Tuy rằng nơi tổ chức liên hoan liền ngay tại thành phố này, nhưng cảnh sắc của bể suối nước nóng thật không tồi, còn có bán trọn bộ bưu thiếp vẽ tay. Trương Minh cảm thấy Hạnh Gia Tâm nhất định sẽ thích, vì thế mua một bộ nhét vào trong túi.
Thứ bảy liên hoan, về đến nhà đã là giờ tối, chủ nhật được nghỉ, Trương Minh lấy bưu thiếp ra tinh tế nhìn một lần, lôi ra một lọ nước hoa đặt trong tủ không biết ai tặng, xịt vào bưu thiếp một cái, mới lại trịnh trọng mà đặt xuống.
Thứ hai rốt cuộc đã đến, Trương Minh sớm đi tới viện nghiên cứu, kế hoạch của hắn là ở dưới toà nhà thực nghiệm chờ Hạnh Gia Tâm xuất hiện, sau đó làm bộ ngẫu nhiên gặp được, tiếp đó đem bưu thiếp tặng cho nàng.
Nhưng bảo vệ cửa chỉ một câu liền quấy rầy kế hoạch của hắn: "Hôm nay sao đều tới sớm như vậy?"
"Còn có ai?"
"Tiến sĩ tiểu Hạnh xinh đẹp đó." Ông cười ha hả mà nói.
Trương Minh một hồi vui vẻ lại một hồi uể oải, vui vẻ chính là ai cũng khen nữ thần của mình xinh đẹp lại thông minh, uể oải chính là hắn lại không biết làm thế nào mới có thể bắt chuyện với nữ thần không ở cùng phòng thí nghiệm với mình.
Phòng A tầng , đèn quả nhiên đã sáng lên.
Trương Minh không dám lắc lư trước cửa, có một cái cửa sổ không cao, hắn làm bộ đi ngang qua, lé mắt ngắm vào trong, thấy được một bóng dáng chuyên chú.
Hạnh Gia Tâm đeo kính lúp đơn phiến, tóc đều vuốt gọn sau lỗ tai, hình dáng đẹp cực kỳ.
Tay Trương Minh nắm chặt di động ngo ngoe rục rịch, khi hắn lấy ra chuẩn bị chụp lén, Hạnh Gia Tâm đột nhiên nhìn lại đây.
Cả kinh đến ngón tay Trương Minh run rẩy một hồi, di động nhảy a nhảy, nhảy a nhảy, ném tới trên mặt đất.
Lần này Hạnh Gia Tâm liền một chữ "Ai" cũng chưa cho hắn, hờ hững mà quay mặt đi, tiếp tục cẩn thận quan sát dụng cụ tinh vi trên bàn.
Trương Minh nhặt di động, ngượng đỏ mặt, chạy bước nhỏ rời đi, cả ngày này cũng chưa lên lại tầng năm.
Giáo sư Uông đi công tác, mấy ngày nay đều sẽ không ở viện nghiên cứu. Hạnh Gia Tâm chọn đợt hàng mà Đàm Hữu đưa tới, tỉ mỉ mà kiểm tra, thế mà một chút tật xấu cũng không tìm ra được.
Giữa trưa ăn cơm ở nhà ăn xong, nàng đi kho hàng một chuyến, hai ngày này thường xuyên tới, đại thúc quản kho đã nhớ kỹ nàng, hỏi: "Lại tới lấy hàng à?"
"Không phải lấy hàng." Hạnh Gia Tâm đem túi trong tay đặt lên bàn của đại thúc, "Cái này không tồi, ngài nếm thử một chút."
Đại thúc thụ sủng nhược kinh (vì quá được sủng ái mà cảm thấy vừa mừng vừa lo), trong viện nghiên cứu có rất nhiều cô gái thông minh, nhưng xinh đẹp như Hạnh Gia Tâm thì rất ít. Cô gái như thế này vào viện nghiên cứu, chẳng sợ hiện tại còn chỉ là trong giai đoạn đi theo đạo sư làm nghiên cứu, cũng không thiếu người các giai tầng theo đuổi.
Được sủng ái, liền dễ dàng cao ngạo. Mà Hạnh Gia Tâm ngày thường khí chất thanh lãnh, lẽ ra nên càng thêm cao ngạo mới đúng.
Nhưng mấy ngày nay cô nàng này không có việc gì liền chạy đến kho hàng, tới lấy hàng, một lần không lấy hết mà lấy từng cái, lại mang từng cái trả lại. Thật sự là kỳ quái.
Hiện tại lại còn đưa trái cây cho hắn ăn, càng kỳ quái.
Đại thúc nhìn cái túi kia, loại trái cây này rất đắt. Vì thế hắn hỏi thẳng vào vấn đề: "Vậy có chuyện gì sao?"
Hạnh Gia Tâm cũng không vòng vo, nói thẳng: "Tôi muốn biết gần đây có đồ vật gì muốn đưa ra ngoài hay không."
"Mỗi ngày đều có ra ra vào vào, cô muốn phế liệu gì sao?"
Hạnh Gia Tâm biết đồ vật quan trọng không thể nào tùy tiện giao cho công ty vận chuyển khác, vì thế thuận thế hỏi: "Phế liệu xuất ra như thế nào?"
"Tích cóp lại, gọi một chuyến thu hàng hoá tới mang đi."
"Cố định không?"
"Cố định không được." Đại thúc lắc đầu, "Không phải mỗi ngày đều có, trong khoảng thời gian này là bởi vì sửa chữa lại khu phía Nam, có phế liệu của công trình cộng thêm xử lý thiết bị cũ. Cô nếu là muốn cái gì, cứ nói một tiếng, tôi tìm cho cô."
"Tôi muốn lấy hết." Hạnh Gia Tâm xuất khẩu kinh người (nói ra làm người ta kinh ngạc), "Việc này do ai quản lí?"
Đại thúc mở to hai mắt nhìn: "Tất cả đều lấy?! Trong nhà cô có người làm công việc này sao?"
Người trong nhà? Hạnh Gia Tâm nhớ tới bộ dáng Đàm Hữu cười rộ lên, gật gật đầu: "Đúng vậy, nước phù sa không chảy ruộng ngoài."
Nàng nói chuyện thẳng thắn, đại thúc chỉ có thể đưa ra một phương hướng: "Tìm chủ quản Trương."
Hạnh Gia Tâm tới viện nghiên cứu hai năm, trước nay không nhờ vã người khác chuyện gì. Công việc thuộc về nàng, nàng sẽ tận tâm tận lực hoàn thành tốt nhất, không phải công việc của nàng, chỉ cần lọt vào tay nàng, nàng cũng sẽ tận tâm tận lực làm tốt nhất có thể.
Loại nữ học sinh chỉ lo thân mình lại ưu tú này, tính tình có lạnh lẽo, cũng sẽ không chọc đạo sư chán ghét.
Hơn nữa, một khi người có tương phản, cho dù là chạy tới nói thêm một câu với bạn mà thôi, đều sẽ làm bạn nhịn không được cảm thấy thụ sủng nhược kinh, do đó trong lòng cảm thấy sung sướng.
Bởi vậy lần này Hạnh Gia Tâm dựa vào quan hệ nhờ người làm việc, thuận lợi đến nỗi như là chỉ xin thêm một cái đồ lau bảng vậy.
Buổi chiều trước khi tan tầm, nàng liền lấy được tất cả thủ tục đóng dấu.
Lúc đồng hồ trên tường nhảy đến giờ rưỡi, Hạnh Gia Tâm đột nhiên đứng lên, bắt đầu thu dọn đồ vật.
Phòng thí nghiệm còn có người khác, là một học muội không thân, khi nàng đứng dậy trong chớp mắt liền nhìn lại đây, nhưng không có mở miệng nói chuyện.
Hạnh Gia Tâm tự nhiên sẽ không chủ động đáp lại, đeo túi vội vã ra khỏi phòng thí nghiệm, chạy chậm xuống lầu, lúc đi ngang qua cửa phòng bảo vệ, chú Lý tháo mắt kính xuống ngạc nhiên hỏi nàng: "Tiểu Hạnh à, hôm nay về sớm như vậy?"
"Đúng vậy, ngày mai gặp."
Hạnh Gia Tâm lướt qua giống như cơn gió, chú Lý liền bóng dáng cũng chưa nhìn thấy.
Đến thời gian tan tầm, rời đi viện nghiên cứu, đối với Hạnh Gia Tâm mà nói, không có gì cần giải thích.
Nhưng đối với một đống người nhìn chằm chằm nàng trong nhóm chat của nghiên cứu sinh mà nói, đây là tin tức động trời.
- Trương Minh Trương Minh, nữ thần của cậu hôm nay vừa đến giờ liền đi rồi, một giây đồng hồ cũng không ở lâu thêm.
- Thật không thật không? Không phải kẻ cuồng nghiên cứu khoa học sao? Ngày thường không quá giờ thì không trở về nhà.
- Chắc người ta có việc gì đó, không muốn nói chuyện với chúng ta cũng không có nghĩa là người ta không có sinh hoạt cá nhân.
- Thật tò mò bộ dáng nữ thần giống như hoa sen trắng trên núi cao này, sinh hoạt cá nhân trông như thế nào.
Trương Minh nhìn từng tin nhắn nhảy ra trên di động, trong lòng có chút chua xót, một chữ cũng chưa đáp lại.
Bưu thiếp hắn chuẩn bị tỉ mỉ còn nhét ở trong túi, vốn dĩ tính toán buổi tối chờ mọi người đều rời đi rồi, lại đi thử một lần. Không nghĩ tới hôm nay nữ thần lại tan tầm sớm như vậy.
Hạnh Gia Tâm đang rong ruổi trong gió lạnh cũng không hề biết nàng vừa mới tổn thương một trái tim thiếu nam, Tiểu Điện Lư phát ra từng tiếng luân chuyển rất nhỏ, Hạnh Gia Tâm có chút phân tâm, nàng suy nghĩ, nếu Tiểu Điện Lư xảy ra vấn đề gì đó, có thể gọi điện thoại liên hệ Đàm Hữu sao?
Nếu vậy tốt nhất xảy ra vấn đề lớn hơn một chút, như vậy Đàm Hữu sẽ không dùng vài ba động tác liền giải quyết xong vấn đề, tốt nhất xảy ra vấn đề ở cửa nhà, như vậy Hạnh Gia Tâm liền có thể thuận tiện mời Đàm Hữu lên lầu uống ly trà...
Mấy chục phút sau, Tiểu Điện Lư ngừng ở gara, Hạnh Gia Tâm dựa vào ánh đèn mờ nhạt đánh giá nó, cuối cùng vẫn quyết định hoãn lại một chút.
Lưỡi dao bén phải dùng ở thời khắc mấu chốt, lấy cớ hay phải dùng ở thời kỳ có thể thân mật.
Tiểu Điện Lư: Haizz —— thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hạnh Gia Tâm lên lầu, đá rơi giày cao gót, quăng túi, sau đó liền ôm di động ngồi ở trên sô pha.
Trời vừa chập tối, người bình thường khoảng thời gian này đều ở trạng thái thả lỏng nhất, là thời cơ tốt để gọi điện thoại.
Số điện thoại trên biên lai nàng đã sớm nhớ kỹ trong lòng, Hạnh Gia Tâm nhập vào từng số từng số, rốt cuộc ngón tay hơi hơi run rẩy mà bấm gọi điện.
Bên kia một tiếng lại một tiếng, Hạnh Gia Tâm cảm thấy có chút nôn nóng, đứng lên, dạo bước qua lại ở trong phòng.
Điện thoại rốt cuộc có người bắt máy, một giọng nam mang theo dày giọng địa phương hỏi nàng: "Ai vậy?"
Hạnh Gia Tâm nói nhanh: "Cửu Viện ở Quất thành, chỗ tôi có một đợt đồ vật muốn xuất ra, phiền toái ông chuyển tiếp cho Đàm Hữu."
"Hữu tử à, đang lái xe ở bên ngoài rồi, hiện tại không có trong đội. Cô cứ gọi số điện thoại của cô ấy."
Hạnh Gia Tâm thật vui mừng, đây là kết quả phi thường tốt mà nàng dự đoán được: "Số điện thoại của cô ấy là?"
Bên kia vang lên tiếng lật trang giấy, sau đó báo một chuỗi con số.
Hạnh Gia Tâm nói: "Cảm ơn, tạm biệt."
"Không phải chứ, cô nhớ kỹ rồi sao?" Bên kia nhanh chóng kêu.
"Đương nhiên." Hạnh Gia Tâm cúp điện thoại.
Số điện thoại của Đàm Hữu, cần phải dùng bút ghi lại sao? Lúc nàng đang nghe liền đem mười một con số này khắc vào trong đầu, qua hai mươi năm nữa đều không thể quên được.
Hạnh Gia Tâm nâng di động, giống như tiến cống vậy, ở phòng khách dạo qua một vòng lại một vòng.
Nên dùng loại ngữ điệu nào để nói chuyện đây? Giọng ngự tỷ đứng đắn xử lí công việc, giọng nữ nhân dịu dàng riêng tư đời thường, giọng thiếu nữ ngọt ngào đầy sức sống, giọng loli...hồn nhiên đáng yêu?
Câu đầu tiên nên nói gì đây? Này, xin chào, xin hỏi bên kia là, à, Đàm Hữu, còn nhớ rõ tôi không?
Không đúng không đúng, người đàn ông vừa rồi nói Đàm Hữu đang lái xe, vậy lúc này gọi qua, có thể làm ảnh hưởng đến nàng hay không?
Hạnh Gia Tâm lại xoay hai vòng, bụng trống rỗng, đột nhiên thầm thì kêu hai tiếng.
Bụng đang thúc giục nàng gọi điện thoại sao? Bụng đang nói cho nàng lúc này không phải thời cơ tốt sao?
À...Đã đói bụng.
Hạnh Gia Tâm ném di động, muốn đi tủ lạnh lấy chút gì ăn, đi đến nửa đường lại cảm thấy nàng lâm trận bỏ chạy như vậy thật sự là không có chí khí, vì thế lao người trở lại, quăng mình lên trên sô pha, đưa tay ra, di động liền trở lại trên tay lần nữa.
Mềm mại sô pha chống đỡ trái tim nàng, làm tiếng tim đập rõ ràng mà truyền đến trong não, nàng thở phào một hơi, rốt cuộc gọi đến dãy số kia.
Một tiếng, hai tiếng, cuộc gọi được tiếp nhận.
Nhẹ nhàng một tiếng ca, giọng nói Đàm Hữu truyền tới: "Uy, ai vậy?"
Hạnh Gia Tâm nhịp tim đột nhiên dừng lại, nhìn không thấy khuôn mặt Đàm Hữu sau khi lớn lên, chỉ nghe thanh âm này, tựa như một cây kiếm sắc bén bổ ra thời gian sau khi xa cách, mười hai năm, bất quá là một cái chớp mắt.
Nàng đột nhiên phát hiện, kỳ thật vấn đề lớn nhất của cuộc điện thoại này là, đã không có khuôn mặt phẫu thuật thẩm mỹ ngụy trang, thanh âm của nàng, có thể làm cho Đàm Hữu nhớ tới chút gì hay không?
"Này, nghe được tôi nói không?" Đàm Hữu đợi không thấy trả lời, có chút mất kiên nhẫn mà lặp lại vài câu, "Này, này?"
Hạnh Gia Tâm dự cảm được giây tiếp theo nàng liền cúp điện thoại, chỉ phải vội vội vàng vàng mà mở miệng: "Nghe, nghe thấy."
Cũng không biết rốt cuộc là dùng giọng điệu gì.
Tạm dừng trong nháy mắt, Đàm Hữu nói: "Cô có chuyện gì sao?"
"Tôi có việc." Hạnh Gia Tâm nhanh chóng sửa sang lại đầu óc đang loạn như ma, "Có một đợt hàng hoá... Không chỉ một đợt, tần suất không xác định được, tôi muốn tìm cô chở hàng."
"Từ nơi nào đến nơi nào?"
"Cửu Viện của Quất thành đến..." Hạnh Gia Tâm nhéo nhéo ngón tay, "Đến biệt thự Nguyệt Hồ."
"Hửm?" Đàm Hữu phát ra một tiếng ngạc nhiên, đột nhiên cười rộ lên, "Khoảng cách gần quá."
"Phí dụng do cô đề ra." Hạnh Gia Tâm nhanh chóng nói, "Trên cơ sở bảo đảm lợi nhuận của cô."
"Được rồi." Đàm Hữu đồng ý thật sự nhanh nhẹn, "Khi nào cần chở hàng thì báo cho tôi biết trước một ngày."
"Cô biết tôi là ai không?" Hạnh Gia Tâm hỏi.
"Biết chứ, tôi nhớ giọng nói rất chuẩn." Đàm Hữu cười nói, "Uông Tằng Kỳ."
-------------------------------
Tâm cơ girl Hạnh Gia Tâm vì crush mà không từ thủ đoạn nhưng độc thoại nội tâm siêu đáng yêu =))))
Tiểu điện lư: khók a river ༎ຶ‿༎ຶ
Đàm Hữu, đây là vợ tương lai của chị chứ Uông Tằng Kỳ nào ở đây =)))))