CHƯƠNG : GẶP GỠ ĐIỀN QUÂN DAO
Tác giả: Lila
“Chị Lâm, bên ngoài có người phụ nữ tên Điền Quân Dao nói muốn gặp chị.”
Điền Quân Dao? Cô cố gắng lục lại trí nhớ xem Điền Quân Dao này là ai thì bất giác nhớ đến một người…..Hứa Ninh Hi-mẹ của Diệp Cảnh Quân. Đến thật nhanh, xem ra người này không hẳn là kẻ xấu, vì sự an nguy của Diệp Cảnh Quân mà không sợ bị cô làm hại sao?
“Cho dì ấy vào trong đi.” Cô cất giọng nói để Thanh Hạm dẫn Điền Quân Dao đến.
Một lúc sau, Thanh Hạm mở cửa mời một người phụ nữ trung niên được vào trong. Thoáng nhìn sơ qua người phụ nữ này, cô không khỏi phải trầm trồ vì vẻ ngoài được bảo dưỡng rất tốt, cô nhớ không lầm thì Hứa Ninh Hi năm nay đã gần nhưng lại trông như hơn đôi chút, thần khí con người cũng hoàn toàn không phù hợp với sự chính chắc của tuổi . Đúng là tướng tùy tâm sinh, chắc có lẻ linh hồn bên trong thay đổi nên làm cho khí chất của cơ thể cũng đổi thay theo. Nếu không, cô không thể lý giải được tại sao một người gần nhưng lại có hương vị của cô gái chỉ vừa đôi mươi.
“Xin chào dì, không ngờ dì lại đến tìm thôi sớm như vậy.”
Người phụ nữ nhíu mày hỏi “Cô biết tôi là ai sao?”
“Hôm qua tôi đã gặp Diệp Cảnh Quân, với lại Đàm Di Giai cũng là bạn của tôi, lúc tham gia sinh nhật cô, Di Giai đã vô tình biết được một số việc. Từ những chuyện đó, thật không khó để đoán được cô là ai.” Cô từ tốn giải thích.
“Hôm trước tôi đi ngang trà quán thấy được hai câu liểng kia thì biết chủ nhân nơi đây không đơn giản, nếu cô đã gặp thằng bé Cảnh Quân chắc có lẻ cũng cảm nhận được nó bị tà vật đeo bám.”
Cô cười thành tiếng, nhẹ nhàng đáp lời
“Đã nghĩ tôi không đơn giản vậy tại sao cô không nói thẳng ra cái thứ tà vật kia chính là một linh quỷ.” Dừng một chút, thấy nét mặt Điền Quân Dao ngày một xấu, cô lại nói tiếp
“Mà con linh quỷ này cũng không đơn giản, nó đây là muốn tìm cách cướp đoạt thân xác của Diệp Cảnh Quân mà sống lại một lần nữa.” Rồi cô cười vui vẻ nhìn Điền Quân Dao nhỏ giọng nói “Giống như cô”
Điền Quân Dao mặt đầy hoảng sợ, lấp bấp nói
“Không…không phải như cô nghĩ, tôi không hề hại Hứa Ninh Hi hay cướp đoạt gì của cô ấy cả, lúc tôi sống lại vào cơ thể này thì cô Hứa đã chêt vì mắc bạo bệnh rồi.”
Cô vừa nhấp một ngụm trà vừa nói “Lời nói một phía, không có bằng chứng cô bắt tôi phải tin như thế nào đây.”
“Vậy…cô muốn như thế nào mới chịu giúp chúng tôi. Nếu không nhanh lên rất có thể Diệp Cảnh Quân sẽ bị con quỷ kia hại chết để chiếm lấy thân xác mà sống lại đó.”
Nhìn vẻ vội vàng kia của Điền Quân Dao, cô vui đùa trả lời
“Việc đó thì có liên quan gì đến tôi? Linh hồn có thể dễ dàng nhập vào Diệp Cảnh Quân đó là do cơ địa của anh ta, mà nói đúng hơn là do nghiệp nhơn từ nhiều đời tích tụ mà ra. Nếu không nhờ vật gì đó cản lại thì e rằng Diệp Cảnh Quân đã chẳng còn là Diệp Cảnh Quân nữa rồi. Cô cần gì phải hấp tấp cần tôi giúp như vậy?”
“Cô…quả thật là cái gì cũng biết, lúc nhỏ do Cảnh Quân có thể chất lạ, giống như là xác hội vậy, vì thế rất dễ bị ngất xỉu, tinh thần lúc nào cũng không tốt. Nhưng Diệp Bách Điền lại không tin vào chuyện quỷ thần, may nhờ Hứa Ninh Hi hay đi chùa lễ Phật. Vào một dịp dẫn đứa con trai duy nhất của mình lên chùa cầu an, may mắn gặp được một ông lão đưa cho Diệp Cảnh Quân một túi màu đỏ nhỏ không quá to có thể đề vừa vào ví. Từ đó các loại yêu ma, quỷ quái đã không thể lãng vãng hay có ý đồ nhập vào Cảnh Quân nữa.” Điền Quân Dao buồn bã kể lại cho cô nghe mọi việc, nhưng cô vẫn có điều cần làm rõ
“Cô…quen biết với linh quỷ kia” Tuy đó là câu hỏi nhưng gần như là khẳng định vậy. Điền Quân Dao giật mình, đầy vẻ sợ hãi
“Đ…Đúng là tôi có quen biết với anh ta, ban đâu vốn dĩ anh ấy cũng không xấu xa như vậy.”
Cô bình tĩnh uống nốt phần nước còn lại trong ly , rồi mới hỏi
“Vẫn là câu nói đó, làm sao tôi tin được cô? Lấy gì chứng minh cô là người tốt và hai người không phải đang có mưu đồ gì khác.”
“Cô muốn tôi làm gì mới có thể tin tưởng?” Điền Quân Dao lo lắng hỏi
“Thật ra, để chứng minh thật giả cũng không phải khó” Nói rồi cô như thường lệ để tay vào giữa trán Điền Quân Dao mà vận dụng linh lực đặc biệt của bản thân. Khoảng phút sau, cô từ từ buông tay ra, thất thần suy nghĩ thât lâu.
Rồi cảm khái nói
“Điền Quân Dao ơi Điền Quân Dao, khi còn sống cô quả là một đứa bé đáng thương, đến lúc chết chung quy vẫn là một con ma lương thiện, may mắn có được cơ hội sống lại một đời nhưng lại gặp phải hoàn cảnh éo le thế này. Điều đáng mừng nhất vẫn là bản tính lương thiện trong cô chưa bao giờ thay đổi.”
Sau khi nghe cô nói dứt lời thì Điền Quân Dao lặng lẽ rơi nước mắt, cứ rơi mãi không dừng lại được. Cô đành nói tiếp
“Mối làm ăn này…tôi nhận”
Điền Quân Dao vui vẻ ra mặt vừa thút thít vừa nói câu được câu không.
“Thật…thật sự có thể sao…linh quỷ kia rất lợi hại, cô…nhất định phải…cẩn thận. Nếu thật sự thực lực không bằng, cô cũng đừng… cậy mạnh.”
Cô không thể chịu được cái vẻ khóc lóc thảm thương nhưng lại sợ sệt cô gặp nguy hiểm này, nên nghiêm giọng nói
“Được rồi đừng khóc nữa, trước tiên cô nên biết cái giá tôi đưa ra cho mối làm ăn này đã.”
“Được, được, cô cứ nói, chỉ là việc Điền Quân Dao tôi có thể làm thì sẽ không nửa lời từ chối.”
Cô thật tò mò, cô gái này phải thiện lương biết chừng nào mới có thể không màn đến bản thân mà giúp đỡ người khác vô điều kiện như thế. Có lẻ một phần cũng là do Điền Quân Dao muốn báo đáp ân tình cho cái cơ thể cô ấy đang sống nên mới đối xử tốt với cha con Diệp Cảnh Quân hay chăng? Hi vọng cha con họ hiểu được việc trân trọng người trước mắt.
Cô lấy ra ba nén nhang rồi nói “Tôi cần kim quang phải đầy cả ba nén nhang này.”
Điền Quân Dao khẳng khái đáp “Được, được, không thành vấn đề, cho tôi ngày tôi sẽ giao phần thù lao này cho cô.”
Nhìn Điền Quân Dao vui vẻ nhận lời như vậy, cô có chút không đành lòng nói ra câu sau, nhưng không thể vì cô ấy đáng thương mà chỉ nhận thù lao từ cô ấy được. Nếu làm thế cuộc sống sau này của Điền Quân Dao chỉ là rối càng thêm rối, cha con Diệp Bách Điền không rõ được căn nguyên, nhưng nguy cơ của Diệp Cảnh Quân lại được hóa giải thì làm sao họ có thể tin tưởng câu chuyện tà môn về linh quỷ kia cho được. Cô lắc đầu nói
“Không đơn giản như cô nghĩ đâu, tôi đây là yêu cầu: cô, Diệp Cảnh Quân cùng Diệp Bách Điền mỗi người làm cho kim quang đầy nén nhang này. Trước hết tôi cần kim quang của Diệp Cảnh Quân, khi cô đưa món thù lao này đến tôi sẽ giải quyết con linh quỷ kia.”
Điền Quân Dao khó xử hỏi “Có thể lấy trước phần kim quang của tôi làm tiền đặt cọc hay không? Tuy Diệp Cảnh Quân không phải là người xấu nhưng lại rất chống đối chuyện liên quan đến quỷ thần. Tôi e là bản thân….”
Cô khó chịu cắt ngang
“Điền tiểu thư, cô định lừa con nít sao? Nhận kim quang của cô làm tiền đặt cọc để đi dẹp yên con linh quỷ kia thì cô chắc rằng bản thân sẽ có cách cho cha con Diệp Bách Điền tin tưởng mà bái Phật, đọc kinh, xây chùa, dựng miếu… tích kim quang sao? Nếu tôi đồng ý thì có khác nào việc chỉ lấy được kim quang của Điền tiểu thư mà thôi, còn hai nén còn lại kia tôi cũng đừng mong chờ thêm nữa.”
Điền Quân Dao xấu hổ cười nói “Xin lỗi, là do tôi quá gấp gáp, không nghĩ đến việc có thể hoàn thành được yêu cầu của cô hay không. Lúc về tôi sẽ cố thuyết phục Cảnh Quân.”
“Được rồi, cô về trước đi, khi nào có được kim quang của Diệp Cảnh Quân thì gọi cho tôi.” Nói rồi cô đưa cho Điền Quân Dao một tờ danh thiếp màu tím nhạt, trên đó chỉ có tên của cô cùng một dãy số điện thoại. Nhưng mỗi nét, mỗi chữ trên đó đều được làm bằng vàng rồng.
Điền Quân Dao nhận danh thiếp rồi đi ra ngoài, cô cũng nhanh chân về lại kí túc xá chuẩn bị, lát nữa cô còn phải đến Phạn gia dùng cơm chiều. Vừa bước vào phòng, cô liền thấy Di Giai đang nhìn mình chầm chầm, nóng nảy la to
“Lệ Lâm”
“Sao đây, mình đã làm gì mà Đàm đại tiểu thư cậu nóng giận như vậy?”
Di Giai tức giận nói “Mình làm sao dám giận bà chủ lớn như ai kia.”