“Cái gì? Ngươi tham gia chuyến đi săn hoàng thất mà không mang ta đi theo!”
Ngày thứ hai sau khi chuyến săn thú kết thúc Diêu Kế Tông mới biết Nguyễn Nhược Nhược được tham gia nên nhảy dựng lên. Hai người đang ngồi tại một góc tửu lâu, Diêu Kế Tông la lớn tự nhiên dẫn dắt sự chú ý của người khác. Nguyễn Nhược Nhược vội vàng ra hiệu cho hắn nhỏ giọng lại.
“Đây là tổ chức gì vậy, ngươi đem đồng chí dẹp sang một bên, chính mình đi tìm sung sướng. Ngươi thật quá đáng mà! Ta đây muốn rời khỏi đảng, không muốn cùng ngươi quan hệ đồng chí nữa!” Diêu Kế Tông cố nén thanh âm, nhỏ giọng gào thét!
Nguyễn Nhược Nhược nhanh chóng trấn an hắn, “Đồng chí nha, ngươi phải nhìn đại cục chứ, chuyến đi săn này canh phòng rất nghiêm túc. Ta một mình đi vào đã khó, làm sao mang theo ngươi được. Hơn nữa, chỗ kia quả thật rất nguy hiểm, suýt chút nữa đã lấy luôn cái mạng nhỏ của ta rồi!”
Vừa nghe nói thế, trọng tâm chú ý của Diêu Kế Tông lập tức dời đi, “Chuyện gì xảy ra, ngươi gặp phải chuyện gì vậy?”
Nguyễn Nhược Nhược vì vậy nhỏ giọng đem chuyện bắn thỏ thành bắn ngựa kể cho Diêu Kế Tông nghe. Hắn nghe xong liền ha ha cười to, “Tài nghệ bắn cung của ngươi đúng là khiến người khác khó lòng phòng bị a! Xem ra lần sau nếu ngươi bắn tên, ta thấy chỉ có duy nhất một chỗ an toàn, chính là ở sau lưng ngươi. Bởi vì nếu lấy ngươi làm trọng tâm, độ phía trước đều là phạm vi nguy hiểm!”
Nguyễn Nhược Nhược để mặc cho hắn giễu cợt, chính mình cũng lắc đầu không dứt, “Ta thế nào lại bắn trúng con ngựa kia! Thật là nghĩ không ra!”
Nguyễn Nhược Nhược đem tình huống gặp gỡ Thất hoàng tử Lý Mân kể cho Diêu Kế Tông, hắn nghe được liền trợn to hai mắt, “Lúc đầu hắn muốn đánh ngươi, đến cuối cùng lại nướng thịt cho ngươi ăn. Tên hoàng tử điện hạ này không phải có ý với ngươi đấy chứ? Nếu không thì tại sao trước đánh sau ân cần như vậy?”
“Ngươi làm ơn đi, đừng có chuyện gì cũng gán mác “tình yêu nam nữ” có được hay không?” Nguyễn Nhược Nhược vừa nói vừa đảo mắt nhìn bốn phía rồi thấp giọng nói, “Ngươi cũng là một người hiện đại, dĩ nhiên biết nam nữ ở cùng nhau không nhất định là tình yêu khanh khanh ta ta. Cũng chỉ là giao tình huynh đệ giống như chúng ta vậy thôi”.
Diêu Kế Tông cũng bắt chước nàng thấp giọng nói, “Chúng ta có thể, nhưng người đời Đường chưa chắc có thể. Ngươi nên tự giác một chút, giữ khoảng cách với tên Thất hoàng tử này, nếu không lại biến Lý Hơi thành một bình giấm, ta sợ hắn sẽ bị chua chết!”
“Ngươi cần gì phải lo xa đến mức đó, ta và hoàng cung có khoảng cách không nhỏ, làm gì có cơ hội gặp gỡ Lý Mân. Mà Lý Hơi có chua cũng không chết.”
Diêu Kế Tông tò mò, “Còn chuyện gì thú vị nữa không, kể ta nghe luôn đi!”
Nguyễn Nhược Nhược suy nghĩ một chút, thần sắc thoải mái trên mặt bỗng dưng biến mất, “Chúng ta đã gặp Ngọc Liên Thành”
Diêu Kế Tông kinh ngạc, “Ngọc Liên Thành cũng tham gia săn thú? Hắn…hắn biết chuyện tình yêu của ngươi và Lý Hơi chưa?”
“Dĩ nhiên, hắn ở cùng một chỗ với Thất hoàng tử, Lý Hơi nói gì hắn cũng nghe được. Không biết tại sao ta thấy mặt của hắn có chút khó coi, ta biết rõ mình có quyền lựa chọn, nhưng thấy hắn như vậy ta bỗng cảm thấy áy náy. Ta thực muốn nói một tiếng xin lỗi với hắn.”
“Ngươi nói đúng, nhưng ngươi không cần xin lỗi hắn, ngươi có quyền lựa chọn tình yêu của mình. Đừng áy náy, vẫn là câu nói , đây chính là nước mắt a! Lệ của ngươi không thuộc về hắn, hắn làm sao đáp ứng được nước mắt của ngươi”, Diêu Kế Tông đôi khi có khả năng làm người an ủi, nghe hắn nói xong, trong lòng Nguyễn Nhược Nhược cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Nhắc tới mới nhớ, ba tháng tìm hiểu ngươi cho Lý Hơi sao rồi! Hắn có thể tiến sang giai đoạn tiếp theo không?” Diêu Kế Tông cười hỏi.
Nguyễn Nhược Nhược không đáp, chỉ mỉm cười. Đâu chỉ là có thể chuyển giai đoạn, chính là có thể thăng liền ba cấp, hắn đã lướt qua giai đoạn bạn trai mà sắp trở thành vị hôn phu của nàng rồi, còn trực tiếp thăng lên đến vị trí bạn đời. Nàng cười hồi lâu mới nói, “Ta muốn tham chiến, ngươi thay ta nghĩ biện pháp ứng phó với Lý thị hoàng tộc đi. Ta bây giờ chỉ có ngươi là chiến hữu thôi!”
“Không thành vấn đề, ta mặc cho ngươi sai khiến. Chúng ta là đồng hội đồng thuyền, cùng nhau tiến tới”, Diêu Kế Tông đàm tiếu phong sinh, là người không ngại gặp chuyện khó khăn.
Nguyễn Nhược Nhược nhịn không được liền bật cười, “Nói thật, lão Lưu, có ngươi cùng ta xuyên qua ngàn năm đúng là chuyện vui vẻ nhất đó nha!”
“Ta hiểu ta hiểu, lúc ta vừa mới đến đây trong lòng tràn đầy buồn bực. Kể từ khi có ngươi, bao nhiêu thống khổ bao nhiêu buồn vui cứ lần lượt ập tới…” Hắn vừa nói vừa mở mở miệng hát ca, Nguyễn Nhược Nhược bật cười giòn giã. Tiếng hát của Diêu Kế Tông và tiếng cười của nàng từ trong tửu lâu bay tới ngã tư đường. Một chiếc xe ngựa ngừng lại, màn xe vén lên, dung mạo của Ngọc Liên Thành nhất thời lộ diện nhưng nhanh chóng rút vào sau tấm màn.
Diêu Kế Tông và Nguyễn Nhược Nhược đang nói cười vui vẻ thì một thanh y tiêu đồng đi tới hướng bọn họ nói, “Đây là biểu tiểu thư và Diêu công tử đúng không? Phò mã gia đang đợi tại xe ngựa bên ngoài, muốn thỉnh nhị vị đến gặp”.
Hai người nghe vậy đồng thời ngẩn ra, một lát sau Diêu Kế Tông phục hồi tinh thần trước, nhảy dựng lên nói, “Thật đúng lúc, ta cũng đang muốn gặp hắn đây, từ lúc hắn làm Phò mã thì chẳng thấy mặt mũi đâu nữa”
Nguyễn Nhược Nhược trấn định tâm thần, theo hắn leo lên xe ngựa. Vừa ngồi xuống, Diêu Kế Tông bộ dáng lão hữu vỗ vai Ngọc Liên Thành hỏi, “Thế nào, Ngọc đại công tử, tư vị làm Phò mã thế nào?”
Ngọc Liên Thành mỉm cười, nét mặt nhàn nhạt, “Ngươi muốn biết quả lê hương vị thế nào thì cũng chỉ còn cách tự mình nếm thử”
“Ta cũng muốn, chỉ tiếc là hoàng đế không nhìn trúng ta, không chịu đem công chúa gả cho ta”, Diêu Kế Tông cười nói.
Nguyễn Nhược Nhược tinh tế lưu tâm sắc mặt của Ngọc Liên Thành, chỉ cảm thấy hắn đang che giấu nội tâm, phảng phất nét u buồn không rõ. Nàng nhịn không được liền mở miệng hỏi, “Biểu ca, ngươi và công chúa có tốt không?”
Ngọc Liên Thành im lặng hồi lâu rồi hỏi ngược lại, “Ngươi và Lý Hơi có tốt không?”
Nguyễn Nhược Nhược ngây ngốc, quyết định thành thật, “Chúng ta rất tốt.”
“Đã bao lâu rồi? Ngươi và hắn…” Vẫn là nụ cười khiến lòng người mê say của Ngọc Liên Thành, nhưng chỉ những người hiểu rõ mới nhận ra nụ cười này ẩn chứa thê lương.
Diêu Kế Tông không hi hi ha ha nữa, hắn cũng là người thông minh, tình cảnh này…hắn biết bản thân mình ở đây có chút dư thừa nên quyết định nói, “Nơi này dường như không còn chuyện của ta nữa, ta…cáo từ trước”, nói đi là đi, hắn nhảy xuống xe bước đi tiêu tiêu sái sái.
Trong xe chỉ còn lại hai người Nguyễn Nhược Nhược và Ngọc Liên Thành, khoảng thời gian im lặng trôi qua. Một hồi sau, Nguyễn Nhược Nhược chậm rãi lên tiếng, “Ngọc Liên Thành, thật ra chúng ta không thích hợp ở chung một chỗ”.
Ngọc Liên Thành thần sắc có chút ngưng trọng, dùng ánh mắt ý bảo nàng nói tiếp.
“Chúng ta đều quá mức tự yêu mình, đối với tình yêu, chúng ta giống như…tuân thủ quy luật “thuận theo tự nhiên”, tình yêu nếu không đến cũng sẽ không tranh thủ, nó phải rời đi cũng sẽ không giữ lại. Chúng ta đều là người sống lý trí, vậy nên tình yêu của chúng ta không thể thăng hoa”.
“Ngươi bị ta cự tuyệt, ngươi có thể khổ sở nhưng ngươi sẽ không nghĩ phải tranh giành, ngươi thập phần tôn trọng quyết định của ta. Ta buông tay với ngươi, ta cũng từng có cảm giác mất mát nhưng ta cũng không nghĩ phải đem ngươi trở về. Ta tôn trọng quyết định của mình. Ngươi nhìn đi, chúng ta giống nhau như vậy, lý tính lấn át cảm tính thì làm sao có thể yêu? Tình yêu, vốn là không có chỗ cho hai chữ “lý tính”.”
“Nhưng Lý Hơi, hắn không như vậy. Hắn giống như một chén rượu mạnh trong suốt, có nước nhưng lại có lửa, vô cùng nóng bỏng. Ta đi theo hắn, bản thân không thể không say. Ta muốn cự tuyệt hắn, hoàn toàn không thể. Mặc dù biết rõ cùng hắn ở chung một chỗ sẽ gặp nhiều phiền toái nhưng ta cam tâm tình nguyện. Ta từng không tin tưởng tình yêu nhưng hắn lại cho ta dũng cảm.”
Ngọc Liên Thành chỉ im lặng lắng nghe, bất động không nói lời nào. Hắn ngồi ở bên cạnh Nguyễn Nhược Nhược, gương mặt nghiêng nghiêng, đường nét tinh xảo, ánh mắt nhìn nàng, nhìn thấy tất cả nhưng lại như không nhìn thấy gì. Giờ khắc này, Nguyễn Nhược Nhược mới nhận thấy rõ ràng nỗi u buồn sâu đậm trong đôi mắt hắn.
“Ngọc Liên Thành, ngươi đừng như vậy, tỉnh lại đi!” Nguyễn Nhược Nhược ôn nhu nói, “Ta không phải là người có thể mang lại hạnh phúc cho ngươi, ngươi đừng thầm thương trộm nhớ nữa sẽ có hại cho chính mình, ta đây nửa phần cũng không thể hồi đáp ngươi được”.
“Tỉnh lại thế nào đây?”, Ngọc Liên Thành thở dài, “Cả đời này, nữ nhân ái mộ ta đếm không hết, duy độc nữ nhân ta ái mộ lại không thể thuộc về ta. Đây là tạo hóa trêu người có phải không? Ta tại sao hết lần này đến lần khác đều không chiếm được?”
“Ngọc Liên Thành, có những thứ dù có cầu cũng không được, ngươi buông tay đi”
“Cầu cũng cầu không được?” Ngọc Liên Thành mờ mịt hỏi.
“Đúng nha! Không phải chuyện tình cảm của bất cứ ai cũng thuận buồm xuôi gió, ít nhiều cũng gặp trắc trở. Nhưng nếu ngươi quá mức lưu tâm đến một đoạn tình yêu không như ý, chính là ngươi tự làm khổ mình. Bản thân ngươi cũng sẽ không tiến thêm được. Ở một nơi nào đó đang có ngươi yêu thương ngươi nhưng ngươi lại giữ chặt tình yêu vô vọng trong tim mình, đấy là thương tâm! Ngươi không có nghĩa vụ đối với nữ nhân không thể đón nhận ngươi, không đáng giá đâu”.
“Ngươi nên đi tìm một người thuộc về ngươi, người có thể mang lại cho ngươi hạnh phúc, một hạnh phúc trọn vẹn. Thứ không có được và thứ đã mất đi, đây là hai thứ không nên lưu luyến. Hãy quí trọng hiện tại, nắm chặt hiện tại mới là quan trọng nhất!”
Ngọc Liên Thành nghe được hoàn toàn ngơ ngẩn, lời nói của Nguyễn Nhược Nhược đã phá vỡ quan niệm tình yêu truyền thống đời đời kiếp kiếp. Cầu không được thì lui bước, không cần quá vọng tâm, ở nơi khác có một người yêu ngươi đang chờ đợi.
“Ngọc Liên Thành, tin tưởng ta, có câu nói . Đây chính là đạo lý, khi đến lúc cần buông tay thì ngươi hãy buông tay. Chuyện tình cảm…vốn dĩ không nên cưỡng cầu”.
Ánh mắt Ngọc Liên Thành nhìn đăm đăm vào Nguyễn Nhược Nhược, một hồi sau hắn mới nói, “Những lời của ngươi, ta nhất thời không tiếp thu được”.
“Nhất thời không tiếp thu được cũng không sao, ngươi trở về từ từ suy nghĩ, một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu ra”, Nguyễn Nhược Nhược nhìn thần sắc xuân quang như ngọc ngày xưa của Ngọc Liên Thành hiện tại lại thành đau khổ miên man như thế này liền không nhịn được, nàng ngồi xuống dưới chân hắn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn nói, “Ngọc Liên Thành, ta thật lòng hy vọng có thể nhìn thấy ngươi hạnh phúc”.
Ngọc Liên Thành nhìn gương mặt yêu kiều tuyết trắng của nàng, đây chính là quan tâm. Trong lòng hắn bỗng chua xót, nữ nhân này hắn không giữ được, cảm giác như người leo núi bỏ lỡ phong cảnh xinh đẹp, cả thế giới bỗng chốc đều tối đen một mảnh. Hắn không tự chủ được vươn tay tới, chạm nhẹ vào mái tóc của nàng, “Có đôi khi, ta hy vọng chưa từng gặp gỡ ngươi”. Sự thống khổ cất lên từ đáy lòng, vậy mà khi thoát được ra ngoài chỉ còn là một lời nói bình thản.
Sớm biết sẽ loạn lòng người như thế, từ buổi ban đầu chúng ta chẳng nên quen biết nhau.
Nguyễn Nhược Nhược chống lại ánh mắt của hắn, một đôi lưu quang sống động ngày xưa giờ phút này chỉ còn lại vẻ hoang sơ âm lãnh của những ngày cuối thu, một mảnh u buồn. Nàng cảm thấy trong lòng đau xót.
Hai người ở trong xe không phát hiện xe ngựa đã chậm rãi dừng lại, bên ngoài có thanh âm nhẹ nhàng, cửa xe bị gõ vang, “Phò mã gia, công chúa nương nương phượng giá quang lâm.”
Hai người trong xe nhất thời kinh hãi, Nguyễn Nhược Nhược vội vàng đứng lên, đầu đập vào trần xe một cú choáng váng, “Ai da!” Đau đến chảy nước mắt! Người bên ngoài nghe được động tĩnh liền cảm thấy kỳ quái, cửa xe bị đẩy ra. Nguyễn Nhược Nhược vừa xoa đầu vừa nhìn ra ngoài. Không nhìn thì thôi, nhìn thấy liền ngây dại. Người đứng bên ngoài không chỉ có Dương công chúa, bên cạnh nàng còn có một người…chính là Lý Hơi.