kia đi, vị công tử này ắt cũng phải thuộc loại có tiền, nàng phải bắt hắn bồi thường ngân lượng rồi mới buông tha cho đi. Hắn nửa đêm “đánh xe tông người” nhất định là hành động bất lương rồi, Nguyễn Nhược Nhược khảng khái nghĩ vậy.
Đôi chân ngọc nho nhỏ cùng với mắt cá chân trắng noãn tinh xảo dưới váy như phát sáng, nhưng ngay lập tức bị Nguyễn Nhược Long một lần nữa che kín lại. Hắn tức giận bộc phát: “Tam muội, ngươi hồ đồ rồi hả, nữ nhi sao lại có thể tùy tiện để người khác thấy chân mình!”
Nguyễn Nhược Nhược bị hắn ở đây giáo huấn một câu mới phát hiện hành vi của mình có chút không phù hợp. Nàng thân đang ở một quốc gia cổ đại nhiều quy củ “bó tay bó chân”, nhất định lúc nào cũng phải nhắc nhở mình “nhập gia tùy tục” mới được!
Bạch y công tử đem Nguyễn Nhược Nhược đánh giá cao thấp một phen rồi nói: “Tại hạ xem ra thương tích của cô nương cũng không có gì đáng ngại, chi bằng nàng cứ…về phủ nghỉ ngơi trước? Hãy để lại địa chỉ phủ thượng, ngày mai ta sẽ phái người đến tận cửa, thứ nhất là vì cô nương chữa thương, thứ hai dâng lễ vật đền bù vì đã làm cô nương kinh sợ”
Lời này nghe rất tốt, chẳng qua là…Nguyễn Nhược Nhược nói thẳng không hề kiêng kỵ: “Nếu bây giờ để ngươi rời đi, ngày mai lại không đến thì ta làm sao bây giờ? Thậm chí cũng không biết ngươi tên gì, nhà ở đâu, ta phải đến nơi nào mới tìm được ngươi chứ!”
Lời nói quả thật rất không khách khí, đôi mày bạch y công tử có chút chấn động, nhưng rất nhanh chóng trở lại an tĩnh như nước, thanh âm trong trẻo lạnh lùng như băng: “Tại hạ họ Lý tên Hơi, tự Khinh Thiên, nhà tại An Vương phủ phía tây Trường An hoàng thành. Cô nương có thể yên tâm được chưa?”. Lời nói ẩn chứa hàm ý không hài lòng.
Nguyễn Nhược Nhược nghe những lời này vẫn còn chưa phát giác ra thì Nguyễn Nhược Long đứng một bên sắc mặt đại biến, vội vàng chắp tay thi lễ: “Nguyên lai là Tĩnh An vương thế tử. Xá muội tuổi nhỏ, không hiểu lễ nghi nên có nhiều mạo phạm, xin tiểu vương gia thứ tội.”
Tĩnh An vương thế tử, Tiểu vương gia, Nguyễn Nhược Nhược ánh mắt trợn tròn, “Nửa đêm tông xe” không ngờ lại chính là một vương tử nha! Không nghĩ vừa đi tới cổ đại ngày thứ nhất đã có duyên gặp gỡ một vị vương tử. Nguyễn Nhược Nhược một mặt không che giấu nhìn từ trên xuống dưới đánh giá vị tiểu vương gia này, một mặt thầm nghĩ trong lòng: nếu ở đây mà có một cái máy ảnh thì tốt biết bao, ta sẽ chụp một tấm ảnh rồi cầm trở về thế kỷ hai mươi mốt cho người ta chiêm ngưỡng bộ dáng vương tử cổ đại. So sánh với cái gì vương tử Anh quốc đích thị hơn gấp trăm lần.
Tiểu vương gia thoáng giơ tay lên cho biết hắn “đại nhân tất có đại lượng”, không giống như những gì tiểu nữ tử kia…suy đoán. Sau khi hắn lên xe, hán tử một bên thay chủ hỏi thăm: “Cô nương xin lưu lại địa chỉ của phủ thượng, ngày mai tự sẽ có người tới cửa bái phỏng.”
A! Nguyễn Nhược Nhược bị hắn hỏi làm cho sửng sốt, nàng nào biết địa chỉ “phủ thượng” nằm ở đâu. May mà có Nguyễn Nhược Long thay nàng trả lời: “Xá muội cũng không có gì lo ngại, không dám để Tiểu vương gia hao phí tâm tư.”
“Cái này không thể được”, hán tử kia nghiêm mặt nói, “Tiểu vương gia nhà ta nói là làm, ngài nói sẽ phái người tới chữa thương nhất định sẽ thực hiện được. Xin công tử cho biết phủ thượng ở nơi nào.”
Nguyễn Nhược Long cung kính không bằng tuân mệnh, cho biết địa chỉ Nguyễn phủ hiện tại. Sau đó hai bên từ biệt, xe ngựa cất vó rời đi, Nguyễn thị huynh muội như cũ lê lết trở về nhà.