Cô đẩy cửa phòng bước vào. Vừa vào xong là Lộ Nghiên vội chỉ tay vào giường của cô rồi nằn nặc nói muốn đến xem Minh Viễn ca của mình. Cô thật hết cách với con ma này, dù sao cô vẫn để Lộ Nghiên giữ huyết ngọc nên gật nhẹ đầu xem như đồng ý yêu cầu mê trai này. Bây giờ cô mới thoáng nhìn vào phòng thì chỉ có mỗi Tống Kha Nguyệt đang ngồi trên bàn học bài. Cô nói
“Xin chào, từ bây giờ tôi sẽ chính thức dọn đến ở đây. Nếu có vấn đề gì cậu cứ việc nói.”
Tống Kha Nguyệt ngạc nhiên nhìn cô bạn thần long thấy đâu không thấy đuôi của mình. Cười nhẹ đáp lời
“Chào, không nghĩ đến sẽ có một ngày thật sự sống chung với cậu.”
Cô cũng mỉm cười, rồi đi thẳng đến giường của mình, sắp xếp lại các đồ vật. Xong rồi cô quay sang cười hỏi
“Bạn học Tống, tôi có vinh dự mời Tống đại mỹ nhân đi ăn không? Xem như là mừng tôi chuyển chỗ ở mới.” Cô thật không muốn sống trong căn phòng có không khí không hoà đồng đâu, dù gì cô cũng muốn xoa dịu lại cái bầu không khí do đại tiểu thư Lộ Nghiên gây ra.
Tống Kha Nguyệt hơi sững sốt một chút rồi trả lời “Đương nhiên có thể, mà cậu gọi mình Kha Nguyệt là được rồi. Có muốn rủ cả Di Giai không? Cô ấy nói chiều nay sẽ về ký túc xá, còn Thi Tình thì đang đi làm thêm nên chắc có tối muộn mới về được, không đi cùng chúng ta được đâu.”
Cô cũng cười thật lòng đáp
“ Được chứ. Cậu cũng có thể gọi mình là Lệ Lâm hoặc Lâm Lâm.”
“Được, Lâm Lâm”
“ Kha Nguyệt nè, cậu gọi điện thoại cho Di Giai hộ mình, mình không có số điện thoại của cô ấy. Còn về phần Thi Tình thì mình sẽ mua một phần ăn tối tặng cô ấy.”
“Được” nói rồi Tống Kha Nguyệt lấy điện thoại gọi cho Đàm Di Giai.
“Alo, Di Giai, Lâm Lâm hôm nay chính thức dọn sang ở hẳn phòng chúng ta. Cậu ấy nói muốn mời tụi mình đi ăn chúc mừng việc dọn đến. Bây giờ cậu có rảnh không?”
Nói xong Kha Nguyệt quay sang hỏi cô
“Lâm Lâm, chúng ta sẽ ăn ở đâu, với lại mấy giờ thì gặp nhau?”
“Tối nay mình rảnh, giờ giấc chiều theo các cậu thôi, bây giờ vẫn còn sớm chúng mình có thể đến trung tâm mua sắm Chu thị đi dạo trước rồi quyết định chỗ ăn sau. Được không?” Cô trả lời
“Được” Rồi Kha Nguyệt quay lại nói với Đàm Di Giai trong điện thoại.
“Di Giai, vậy khoảng tiếng nữa tụi mình gặp ở trung tâm mua sắm Chu thị nha.” Cô loáng thoáng nghe được một giọng nhỏ xíu của Di Giai trả lời “được, vậy một tiếng sau gặp” Rồi cả hai ngắt điện thoại. Kha Nguyệt quay sang nhìn cô nói
“Bây giờ đi luôn không, chúng ta đi taxi từ đây đến Bách hoá Chu thị phải mất hơn nửa tiếng”
Cô vừa lấy túi xách vừa nói với Kha Nguyệt
“Vậy bây giờ đi luôn thôi, đến sớm đi dạo tí cũng được”
Kế tiếp cô và Kha Nguyệt cùng bắt taxi đến bách hóa Chu Thị. Giữa đường vẫn có một tí kẹt xe nên lúc đến nơi thì bắt gặp Di Giai vừa bước xuống cửa sau của chiếc BMW màu trắng.
Di Giai vừa đi đến vừa cười lưu manh nói với cô “Lệ tiểu thư, hôm nay đúng thật là trời sắp có bão to rồi, cuối cùng cô cũng muốn hoà hợp với cộng đồng rồi sao. Ha ha”
Biết là cô ấy trêu mình, cô vừa định trả lời thì Kha Nguyệt đã cướp lời nói trước
“Có thôi cái giọng âm dương quái khí đó đi không, không chọc ghẹo người khác cậu ăn cơm không thấy ngon đúng không.”
“Ha ha đùa một tí thôi mà, Lệ tiểu Lâm dễ thương như vậy sẽ không giận đâu” xong rồi cô ấy còn nhìn sang cô đá mắt một cái làm cô nổi hết da gà, thật là cái khuôn mặt của thân xác này đúng thật là có chút...người không theo kịp tuổi. Nhưng mà Đàm Di Giai cũng không nên dùng một chữ “tiểu” để gọi cô nha, thật là.....
“Đừng đùa nữa, mau vào thôi” Kha Nguyệt giải vây cho cô nói. Sau đó lấy cô làm trung tâm, Đàm Di Giai cầm tay bên phải của cô còn Kha Nguyệt thì điềm đạm đi bên trái.
Thực ra thì, trong lòng cô có hơi phấn khích vì đây xem như là lần đầu tiên cô có thể thật sự đi mua sắm chứ không còn là ngắm nhìn người khác mua nữa. Lại sẵn có tiền của Lộ Nghiên trong tay nên cô thỏa sức quẹt thẻ thôi .
Lúc chuẩn bị đi ra khỏi một cửa hàng quần áo thì cô vô tình nhìn thấy được bóng lưng cao lớn, mặc một bộ vest màu đen đầy lịch lãm và bí ẩn. Làm cho cô phải khự lại, lúc này cô cảm thấy đầu óc dường như trống rỗng rồi, tất cả không gian và thời gian như ngưng lại, khiến cô không thể suy nghĩ được gì. Bóng lưng ấy....tựa như đã từng rất quen thuộc, nó làm tâm hồn bình yêu bao lâu trong cô bỗng hoá hư vô mà thay thế bằng một cơn đau nhói nơi trái tim, cơn đau này là lần đầu cô cảm nhận được nhưng tại sao....nó cũng lại quen thuộc thế này.
“Lâm Lâm cậu bị sao vậy, sao tự nhiên ngơ ra rồi lại còn khóc.” Di Giai vừa gấp vừa lo lây tay cô nói
Cô chợt hồi hồn, đưa tay lên má, cảm nhận được sự ướt át mà nước mắt đem lại. Cô bỗng muốn đuổi theo bóng lưng đó, có lẽ người đó biết được cô là ai hoặc đơn giản chỉ vì muốn nhìn rõ mặt cái người làm cho cô có thể trải nghiệm được cảm giác đau đớn nơi lồng ngực này. Nhưng lúc cô muốn đuổi theo thì đã không còn kịp nữa, bóng lưng đó đã hòa vào dòng người đông đúc bên ngoài, cô không thể tìm lại được. Bây giờ cô lại có một chút nuối tiếc như vừa đánh mất một thứ gì rất quan trọng.
Cô quay sang cười với hai cô bạn rồi nói
“Không có gì, chắc có lẽ con gì bay vào mắt thôi.” Rồi cô lấy tay lau sạch nước mắt và vụi đôi mắt, trông như thật sự có gì đó bay vào mắt vậy.
Kha Nguyệt nhìn cô bằng một cặp mắt sâu sa nhưng cũng không nói thêm gì khác. Lúc này cả ba đã mua được rất nhiều đồ và cũng đã thấm mệt nên quyết định sẽ đi dùng bữa.
“Lâm Lâm cậu muốn đi đâu dùng cơm?” Di Giai tinh nghịch nhìn cô hỏi.